Chồng Yêu Bá Đạo

Chương 130: Chương 130: Chương 140




68140.

Trong thiết lập cơ thể, Cố Phi Yên dừng chân cứng đờ người.

Sau đó, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc của người con trai ấy, giọng nói lạnh lùng dường như từ trong không gian xa xăm vọng đến chui vào trong tai cô, “Minh Châu, em xảy ra chuyện gì vậy, làm sao lại làm ra thành như vậy?”

“Chiến Thần!” Cố Minh Châu khóc nấc lên, hai chữ ngắn gọn, đơn giản rung động đến tâm can.

Cố Phi Yên quay người,nhìn thấy Cố Minh Châu đang trong lòng của Chiến Mặc Thần.

Vội vã không thể chờ được,giống như sữa yalin.

Trong lòng cô cười lạnh lùng một tiếng,mắt có chút cay cay.

Du Diễm Phong nói không sai, mặc dù Cố Phi Yên có 18 đường tiểu minh tinh, nhưng diễn kịch này đã ăn sâu vào xương tuỷ rồi, luôn luôn sống vì trên sân khấu diễn vở kịch tình cảm máu chó này,còn cho rằng bản thân mình là một bông sen trắng độc lập.

Nhưng Chiến Mặc Thần thì sao?

Aaaaa.........

“Là ai đánh em?” Chiến Mặc Thần tức giận, đặt tay lên vai Cố Minh Châu, không để cho cô tiến vào trong lòng mình, nhưng trên mặt cô nổi bật lên dấu vết đỏ, anh là người mù mới không nhìn thấy, làm không được thì đừng qua hỏi.

“Là.......” Cố Minh Châu ngập ngừng, không nói,ánh mắt nhút nhát nhìn về phía Cố Phi Yên.

Chiến Thắng thầm lặng, Chiến Mặc Thần cũng nhìn về phía Cố Phi Yên.

“Không sai, là tôi.” Cố Phi Yên thẳng thắn lên tiếng.

Cô đi theo tầm nhìn của Chiến Mặc Thần đến trước mặt anh ấy, hất nhẹ cằm lên, giọng mỉa mai hỏi lại, “Chiến Tổng gần đây sức sống rất thong thả, nghiệp vụ bảo vệ lẽ phải mở rộng rất rộng lớn, hôm nay còn đến đây để giúp đỡ cho bạn gái cũ của anh sao? Nhưng, lần này anh sẽ phải rất thất vọng đấy, bởi vì tôi cũng có chỗ dựa vững chắc, mới không thể để anh ức hiếp được.”

Nói xong, Cố Phi Yên quay lại tay kéo Du Diễm Phong đến bên cạnh mình, còn bản thân thì đứng đằng sau lưng anh ấy nói nhỏ hỏi, “Chiến Thiếu gia,quân địch rất là mạnh, anh chống đỡ được không?”

Du Diễm Phong, “.......”

“Anh không thể lại giống như lần trước ở bệnh viện được, bị anh ta đuổi đi ư?” Cố Phi Yên bộ dạng rất là hoài nghi.

Người phụ nữ đáng chết này!

“........” Du Diễm Phong buồn bực nhẫn nhịn, giống như là đang mở lời thề thốt vậy, “lần trước là tôi không có chuẩn bị, lần này tuyệt đối sẽ không để cậu ta đạt được đâu.”

“Vậy thì tốt.” Cố Phi Yên vỗ vỗ vào ngực Du Diễm Phong, “Du thiếu gia, nếu như lần này anh có thể ngăn cản được anh ấy, tôi thừa nhận là anh không có kém cỏi!”

Du Diễm Phong cạn lời nhìn trên trời.

Mẹ kiếp!

Không tin tường anh ấy, thì có chuyện đừng có lôi anh ấy ra làm lá chắn!

Tiện thể sau đó mới hỏi anh có ngăn được không, thật sự rất tức giận!

Nhưng trên mặt, Du Diễm Phong tuỳ tiện kéo Cố Phi Yên vào trong lòng thân mật, nhíu mày nhìn về phía Chiến Mặc Thần, “Chiến Mặc Thần, bạn gái cũ của cậu là do bạn gái tôi đánh đó, cậu có chuyện gì thì nói với tôi là được rồi, chúng ta đều là người quen, nhìn lên thể diện của cậu, tôi có thể sẽ bồi thường nhiều tiền hơn rồi.”

Cái gì “bạn gái cũ” cái gì “bạn gái tôi, lời nói khiêu khích này, đều không thể làm cho gương mặt lạnh lùng của Chiến Mặc Thần biểu lộ ra bất cứ một tí gì gay cấn cả, càng không có cách gì có thể làm anh ấy tức giận.

Đôi mắt anh trầm lặng, vẫn như cũ lạnh lùng và nghiêm trọng, chỉ lên tiếng lạnh nhạt hỏi, “rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Thấy không có ai trả lời, ánh mắt anh nhìn quanh một vòng, cuối cùng đi đến chỗ của nhân viên, “cô nói đi.”

“....... tôi, tôi.”

“Đúng.”

Bị trực tiếp gọi tên, người nhân viên đáng thương lại làm sao muốn làm người vô hình, cũng chỉ có thể lên tiếng, cô biết Chiến Mặc Thần giống như không phải là trêu đùa.

Nhẫn nhin có khả năng bị sợ hãi thành giận cá chém thớt, cô nghiêm túc đư sự việc về trạng thái cũ,việc không kể to nhỏ mà cố gắng không đem trên người sắc thái, miễn đụng chạm bất cứ cái gì không thích của một phía.

Nói xong rồi, cô để lại trong đầu nói tiếp, “Chiến tổng sự việc là như vậy.”

“Là như vậy sao?” Chiến Mặc Thần cụp mắt xuống nhìn về phía Cố Minh Châu đang đứng ở bên cạnh, “lời cô ấy nói, có cần phải bổ sung thêm chỗ nào nữa không?”

“Vâng.” Cố Minh Châu gật đầu, lại lắc đầu, “không có.”

Tay cô trắng bệch che lại gương mặt đang đỏ, vết thương nghiêm trọng trên mặt càng lộ rõ ràng hơn, giọt nước mắt lăn dài trên má, trông rất là đáng thương......

Chỉ đáng tiếc là,cô rõ ràng là với tư thế đánh người, không có để Chiến Mặc Thần đối với cô bất công nhiều hơn.

Anh thẳng thừng quay mắt về phía Cố Phi Yên, “đã như vậy, vậy thì trực tiếp xem camera giám sát đi.”

Lần này gặp mặt, Chiến Mặc Thần đầu tiên vẫn là nhìn về phía cô.

Cố Phi Sững người.

Hư?

Làm to sự việc này, với hoàn toàn tưởng tượng của cô ấy không giống nhau.

Vẫn là Du Diễm Phong đẩy đẩy cô, “cô không phải muốn đi xem camera sao, mau đi đi!”

“Ờ ờ.......” Cố Phi Yên vẫn có chút mơ hồ,nhưng người nhân viên thu tiền đã đi mất rồi.

Kết quả này với dự đoán của Cố Phi Yên cũng tương đối như nhau. Đinh Uyển là một người có tính cách bị kích động không có não,hất nước hoa quả với điệu bộ nhìn là biết không học giỏi về vậy lý,hoàn toàn làm trái người với thường lý,ai cũng đều nhìn ra sự cố ý trong thành phần.

Có camera giám sát làm bằng chứng, Cố Minh Châu phân biệt nổi được, lại cũng không có cách gì để nói Đinh Uyển là vô tội.

Nhưng, cô ta vẫn còn cái đạo lý của mình.

“Cho dù Đinh Uyển có sai, nhưng, chị đã làm sai cái gì.” Cô ta đau lòng nhìn về phía Cố Phi Yên, tủi thân hỏi, “Tiểu Yên, lẽ nào tất cả mọi người sai, em đều dồn hết lên đầu chị sao?”

“Đúng vậy!” Cố Phi Yên gật đầu chắc chắn, “Cho nên, cô tốt nhất hãy cầu nguyện cho tôi về sau thuận lợi đi, không thể lại đụng đến đồ vô dụng kia chuyện xui xẻo, không thì tôi người đầu tiên tôi tính sổ sẽ là cô đó!”

“........” Cố Minh Châu hít một hơi thật sâu, chuyển hướng mắt nhìn về phía Chiến Mặc Thần, mặt đáng thương hỏi, “Chiến Thần, anh xem Tiểu Yên em ấy nói cái gì vậy, em ấy làm sao có thể đối với em như vậy chứ? Anh không thể không quan tâm được, đúng không?”

Nhìn Cố Minh Châu trầm mặc, Chiến Mặc Thần mím chặt môi thành một đường thẳng, không nói gì,rõ ràng là có chút không chịu đựng được.

Rất rõ ràng, anh ấy không có ý định giúp Cố Minh Châu.

Ánh mắt của anh ấy lạnh nhạt lại thờ ơ, Cố Minh Châu dần dần không có sự đương nhiên rồi, trong lòng trái lại nghĩ mà sợ thiếu tự tin........ Chiến Mặc Thần, sẽ không thể làm khách làm cho cô khó xử được?

Nếu như có như vậy,thì cô sẽ thành trò cười của cả Kinh thành này mất, về sau cũng sẽ không thể như ngày trước muốn gió có gió muốn mưa có mưa được.

Cô luôn nói với bên ngoài rằng cô và Chiến Mặc Thần có quan hệ rất tốt, bây giờ, cuối cùng cũng đến ngày tuyên bố rồi sao?

Cố Minh Châu bị mất tập trung, sau đó, cô nhìn thấy Chiến Mặc Thần đang bước dần về phía Cố Phi Yên.

Đứng trước mặt cô ấy, nói nhỏ vào tai cô ấy, “Tiểu Yên, đi cùng anh.”

Đơn giản năm chữ, chân thật đáng tin.

Du Diễm Phong lần đầu tiền phản ứng lại, “dựa vào cái gì? Cô ấy là người phụ nữ của tôi rồi!”

“Cậu khẳng định cô ấy là người phụ nữ của cậu? Tôi nhớ, cô ấy hình như từ trước đến nay không hề có thừa nhận qua!”

“Nhưng cô ấy cũng không có phủ nhận, cho nên là ngầm thừa nhận.”

“Ồ?” Trong mắt Chiến Mặc Thần lộ ra một cái giọng mỉa mai, “đã như vậy, thì hãy để cô ấy quyết định đi.”

Cố Phi Yên, “.........”

Hai người đàn ông, hai đôi mắt nhìn về phía cô, cô vốn dĩ không có nghĩ đến việc này sẽ diễn biến thành ra như vậy,....... cô phải lựa chon sao đây

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.