Chồng Yêu Bá Đạo

Chương 133: Chương 133: Chương 143




Chiến Mặc Thần ngay lúc đầu không để ý, vậy mà, khi anh nhìn vào tiêu đề được đánhdấu đỏ trên trang IPad, ngón tay siết chặt đến nỗi vỡ cả màn hình IPad, cơn bão tố trong con ngươi bỗng nhiên nổi lên dữ dội vô cùng.

Lục Tu Chi!

Hay cho tên Lục Tu Chi này!

“Điều động tất cả mọi người, tăng tốc độ nhanh nhất tìm cô ấy về đây cho tôi, ngay lập tức!” Chiến Mặc Thần trầm giọng ra lệnh, sắc mặt tối sầm lại tựa cơn giông vần vũ khắp bầu trời.

………

Không biết bao lâu rồi.

Cố Phi Yên dần hồi phục ý thức, cô cố mở mắt ra, cảm thấy cả người mình như ở trong lò nung, mỗi tấc da đều bị bao phủ hơi nóng này.

Nóng đến nỗi cô không chịu được lấy tay cởi quần áo ra nhưng bị ai đó giữ lạ.

Cô ngẩng lên, ánh mắt Lục Tu Chi nhìn cô phức tạp, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy sự day dứt, “Đừng động, cô không được động…”

Tay của anh rất mát, thật thoải mái.

So với cơ thể đang nóng như lửa đốt này, Cố Phi Yên sà vào trong lòng anh, để mình thoải mái lên một chút, nhưng….cô cuối cùng cũng nhớ ra, sau khi cô tắm xong đi ra ngoài, anh đã đưa cô một bình nước….

Cố Phi Yên móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, dùng cái đau để giảm bớt sự khao khát trong nội tậm, giọng nói run rẩy, “Là anh….đúng không? Tại sao?”

Là anh đã hạ thuốc!

Nếu không cô tại sao lại biến thành như thế này?

Từ cửa hàng bách hóa Ánh Sao ra, cô chỉ uống nước mà Lục Tu Chi đưa cho, cũng không có cái khác!

“Là tôi.” Lục Tu Chi không phủ nhận.

“Tại sao?”

“Xin lỗi, tôi có lý do của mình.” Lục Tu Chi rủ mắt xuống không nhìn Cố Phi Yên nữa.

“Ha…..” Cố Phi Yên cười nhẹ, hít một hơi thật sâu, “Vì vậy, anh…..bây giờ dựđịnh đối với tôi như này? Chụp ảnh, quay video cùng tôi phát sinh quan hệ? Hay làcòn đợi có người đến chứng kiến?”

“…….”Lục Tu Chi im lặng không nói được gì.

Anh rất lưỡng lự, không biết có nên động tay hay không.

Nếu không vậy, anh đã không thể để Cố Phi Yên thuốc phát tác dụng làm côhôn mê, vẫn lưỡng lự đến bây giờ,…. Chỉ bởi vì anh không muốn ra tay với cô, cũng không thể ra tay.

Nhưng, nếu không ra tay, anh phải làm sao đây?

Anh không còn sự lựa chọn nào khác.

Im lặng rất râu, Lục Tu Chi cuối cùng cũng luồn tay vào run rẩy kéo quần con mỏng manh ra ngoài, trong ánh mắt cô lộ ra sự kinh hoàng, sợ hãi, anh thấp giọng, “Tiểu Yên, xin lỗi……”

Mặc dù, không có bất cứ ý nghĩa gì khác.

Xin lỗi …..

Xin lỗi là hai từ yếu ớt vô lực nhất trên thế giới này!

Cố Phi Yên rất muốn đứng dậy phản kháng, rất muốn chửi bới Lục Tu Chi nhưng giờ tất cả sức lực của cô đấu không lại bản năng của cơ thể.

Đối mặt với tay của Lục Tu Chi vươn tới, điều duy nhất cô có thể làm là cắn chặt môi, kiềm chế cở thể không để mình sà vào lòng hắn, thậm chí, cô hi vọng vẫn có thể giữ được lý trí, não không bị chi phối bởi thuốc.

Đồ lót mỏng không còn khuy cài gò bó nữa, từ cơ thể trượt xuống giường, để lộ ra làn da trắng trẻo không tỳ vết của Cố Phi Yên, cơ thể dịu cơn nóng một chút nhưng trong lòng cô càng lạnh lẽo hơn.

Cô chỉ phí sức ôm lấy người, lừa mình dối người.

Nhắm chặt mắt, cô cố gắng không để nước mắt chảy ra, biểu cảm tuyệt vọng thôn tính tham vọng cuối cùng của cô….

“Pằng!”

Ngay tại lúc này, âm thanh tựa như sấm vang lên.

Cửa phòng bị đạp tung ra, tiếng súng to cực đại từ tường bên cạnh phát ra, cả không gian chấn động.

Lục Tu Chi vội vàng nhìn hướng cửa ra vào nhưng chưa kịp nhìn rõ là ai thì bị người đàn ông bổ nhào đến đấm vào mặt, từ trên giường ngã xuống đất, đầu óc quay cuồng.

Cố Phi Yên trợn tròn mắt, người đàn ông đẹp trai anh tuấn mà lạnh lùng xuất hiện trong tầm nhìn của cô.

Là anh…..

Anh đã đến rồi!

“Chiến Mặc Thần?” lẩm bẩm nói tên người nam nhân đó, Cố Phi Yên không ngờ rằng anh lại xuất hiện ở đây.

Nhưng cô lại tự dối lòng mình, cũng không thể lơ là nhìn thấy anh lúc này, lòng cô tuôn trào niềm hạnh phúc vô bờ được. Cô đã nghĩ rằng anh sẽ không đến cứu cô, nhưng anh đã đến rồi!

“Chiến Mặc Thần.”

“Mặc Thần….”

Cô nhẹ nhàng gọi anh, khàn giọng, hết lần này đến lần khác, nước mắt không kìm được cuối cùng cũng tuôn ra, ướt cả khuôn mặt nóng bỏng của cô, làm người ta nhìn vào đã thấy sự nương tựa trong mắt cô.

Còn anh, cũng không còn bất cứ kiên nhẫn gì nữa, giọng nói trầm ấm trả lời cô, “Tôi đây!”

Trong lòng Cố Phi Yên yên tâm rất nhiều, nhưng đột nhiên nghĩ đến tình cảnh hiện tại, cô càng không thể không luống cuống giải thích, “Tôi bị hạ thuốc, không phải tôi muốn cùng anh ta như vậy….”

“Tôi biết”

“Tôi…tôi giờ rất khó chịu.”

“Tôi biết.”

“Anh ….anh có thể…”

Câu cuối, Cố Phi Yên khó mở miệng.

Cô tại sao không biết xấu hổ mà nói với anh, để anh ta làm thuốc giải chứ?

Nhưng cô lúc này thật sự rất khó chịu, cô không biết nên làm như nào….cảm nhận của cơ thể rất trực quan, có lẽ trong tiềm thức người mà mình yên tâm dựa vào đang gần trong gang tấc, Cố Phi Yên cố gắng kiềm chế dã thú vùng sức phá vỡ dấu vết cạm bẫy….

Vậy mà, không đợi cô mở lời, người đàn ông tuấn tú đôi mắt thật lòng, trân trọng hôn cô, “Đây là vinh hạnh của tôi!”

Giải trừ những nguy hiểm làm người ta phẫn nộ, anh đối với sự cố lần này thậm chí có vài phần cảm ơn.

Nếu không như vậy, anh làm sao có thể thấy cô tiếp nhận mặt này của anh chứ?

Bế Cố Phi Yên từ trên giường dậy, Chiến Mặc Thần lạnh giọng dặn dò Giang Đào, “Đem người đi, trông chừng kỹ! Ngoài ra, thuê một phòng tốt nhất cho tôi!”

Giang Đào lặng lẽ liếc Cố Phi Yên một lượt, lập tức cúi đầu xuống không dám nhìn thêm.

“Vâng, Chiến thiếu gia!” anh nói xong đi luôn.

Thuê một phòng làm gì?

Đương nhiên để chiến đại tổng tài ‘giải độc’ giúp Cố tiểu thư rồi!

……..

Hai người không phải lần đầu ở bên nhau, thậm chí, Chiến Mặc Thần không phải lần đầu được phân công làm nhân viên phòng cháy dập lửa cho Cố Phi Yên, yêu của đối phương hai bên rất quen thuộc, tất cả xảy ra đều rất hợp logic. Nước chảy thành song.

Công hiệu của thuốc mặc dù không làm lí trí của con người mơ hồ nhưng biểu cảm rất dễ đánh chiếm đại não.

Trong thể giới tuyệt đẹp, khuôn mặt Cố Phi Yên trắng trẻo pha chút đỏ hồng, hô hấp dồn dập, cảm thấy người đàn ông như mang đến cho cô một làn sóng thủy triều, mỗi tế bào của cơ thể đều đang hân hoan nhảy nhót, run rẩy, cũng làm trái tim cô đã mềm yếu lại càng mềm yếu hơn, không thể cự tuyệt anh.

Nhật thăng nguyệt lạc.

Tia nắng sáng sớm rọi vào trong căn phòng, đập vào mắt Cố Phi Yên là chiếc cằm vững chắc của người đàn ông, trên còn có râu mới mọc… Cô chớp mắt, khoảnh khắc ký ức tràn về, cô ngạc nhiên che vội miệng.

Trời ạ!

Cô có thể lật mặt không nhận nợ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.