Chồng Yêu Bá Đạo

Chương 157: Chương 157: Chương 167




Đêm đã canh tư.

Đứng trên tầng 28 phóng tầm mắt nhìn xuống dưới, mọi nhà đèn đóm như những vì sao điểm sáng màn đêm dày đặc ấy, dòng người đông nghịt tựa thoi đưa giống như dải ngân hà với những vì sao sáng lấp lánh.

Ngước lên trên trời, bầu trời về đêm đã bị ánh đèn phủ lên nhìn không rõ từng ngôi sao, ngược lại có chút tẻ nhạt.

Cảnh sắc vào mắt nhưng không vào lòng.

Cố Phi Yên đứng trước cửa sổ nhìn cảnh đêm đơn thuần chỉ là cho khoảng thời gian còn lại trôi đi, cũng thuận tiện đoán xem mọi người khi nào trở về….Mặc dù, cô biết mình như vậy cũng uổng công, căn bản không thấy xe của anh quay về.

Nhưng, cô có thể làm như nào đây?

Cô không chịu được!

Cô đang đợi chờ!

Thu hồi ánh mắt vào trong cốc nước cầm trên tay, Cố Phi Yên nhếch môi nhẹ nhàng đóng cửa sổ.

Vừa quay người, cửa đã mở ra.

Nam nhân cao lớn anh tuấn từ ngoài cửa bước vào, rất tự nhiên lấy đôi dép giành cho đàn ông trên giá dày đi lên, ngẩng đầu nhìn, giọng nói trầm ấm, “Cơ thể cô thế nào rồi?”

“Cũng ổn, chính là tối nay không làm tình được, để anh phí công đến một chuyến rồi.”

Chiến Mặc Thần quét một lượt phì cười, trong con ngươi đốt lên hai ngọn lửa nhỏ nhìn nữ nhân, chỉ cảm thấy cô giống như đóa hoa hồng nở tùy ý, cô một chút cũng không che đậy sự chế giễu với anh, dường như sẽ vạch lên người anh hai đường máu.

Cô như vậy, rất bình thường, cũng rất tràn đầy sức sống.

“Đã ăn gì chưa?” Anh hỏi.

“Ăn rồi.”

“Ăn cái gì rồi?”

“Anh để Giang Đào mang đồ ăn cho tôi, anh tự mình không biết còn hỏi tôi?”

Trong mắt Chiến Mặc Thần Có chút bối rối khó hiểu, anh đích xác không biết hỏi gì nữa.

“Vị thế nào?” ho nhẹ một tiếng, anh hỏi tiếp

“Ông chủ đứng sau nhà hàng hoàng gia là một đại gian thương, thu phí giá trên trời, nếu vị mà không được thì sớm sập rồi không phải sao?”

“Cô thích là tốt rồi.”

“Tôi không thích, nhưng tôi không thể không ăn, bị tên vô lại làm cho không xuống giường được, còn phải uống thuốc giảm đau mới ngủ được vài tiếng, tôi làm sao có thể tự mình xuống giường nấu ăn được chứ?”

Chiến Mặc Thần, “….”

Một người đàn ông vốn trầm lặng kiệm lời đấu khẩu với nữ nhân miệng mồm lanh lợi, ngoài miệng thật sự rất khó chiếm thượng phong, huống hồ, anh cũng không tình nguyện sa vào kiểu tranh chấp này.

Muốn tìm một nơi khác, dạy cô thế nào làm người nhưng anh hôm qua làm quá lợi hại, cô hôm nay còn bị thương…

Lần này, Chiến Mặc Thần yên lặng cắn chặt môi.

Con ngươi đen sâu thẳm của anh nhìn lại, để tâm can lá phổi của Cố Phi Yên đều cứng đờ ra, cô vội vàng lùi về sau, phòng bị, “Anh muốn làm gì?”

“Cái này…..” Chiến Mặc Thần dời ánh mắt, cầm chiếc hộp đặt trên kệ giày, “Cô xem xem.”

“Đây là cái gì?”

“Cô mở ra thì biết.”

Cố Phi Yên hoài nghi đặt cốc nước xuống, mở hộp quà ra xem, bên trong là một hộp nhỏ nữa kí hiệu quen thuộc in phía trên, đây là điện thoại thuộc hãng điện tử nổi tiếng.

“Điện thoại?”

“Ừm.”

Cố Phi Yên đã hiểu ra.

Hôm qua có người nào đó đã làm rơi vỡ điện thoại của cô, bây giờ đền bù cái mới.

Điện thoại thật sự rất cần thiết, cô hôm nay cả ngày giống như đứa ngốc ở trong nhà vậy, không có điện thoại lướt, tivi không muốn xem, cả người sắp phát độc….. đổi diện với chiếc điện thoại mới, cô không thể cự tuyệt.

Thứ ở trong tay, đứa ngốc mới vứt đi!

Tuy nhiên…..

“Anh nạp tiền điền thoại cho tôi chưa?” cô lại được voi đòi tiên.

“…..Chưa.” không nghĩ trước cô hỏi như vậy, Chiến Mặc Thần ngừng lại một lúc mới mở miệng, “Tôi lập tức để Giang Đào xử lý, cô muốn bao nhiêu?”

“Hả? À..hahaa, cái đó tùy vào thành ý của anh rồi!”

Cô đâu có ngốc như vậy, cô nói một con số anh sẽ nạp ngay cho cô từng ấy, còn chứng tỏ anh rất hào phóng, cô nếu nói ít, thì cô chịu thiệt, cô nói nhiều, rõ ràng nghĩ cô lòng tham không đáy, cô nếu như không nói….anh tuyệt đối không nỡ đưa cô ít.

Đây chính là tâm lý Chiến Mặc Thần a!

“Được.” Chiến Mặc Thần gật đầu.

Bầu không khí giữa hai người vốn kỳ kỳ, bây giờ không nói câu nào, càng bối rối hơn.

Đôi mắt xảo quyệt chớp chớp, Cố Phi Yên phá vỡ sự yên lặng.

Cô tiện tay cầm cốc nước vừa đặt trên kệ giày lên đưa trước mặt Chiến Mặc Thần, “Này có muốn uống nước không? Nói một hồi từ nãy đến giờ, lấy hết lời nói của anh giành cho một tháng hôm nay nói xong rồi, anh không khát hả?”

“Khát.” Chiến Mặc Thần đón lấy cốc nước.

Lúc uống nước, con ngươi sâu thẳm của anh vô tình bắt gặp đôi môi của Cố Phi Yên, trong ánh mắt đầy ham muốn và ám thị để Cố Phi Yên không thể không nhìn thấy, cô nhìn anh một đường, khuôn mặt trắng trẻo diễm lệ dần dần ửng hồng.

Tâm trạng cực kỳ vui, ánh mắt không giấu nổi vui sướng, môi của Chiến Mặc Thần cong lên cực độ.

Vô tình đã uống hết cốc nước.

“ Xử chết anh!” Cố Phi Yên cướp lấy cốc, mắt lườm Chiến Mặc Thần một lượt, quay đầu đi, như kiểu đang tức giận.

Vừa quay người, cô nở nụ cười.

Rất tốt!

Cá lớn đã cắn câu!

…….

“Tỉnh dậy, tỉnh dậy!”

Cố Phi Yên vỗ vào khuôn mặt người đàn ông, lực vẫn chưa thu vào, nhưng nam nhân ấy hôn mê như chết vậy, không chút cảm giác.

“Chết tiệt, thuốc an thần này không phải cho nhiều rồi chứ, tại sao công hiệu mạnh vậy?” Cô cau mày, một bên nói thầm, một bên rảnh phát hoảng véo má người đàn ông lay dậy, “Tuy nhiên đàn ông da thô thịt dày, thêm từ nhỏ đã bắt đầu được huấn luyện đặc biệt, liều lượng mà ít căn bản không đổ gục được anh, vậy cũng không được….”

“Dậy đi….này, Chiến Mặc Thần, anh dậy dậy!”

“Này……”

Lần này, tay Cố Phi Yên còn chưa vỗ vào gương mặt anh tuấn của người đàn ông, liền đột nhiên đối diện với con ngươi đen đang mở to của anh, bị ánh mắt lanh lợi của anh xuyên qua, cô nuốt nước bọt, lời nói ứ đọng.

Người đàn ông này thực sự tỉnh rồi!

Có lẽ là người đàn ông này thế lực thận trọng, Cố Phi Yên bị áp bức bao lâu đối với Chiến Mặc Thần có kiểu cảm giác sợ hãi, cho dù tình hình hiện tại cô rõ ràng chiếm thế thượng phong, con tim nhỏ bé của cô không ngừng đập nhanh, suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tay giở trò xấu buông xuống, cô nở nụ cười, “Chiến thiếu gia, anh tỉnh rồi à?”

“Ừm.” Chiến Mặc Thần trả lời.

Ngay lúc đó anh ngạc nhiên phát hiện mình lại mất đi tự do!

Biểu cảm trong con mắt chốc lát mai một đi, anh ngẩng đầu nhìn nữ nhân ngồi trước mặt, trầm giọng hỏi, “Là cô làm sao?”

Cố Phi Yên rất đắc ý, cười lạnh lùng, “Đúng vậy, là tôi làm!”

“Tại sao?”

Chiến Mặc Thần dùng lực, không thoát ra được.

Trong lòng, đột nhiên yên lặng lại.

Anh không ngờ rằng nữ nhân đứng trước mặt mình mang theo nụ cười đầy khinh thường, hỏi lại, “Tại sao ư?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.