Chồng Yêu Bá Đạo

Chương 167: Chương 167: Chương 177




“Bà nhẹ tay…”

Cố Phi Yên đau đến nhíu mày, hít thở khó nhọc.

“Nhẹ tay?” Người phụ nữ trung niên cười nhạo một tiếng, “Cô không biết xấu hổ bảo tôi nhẹ tay, vừa nãy sao không cầu xin Chiến thiếu thương tiếc cô chút đi? Các cô là loại điếm bán thân, chẳng phải thích ở trên giường bị đàn ông thượng rồi gào lên “Nhẹ một chút, chậm một chút” sao?”

Kẻ đến không thiện.

Cố Phi Yên tay gắt gao nắm thành đấm, lạng giọng mở miệng, “Đặt thuốc xuống, bà đi ra ngoài.”

Cô tình nguyện đợi một lát để hồi lại sức, còn hơn để bị một người làm hạ nhục.

“Thật ngại quá, đây là công việc của tôi.” Người phụ nữ trung niên tăng thêm sức ép trên chân Cố Phi Yên, không quan tâm thương thế của cô, tách hai chân cô rộng hơn nữa, một bên vừa bôi thuốc cho cô, một bên chậc chậc, “Nhìn xem chỗ sưng này, khẳng định là bị đàn ông thao nhiều mới biến thành như vậy nhỉ? Cũng không biết Chiến thiếu nhìn trúng cô điểm nào, thế mà không chê cô bẩn…”

Lời của người làm, Cố Phi Yên không nghe tiếp nữa.

Nhắm mắt lại, xoay đầu, thân thể không tiện, cô chỉ có thể tự lừa dối người.

Chiến Mặc Thần…

Đây là người anh ta cố ý an bài sao? Anh ta hận cô đến mức hận không thể giẫm cô vào vũng bùn ư?



Liên tục nửa tháng, Chiến Mặc Thần đi sớm về trễ.

Mỗi ngày anh ta sẽ đến tìm cô, cởi thắt lưng rồi đè cô xuống làm, tuyệt không thương tiếc cô chết đi sống lại, đợi cho đến khi lửa nhiệt đã tắt, anh ta lập tức mặc quần áo lạnh lùng rời đi, nhét cô vào một gian phòng.

Sau khi anh ta làm xong, bà Vương, người phụ nữ trung niên sẽ lập tức cầm theo một hòm thuốc đến bôi thuốc cho cô, cô vừa mất hết khí lực không thể phản kháng động tác của bà ta, vừa phải nghe bà ta dùng hết ngôn ngữ hạ nhục mình.

Mỗi ngày đều như vậy.

Anh cả người sạch sẽ gọn gàng, mà cô mỗi lần đều bị ném vào trong vũng bùn, còn bị một người làm lấy tay đụng chạm, dùng những lời lẽ bẩn thỉu nhất để nhục mạ.

Có lẽ con người đều rất đê hèn, liên tục bị vũ nhục, cô vậy mà lại thấy quen thuộc.

Vết thương trên người lành lại, lòng cô cũng biến thành chết lặng, ban đêm Chiến Mặc Thần giày vò cũng không còn phản kháng.

Cơ thể của cô rất thành thật, luôn vì anh ta mà run rẩy, nhưng, tại giây phút chói lọi cực hạn ấy, cô gắt gao cắn môi, không phát ra một thanh âm.

Cô không muốn đáp lại anh, cho dù chỉ là một chút ít.

Tâm đã chết, cô cho rằng cuộc sống như một cái xác không hồn sẽ kéo dài thật lâu, thẳng đến khi, cô vô tình nghe thấy bà Vương với người làm khác nói chuyện…

Ngẩn ngơ cho đến khi đèn lên.

Để tránh Chiến Mặc Thần, Cố Phi Yên tâm trạng mơ hồ ngồi trên sô pha dưới tầng xem TV, đổi kênh này sang kênh khác, nội dung trong đó cô một chút cũng không nghe thấy, đôi tai bám lấy tiếng cổng vang bên ngoài, giật mình lên như một con thỏ.

Cửa đã mở.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên, vốn đang lên bậc thang, nhưng bất chợt ngừng lại, chuyển hướng về phía sô pha bên này.

Là anh ta, anh ta tới!

Lòng Cố Phi Yên run lên, hai tay không tự chủ nắm lại với nhau.

“Sao hôm nay không ở trong phòng đợi tôi?”

Sau lưng, người đàn ông lạnh lẽo cười nhạo, “Cho rằng ở dưới này, tôi liền không có cách làm cô, hử?”

Trái tim Cố Phi Yên căng lên, “Không…”

Đích xác cô không muốn để anh lại đụng đến cô, nhưng giờ phút này, rất đáng sợ, chỉ riêng ngữ khí lạnh như băng cũng đã khiến toàn thân cô phát run.

Có lẽ, sợ hãi của cô với anh đã ăn sâu xương tủy.

“Không cái gì?” Vây quanh trước người cô, ngón tay thon dài của Chiến Mặc Thần nâng cằm cô lên, nhìn không sót sự sợ hãi và chán ghét trên mặt cô, ánh mắt cũng trở nên ác liệt, vô tình nói, “Cố Phi Yên, cô rất tốt, lá gan càng lúc càng lớn, dám phản kháng tôi!”

Khuôn mặt bình tĩnh áp người xuống, anh như không đợi được để chứng minh năng lực khống chế của mình với cô, trước mặt mọi người giật váy ngủ trên người cô ném xuống đất, đè cô xuống ghế, cắn cổ cô như một dã thú.

Cố Phi Yên kinh hô một tiếng muốn trốn, lại bị anh kéo tay lại ngã trên sô pha, “Cố Phi Yên, khi tôi muốn, cô phải ngoan ngoãn mở chân ra, đây là thứ cô thiếu tôi! Trốn? Đừng nghĩ quá ngây thơ!”

Cô thiếu anh?

Thật đáng cười!

Nước mắt từ hốc mắt lăn xuống, Cố Phi Yên sụp đổ hét lên, “Chiến Mặc Thần, anh đến tột cùng muốn tôi làm thế nào? Nếu như muốn mạng của tôi, thì mau lấy mạng của tôi đi, dù sao cái mạng này cũng do anh cứu, tám năm tôi sống này, tôi trả lại cho anh không thiếu cái gì! Nhưng nếu cái anh muốn chỉ là phát tiết dục vọng, sao anh không đi tìm Cố Minh Châu?!”

“Cô cũng biết tôi cần phát tiết dục vọng, sao tôi nỡ để em ấy chịu khổ được?” Chiến Mặc Thần lạnh lùng mở miệng, “Tim Cố Minh Châu không tốt, không chịu được giày vò, mà cô là đồ chơi của tôi, đây là bổn phận của cô!”

Ánh mắt lạnh lẽo đánh giá Cố Phi Yên, Chiến Mặc Thần nhếch môi, hững hờ nắm lấy ngực cô thưởng thức, đầu ngón tay ác ý đảo quanh đầu ngực đỏ hồng, dùng sức bóp lấy, không chút thương tiếc.

Nhìn cô run rẩy, anh mang theo vài phần ác ý, “Hơn nữa, cơ thể của cô cũng rất thích bị tôi thao, không phải sao?”

“Tôi không có, tôi không có!” Hất tay Chiến Mặc Thần ra, Cố Phi Yên run rẩy khóc, “Tôi là người, tôi không phải đồ chơi, không phải!”

“Vậy sao, ngại quá, đã từ lâu bố cô đã bán cho tôi rồi, nếu tôi nhớ không lầm, ông ta đã ký hợp đồng với cô không phải sao? Giấy trắng mực đen, giờ cô muốn lấp liếm?”

“Không, đó là thứ không có hiệu lực của pháp luật, đó không phải là hợp đồng bình đẳng, tôi có thể đi tố giác!” Nhìn chăm chăm người đàn ông trước mắt, không biết lấy dũng khí từ đâu, Cố Phi Yên phản bác lại, “Chiên gia các người không phải chú trọng nhất thân tâm chính đáng sao? Nếu bọn họ biết anh là loại ác ma như vậy, xem họ có thể sẽ đuổi anh, đuổi tên cháu ruột bất hiếu ra ngoài không?!”

“Không nhọc cô hao tổn tâm trí!”

Mắt trầm xuống, Chiến Mặc Thần bóp mạnh eo cô, hung hăng tiến vào.

“A!” Móng tay Cố Phi Yên đâm vào lòng bàn tay, sự đau đớn đột ngột xuất hiện khiến người cô đau đến run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu.

Nhưng rất nhanh, cảm giác thoải mái đến làm trái tim cô lạnh băng.

Luôn luôn như vậy, cô luôn động tình vì hắn ta.

Cô thật sự không có chút lòng tự trọng nào!

Không biết đã qua bao lâu, lần muốn này của Chiến Mặc Thần tựa hồ cực kỳ hung mãnh, hai người dây dưa trên sô pha ở đại sảnh, người làm bất tri bất giác né tránh đi, đèn không còn sáng, chỉ có ánh sang chớp tắt từ TV, ánh lên cơ thể chập trùng của đôi nam nữ.

Làm xong, Cố Phi Yên lại mất hết khí lực.

Nước mắt trượt vào tóc, cô nhìn người đàn ông đứng lên, thong thả sửa lại quần áo, tựa như cuộc chơi kích thích vừa rồi chỉ có một mình cô diễn một vai, trái tim lại tràn thêm dòng nước băng lạnh.

Khi Chiến Mặc Thần đứng dậy chuẩn bị đi, sau lưng truyền đến giọng nói lãnh đạm, “Chiếu thiếu, chúc mừng anh cùng chị tôi đã đính hôn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.