Cố Phi Yên không động đậy.
Cô lạnh lùng nhìn Cố Minh Châu và bà Thẩm trước mặt mình, nhìn họ lộ ra biểu cảm như nhau, bỗng cảm thấy có chút khó chịu, càng cảm thấy mỉa mai.
Đột ngột, cô nhìn thẳng thừng vào Cố Minh Châu, cũng không cho bà Thẩm mặt mũi, trực tiếp đặt ra câu hỏi.
Vừa rồi cô nói lời khó nghe như thế, nhẹ nhàng nói một câu xin lỗi là thôi, cô là đang cảm thấy tôi dễ lay động, còn cảm thấy với mọi yêu cầu của bà Thẩm, tôi sẽ dễ dàng cúi đầu sao?
Lời này, không dễ đáp.
Cố Minh Châu cứng mặt rồi rất nhanh điều chỉnh lại, tránh nặng nói nhẹ trả lời, Lời vừa rồi tôi nói sai, tự nhiên phải xin lỗi cô, lẽ nào biết rõ mình làm sai mà không nói lời xin lỗi, vậy đâu có tốt?
Cô ta lại nhìn bà Thẩm nói, dẫn dắt, Bà, cháu đã xin lỗi Tiểu Yên rồi, nhưng mà, xem em ấy có vẻ không muốn tha thứ cho cháu. Khả năng là em ấy có ý kiến với cháu, cũng không muốn dễ dàng từ bỏ Mặc Thần, dù sao ai cũng muốn gả mình cho một người đàn ông ưu tú, cháu... Cháu thật sự không có cách nào nữa!
Ai, tay trên tay dưới đều là thịt, cháu bảo bà làm sao?! Bà Thẩm cũng rất khó xử, xoa xoa đầu Cố Phi Yên, thành khẩn nói, Tiểu Yên à, tuổi con còn nhỏ, có thể hay xúc động trong nhiều việc, nhưng chuyện tình cảm nếu một khi đã không xử lý tốt, con sẽ bị tróc lưng lương cốt a!
Lời nói đến tận giờ, bà Thẩm thực sự không muốn nói ra.
Bà không ngốc, bà cũng khó xử, nhưng bà biết rõ ai là người trả tiền viện phí thì bà tốt nhất nên thân cận với người đó hơn, tâm hướng về người đó nhiều hơn.
Nếu như vì Minh Châu mà gây phiền cho Tiểu Yên, giống như vừa rồi khi bà và Minh Châu tranh chấp ra ý tưởng, vậy bà một bà lão già phải làm sao?
Thế nhưng, Cố Phi Yên đúng là làm sai, câu dẫn vị hôn phu của Cố Minh Châu, điều này ở đâu cũng không cãi lại được!
Nếu đã xem Cố Phi Yên như cháu gái của mình, vậy không thể để nó đi chệch đường!
Nghĩ nghĩ, bà Thẩm lại nói, Tiểu Yên, con lớn lên xinh đẹp như vậy, sau này sẽ có được nhân duyên của mình, dù người đó không thể so được với sự ưu tú của Chiến Mặc Thần, nhưng danh chính ngôn thuận hơn so với việc quấy rầy anh rể của con, nói ra ngoài cũng dễ nghe hơn. Hai chị em con dây dưa một người đàn ông, truyền ra ngoài đều là điều xấu. Chị gái con cũng sẽ không phải nhìn con mà không gả đi được, chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, về sau còn ngại chị con không giới thiệu được một người đàn ông tốt cho con sao?
Đúng vậy, Tiểu Yên, tôi không thể không quản cô! Tiểu Yên, tôi thật sự rất yêu Mặc Thần, ở với anh ấy bao nhiêu năm như vậy, tôi không thể mất đi anh ấy! Cô có điều kiện gì cứ nói, chỉ cần cô mở miệng, tôi đều có thể đáp ứng.
Cố Minh Châu biểu cảm sốt ruột.
Hai người khổ sở khuyên nhủ, tựa như họ đang đứng bên chính nghĩa, mà Cố Phi Yên chỉ đang càn quấy, nhìn trúng anh rể ưu tú, tiện nhân chết cũng nhất định phải quấy rối cô ta với anh rể.
Giọng của họ không nhỏ, Cố Minh Châu thân là một diễn viên, kỹ thuật diễn không cao, nhưng động tác thể hiện lại rất nổi bật, phong cách khoa trương hấp dẫn nhiều người đi trên hành lang, còn có người lặng lẽ chụp và quay video.
Khoé mắt liếc ngang qua những người này, lại nhìn về Cố Minh Châu bề ngoài như đang bi thương, nhưng trong mắt lại giấu đắc ý, cô còn có gì mà không hiểu?
Cố Minh Châu tình nguyện để cả người chật vật cũng không đi thay quần áo, chính là vì tranh thủ đồng tình của dư luận, để cho Cố Phi Yên cô một lần nữa nổi danh, trở thành tiểu tam bị ngàn người chỉ trỏ phải không?
Mà bà Thẩm, coi như bà không hiểu những điều này, nhưng biểu hiện hôm nay cũng có ý vị sâu xa.
Phải không? Mắt hạnh trong veo cong lên ý cười, Cố Phi Yên nhẹ nhàng hỏi lại Cố Minh Châu, Cô đã nói cô yêu Chiến Mặc Thần, tại sao vì muốn đuổi tôi khỏi Cố gia, liền hạ thuốc tôi, ở Thiên Cung tính kế chúng tôi xảy ra chuyện không thể nói? Những việc này rất nhiều người không biết, nhưng tuyệt không thể hiện rằng tôi đã quên! Cũng tuyệt đối không để cô ăn nói hàm hồ!
Còn có, phí thuốc men của bà Thẩm từ đầu đến cuối đều là tôi phụ trách, cô một đồng cũng không đưa. Ban đầu cha cô Thẩm Cường có ý định tráo đổi thân phận của cô với tôi, chỉ vì để cô được sống cuộc sống đại tiểu thư ở Cố gia, cô chiếm thân phận tôi, còn tính kế đuổi tôi ra khỏi Cố gia, tôi không có đồng nào nhưng bôn ba để lo tiền thuốc cho bà Thầm, cô hưởng hết vinh hoa Cố gia đã làm được gì cho bà Thẩm?
Cô trắng trợn nói quan tâm bà Thẩm, cô lừa được bà ấy, nhưng không lừa được tôi!
Nếu cô đã nói chỉ cần tôi mở miệng, cái gì cô cũng đáp ứng, vậy không bằng trước hết chúng ta chia đều tiền thuốc men. Tôi một người nghèo không máu mủ ruột thịt còn không trốn tránh trách nhiệm dưỡng lão, cô thân là cháu gái ruột của bà Thẩm, lại hưởng thụ phúc của Cố gia, đừng nói là ngay cả chút tiền ấy cô cũng không lấy ra được chứ?
Cuối cùng, chuyện cô bảo tôi rời xa Chiến Mặc Thần... Nếu chính xác cô đã đính hôn với anh ta, vậy tôi sẽ không dây dưa với anh ta làm gì. Tôi không giống cô, tôi còn có thể diện! Tôi sẽ không đoạt đồ của người khác, ám toán người khác, còn xem thường, nghĩ rằng một câu xin lỗi nhẹ nhàng xin lỗi liền có thể san bằng mọi thứ!
Một hơi nói hết tràng dài, Cố Phi Yên rất nhanh hít sâu một hơi, nhìn bà Thẩm sắc mặt trắng bệch, tâm tình chợt bình tĩnh lại.
Cô lấy di động ra lắc lắc, mắt liếc Cố Minh Châu, Chuyển khoản cho tôi chứ? Tất cả tôi phải trả 30 vạn, cô đưa tôi 15 vạn là được.
Tôi, tôi... Cố Minh Châu á khẩu.
Cô ta trên danh nghĩa là đại tiểu thư Cố gia, nhưng bởi không phải là con gái ruột Cố gia, nên lão hồ ly Cố Kiến Quốc căn bản sẽ không cho cô bao nhiêu tiền, mỗi tháng trăm vạn hạn chế đến sít sao, căn bản không đủ cô tiêu vặt.
Cô ta là một minh tinh, trong vòng giải trí đốt tiền này, quần áo túi xách đồ trang điểm có cái nào mà không phí tiền?
Mọi thứ đều rất tốn kém!
Cố gia cho không đủ nhiều, thu nhập mình kiêm cũng không đủ sài, kỳ thực cô bề ngoài gọn gàng xinh đẹp, thực tế trong tay cũng rất túng quẫn, căn bản không muốn lãng phí tiền cho người khác oan cho mình.
Thật ra, cũng không phải cô ta không muốn xuất tiền 15 vạn này giả vờ giàu có, dù là 30 vạn, đó cũng không vấn đề.
Mấu chốt là, tiền này cô ta phải sài đáng giá!
Nếu ngay từ đầu, cô ta lấy tiền ra, đứng ở đỉnh cao tự tạo hình tượng khoẻ mạnh, thuận tiện dẫm Cố Phi Yên, vậy cô ta còn nguyện ý.
Tuy đau lòng, nhưng chỉ cần có tác dụng với hình tượng của mình, vậy cứ bỏ ra.
Nhưng bây giờ, Cố Phi Yên không chỉ phá hủy hình tượng của cô ta, để người khác thấy cô chỉ là nữ nhân nói miệng giỏi, không có chút hành động thực tế nào, còn khiến cô phải cắt thịt, trước mặt mọi người bảo cô chuyển tiền, cô ta quả thực mất cả chì lẫn chài!
Cố Minh Châu không hiểu sao lại thấy, trận hôm nay cô ta đã thua.
Sao vậy, cô không muốn? Ánh mắt Cố Phi Yên trở nên lạnh hơn, lấy giọng điệu trào phúng ép hỏi Cố Minh Châu, Cố Minh Châu, Cố đại tiểu thư một tháng có hơn trăm vạn tiền tiêu vặt, thân là minh tinh doanh thu cũng không ít, nhưng ngay cả một nửa tiền thuốc men của một người bà ruột cũng không chịu gánh, tôi thấy...