Đương nhiên muốn!
Trước khi sự việc mất không chế, Cố Phi Yên không chút nghĩ ngợi cầm lấy gậy gỗ bên người, gõ gõ mạnh vào vách tường, tiếng gõ từ dưới đất vang to cả bãi đỗ xe, từ đó đánh thức những tên côn đồ thời gian thu tay đã đến.
Cô đối phó với Cố Minh Châu là để cô ta biết lợi hại, chấn nhiếp cô ta, để cô ta về sau ít làm phiền người khác, đừng nghĩ rằng Cố Phi Yên cô là người mềm tính, nhưng mà, cô cũng không muốn chuyện huyên náo to trời.
Có một số việc dùng tiền có thể giải quyết, nhưng khi chuyện lớn đến tiền cũng không giải quyết được, vậy cũng không tốt.
Cô là thanh niên tốt của thời đại mới, không dự định làm xằng làm bậy.
Nếu không, tự mình chơi rồi vào luôn cục cảnh sát thì lầm sao giờ?
Lại nói, một lần chơi không thỏa, giữ lại về sau từ từ chơi, khá được…
“Đi rồi, đi rồi!”
Nghe thấy ám hiệu ước định từ trước, trong đám lưu manh có một tên coi như có lý trí, đầy một người khác, hét lớn.
Một người kêu một tiếng, tất cả đều dừng lại.
Tiền đã tới tay, nữ nhân cũng đã sờ vài lần…
Đáng giá!
Có người hướng về phía nơi Cố Phi Yên ẩn thân, chờ sai sử bước kế tiếp.
Cố Phi Yên âm thầm ra dấu tay với bọn hắn, chỉ vào bảng hiệu màu xanh lam chữ trắng biểu thị “cửa ra”, bọn hắn liền nhanh chóng rút lui. Họ lái xe đến, cũng may không đần độn chạy theo hướng để xe ra, mà lên một chiếc xe Vans không đáng chú ý, một đường gào thét dẫm chân ga hướng về cửa ra.
Mắt tiễn xe Vans đi xa, lại đợi một lúc, Cố Phi Yên lúc này mới giật khẩu trang trên mặt, từng bước đi đến chỗ Cố Minh Châu.
“Tao phải báo cảnh sát, tao phải bảo cảnh sát!”
“Khốn khiếp!”
“Mấy tên khốn nạn!”
Một bên khóc thút thít, một bên Cố Minh Châu âm thầm nguyền rủa, tìm kiếm túi của mình.
Thế nhưng, tìm rất lâu cô ta mới phát hiện đồ vật trong túi của mình đều không cánh mà bay, bao gồm cả chiếc điện thoại có giá trị không nhỏ kia.
Đừng nói tới báo cảnh sát, muốn liên lạc với người khác cũng không thể.
“Chết tiệt! Chết tiệt, chết tiệt, a a a a!”
Đập túi lên xe phát tiết, Cố Minh Châu tức không chịu nổi, còn đạp thêm mấy cái vào xe.
Đúng lúc này, Cố Phi Yên đi tới cạnh cô ta.
Khi cô đứng vững, cố ý thả nặng bước chân, dù trước đó Cố Minh Châu không phát hiện ra cô, bây giờ cũng sẽ không bỏ qua âm thanh này.
Là ai?
Cố Minh Châu ngẩng đầu, sững sờ.
Vốn nhìn lần đầu còn có chút nghi ngờ, đến khi Cố Phi Yên lấy kính râm xuống, nhướn mày, cặp mắt khiêu khích cười cười nhìn cô ta, cô ta nháy mắt trào lên lửa giận phẫn nộ.
“Cố! Phi! Yên! Là mày, là mày có đúng không?” Cô ta nói ra từng chữ, âm điệu đầy oán hận, cắn răng nghiến lợi gào lên, “Là mày, mày đối phó với tao, để bọn cặn bã kia đối phó với tao!”
Lời cuối cùng, giọng Cố Minh Châu trở nên the thé, gào lên, như là muốn trút hết cơn tức tối, tốt nhất là thiêu chết Cố Phi Yên trước mặt cô ta!
“Là tôi? Đương nhiên không phải tôi! Tôi một người thiện lương như vậy, sao có thể tùy tiện ra tay.” Cố Phi Yên nhẹ nhàng hỏi lại, “Hơn nữa nha, cô lên án tôi, cô có chứng cứ không?”
Cô sẽ không dễ dàng ra tay.
Nhưng nếu chọc giận cô rồi, cô không ra tay tức là cô hèn nhát!
Cô cũng không phải không có chỗ dựa, cáo mượn oai hùm cũng tốt, ỷ thế hiếp người cũng được. cô lại đi sợ Cố Minh Châu sao? Nếu Chiến đại tổng tài không phân chuyện này cho lính của mình được, cô liền mẹ nó để cho anh ta ngủ một tháng trong thư phòng, không cho phép lên giường!
Nếu anh có can đảm để cưng chiều cô, cô tất dám sủng mà kiêu.
Phụ nữ nếu giảng đạo lý, còn gọi là phụ nữ sao?
Cố Minh Châu tức cả người phát run, “Còn muốn chứng cớ gì nữa, rõ ràng không phải đây sao? Ngoại trừ mày có thù với tao, còn có ai nữa? Mày ghen ghét tao đính hôn với Chiến Mặc Thần, cho nên muốn mấy thằng cồn đồ kia hủy tao đi, có đúng không?”
“Ồ, vậy cô mau cáo trạng tôi đi, làm bạn kiện cáo, nói như vậy trước tòa. Cô nghĩ xem quan tòa có thể vì cô tai to mặt lớn không có chứng cứ, nghe thấy lời cô liền phán tội tôi hay không nha.”
“Cố Phi Yên, mày thật vô liêm sỉ, con tiện nhân đáng chết!”
“Vậy còn cô?” Cố Phi Yên sắc mặt lập tức chuyển lạnh băng hỏi, “Ngày đó tôi đi thăm bà Thẩm, sao cô lại trùng hợp xuất hiện ở đó vậy? Có phải cô theo dõi tôi không? Ở cửa bệnh viện không hiểu sao tôi bị người ta đánh, những người đó còn không phải do cô sắp xếp sao? Cố Minh Châu, cô tưởng rằng chỉ có mình thông minh, còn những người khác là đồ đần hết sao? Tôi nói cho cô biết, tôi còn thông minh hơn cô!”
Cố Phi Yên nhắm đôi mắt lại.
Cô nhìn như một em gái vô lại, toàn thân tỏa ra khí tức âm u khiến người ta e ngại.
Chỉ là, dù có ở thời điểm phẫn nộ nhất, cô vẫ có chừng mực. Trong lời cô nói vẫn giấu không ít sương mù, nói Cố Minh Châu phái người theo dõi mình mà không đưa bà Thẩm lên đầu, càng không nói nửa chữ đến Lưu Á.
Nói nói, tâm tình cô vẫn khó chịu.
Vừa nói, cô vừa đưa tay chọc chọc trán Cố Minh Châu hai lần, chỉ chọc cho cô ta mất thăng bằng, ngửa về sau.
“Mày dừng tay lại cho tao!” Cố Minh Châu thét chói tai, không trả lời vấn đề của cô, mà vung tay đập về phía cô, “Cố Phi Yên, mày đối xử với tao như vậy, tao nhất định sẽ khiến cho mày đẹp mặt!”
“Vậy tới đây! Tôi còn sợ cô quá?!”
Cố Phi Yên nhếch môi, một cước dễ dàng đá vào đùi Cố Minh Châu, giày cao gót một bên chân cô ta lập tức quẳng ngang đất, trật mắt cá chân, đau đến hít khí.
Đưa tay kéo tóc Cố Minh Châu, cô trái phải tát mấy cái vào mặt Cố Minh Châu, tát đến khi mình thấy hơi mệt, mới hít thở một hơi, đứng thẳng người.
“Bye bye!”
Tiêu sái phất phất tay về phía Cố Minh Châu Cố Phi Yên linh hoạt lái xe rời đi.
…
Không về Giang Sơn Đế Cảnh, Cố Phi Yên trực tiếp lái xe đến Đế Thần quốc tế.
Từ thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc tiến lên phòng nghỉ ngơi ở giữa tầng cao nhất, Cố Phi Yên buông mình ngã xuống chiếc giường mềm mại, gọi một cuộc điện thoại cho Chiến Mặc Thần, “Anh yêu, anh đang làm gì vậy nha?”
Anh yêu?
Gọi dịu dàng nịnh nọt như thế?
“…” Chiến Mặc Thần im lặng một giây, hiểu rõ, “Em lại đang có ý đồ gì?”
Cố Phi Yên, “…”
“Nói thẳng.”
“Phì” một tiếng, Cố Phi Yên giọng nói chứa hàm lượng đường cực cao nói, “Người ta có thể có ý xấu gì nha? Người ta chỉ muốn nói cho anh, người ta đã đưa hàng tới cửa, bây giờ đang nằm trên giường lớn chờ anh sủng hạnh a, Chiến đại tổng tài anh có tới thỏa mãn người ta không nè?”
Chiến Mặc Thần, “…”
Yêu tinh!
Liên tiếp ba chữ “người ta”, thanh âm nũng nịu, dáng vẻ quá thực kệch cỡm đến không chịu được, nhưng mà… Vì sao chỉ cần cô sử dụng thủ đoạn với anh, anh liền không thể giữ vững tỉnh táo đây?
Khép lại văn kiện trong tay, Chiến Mặc Thần mặt đen thui đi đến căn phòng ở giữa.
Mở cửa, qua nhiên thấy ngay một nữ nhân khiến anh một lời khó nói hết nằm lỳ ở giữa giường, hai cái đùi lắc lư giữa không trung, dùng một đôi mặt sạch sẽ đen bóng nhìn anh.
“Chiến thiếu, hôm nay em làm chuyện xấu rồi, anh có muốn ngụy tạo chứng cứ cho em không?”
Chiến Mặc Thần, “…”