Muốn khóc thì khóc đi, có tôi ở đây.
Cởi dây an toàn, Sở Nghiễn cứng rắn ôm Cố Phi Yên đang chống cự vào trong lòng mình, bàn tay to lớn dịu dàng từng chút từng chút vỗ về sau lưng cô, không nói tiếng nào, kiên nhẫn dỗ dành cô.
Không biết đã khóc mất bao lâu, Cố Phi Yên giãy giụa, khàn giọng nói, Thả ra.
Khóc xong rồi? Sở Nghiễn rũ mắt buồn cười, Quần áo của anh rất thấm nước, em có thể tiếp tục, tôi không ghét bỏ mấy thứ nước mắt nước mũi của em đâu.
Đường nhìn của anh dừng trên mặt Cố Phi Yên, khiến cô có chút quẫn bách.
Anh mới đầy nước mắt nước mũi! Dù tôi có khóc cũng vẫn đẹp, đây gọi là lê hoa đái vũ, người gặp người thương anh có hiểu không? Lau lau nước mắt, cô vẫn chưa trả mặt mũi cho anh, Hơn nữa, tôi có khóc hay không, liên quan gì đến anh?
Tôi thích em, muốn làm người đàn ông của em, tất nhiên mọi thứ của em đều liên quan đến tôi.
Lời bày tỏ này, Sở Nghiễn không ngờ có thể nói ra không suy nghĩ.
Anh kỳ thực là một người đàn ông ôn nhu tinh tế, không giỏi ăn nói, càng không thích để lộ nội tâm ra ngoài, anh vội vã bày tỏ thành tâm, đủ thấy anh đang cảm thấy cấp thiết đến mức nào.
... Cố Phi Yên im lặng.
Sở Nghiễn rất nghiêm túc, trái tim Cố Phi Yên càng thêm đau xót.
Nếu như, tám năm trước anh có thể nói điều này với cô, thật tốt biết bao nhiêu...
Nhưng bây giờ, cô không thể quay lại được nữa, thật sự không thể quay lại nữa.
Mười bảy tuổi, thời điểm thanh xuân đẹp nhất của cô khi ấy thích phải nam nhân trước mặt, trong nhật ký của thiếu nữ ghi chép về anh từ những chi tiết nhỏ nhất, sau này hết duyên, cô cũng từng dùng cả tấm chân tình chúc cho anh mai sau sống thật hạnh phúc.
Hiện tại cô 23 tuổi rồi, cô đã yêu một người đàn ông lạnh nhạt vô tình suốt tám năm, bị anh ta ức hiếp, vì anh ta mà mất đi tất cả, cô thật sự không muốn yêu thêm lần nào nữa.
Xin lỗi. Trầm mặc rất lâu, Cố Phi Yên mở giọng khô khan, Anh Sở Nghiễn, xin lỗi, tôi biết anh thương tôi, muốn tốt với tôi, nhưng tôi thật sự không muốn động đến chuyện tình yêu, anh đừng ép tôi nữa, có được không?
Khuông mặt cô đầy thống khổ, lòng Sở Nghiễn rất xót xa, Tôi có thể cho em thời gian, không ép em, nhưng đừng trốn khỏi tôi, nhé?
... Được. Cố Phi Yên gật đầu.
Vậy bây giờ tôi đưa em đến cuộc phỏng vấn nhé.
Được.
Em đến công ty nào phỏng vấn?
À… thật ra là một công ty nhỏ, phỏng vấn vị trí tiếp tân, tôi nghĩ trước nên tìm một công ty để có được một công việc, tốt xấu có thể nuôi sống bản thân. Cố Phi Yên có đôi chút ngại ngùng.
Sở Nghiễn tâm động, rất muốn mời cô đến công ty của mình làm việc, nhưng nghĩ đến sự bướng bỉnh của Cố Phi Yên, lại không muốn đẩy cô ra xa mình, anh đành cứng nhắc nuốt câu nói trở lại.
Hai người nói chuyện phiếm, bất tri bất giác tâm trạng Cố Phi Yên dần bình tĩnh hơn, nơi cần đến cũng đã đến.
Anh Sở Nghiễn, cảm ơn anh! Anh đi trước đi, có thời gian thì chúng ta liên lạc. Cố Phi Yên nhảy ra khỏi xe, vẫy vẫy tay với Sở Nghiễn.
Sở Nghiễn cười, Đi đi.
Cố Phi Yên xoay người, tóc buộc sau đầu trượt một vòng cung đầy sức sống.
Phỏng vấn rất đơn giản, cũng chỉ là xem cách nói chuyện và biểu hiện mà thôi.
Vị trí tiếp tân ở công ty nhỏ, trừ việc vẻ ngoài khá, cũng chỉ yêu cầu thêm tính cách hoà nhã, làm việc nhanh nhẹn. Cố Phi Yên ngoại hình xinh đẹp, nói chuyện dí dỏm, ông chủ rất nhanh chóng quyết định chọn cô, thoả thuận và ký hợp đồng ngay tại công ty.
Tiền lương đãi ngộ, cũng khiến Cố Phi Yên rất hài lòng.
Cô không nghĩ sẽ làm việc ở công ty này cả đời, nhưng để ứng phó lúc gấp gáp vẫn rất phù hợp.
Bước chân thoải mái ra ngoài, vừa đi lên vỉa hè, cô kinh ngạc nhìn chiếc xe Audi A8 màu trắng từ từ đỗ lại trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống, Sở Nghiễn vẫy tay hướng bên này, Đói chưa, tôi dẫn em đi ăn trưa.
Tôi...
Xem bộ dạng em có vẻ phỏng vấn rất thuận lợi, không mời tôi ăn một bữa cơm chúc mừng sao? Sở Nghiễn nhướn mày.
Không cách nào từ chối, Cố Phi Yên nhún nhún vai, mở cửa bên ghế phụ bước lên xe, Tôi vẫn chưa được phát lương, anh đẩy giá xuống một chút, tôi sẽ rất biết ơn anh.
Yên tâm, tôi sẽ không cho em giá thấp đâu.
Sở Nghiễn ôn nhu sủng nịnh nhìn Cố Phi Yên, hai gò má cô phớt hồng, bắt đầu hối hận khi lên xe anh.