Cái này rất đắt sao? Sở Điềm Điềm rất hiếu kỳ, rất phóng khoáng, Nếu ăn ngon thì để anh tôi lần sau đưa chúng ta đi nhé.
Là cực kỳ cực kỳ đắt. Bạch Tố Tố giọng nhỏ nhẹ, Nghe nói hội viên của Ngự Thiện Phường không phú thì quý, trong nhà không có tài sản trên ngàn vạn thì đến cửa của Ngự Thiện Phường cũng không vào được. Điềm Điềm, tuy rằng anh Sở Nghiễn đã có công ty riêng của mình, nhưng muốn đi vào đây ăn cơm, e rằng chưa đủ tư cách.
Gì mà không đủ tư cách, cậu nói chuyện khó nghe quá rồi đấy.
Sở Điềm Điềm vốn vô tư, rất rộng rãi với bạn bè, không có cảm giác quá lớn với đồng tiền, nhưng nghe thấy Bạch Tố Tố hạ thấp Sở Nghiễn, dù điều cô ấy nói là sự thật, câu nói ghét bỏ đó cũng khiến cô rất tức giận.
Xin lỗi, Điềm Điềm, tôi không cố ý nói như vậy. Bạch Tố Tố liền vội vã nhận lỗi.
Cậu không cố ý, thì không là cố tình sao? Vừa rồi cứ luôn xem mặt của chúng tôi, còn nói gì mà giảm béo, thân hình này của cô cũng đòi giảm, cô muốn làm trò cười cho chúng tôi à?
Tôi thật sự không có... Nước mắt của Bạch Tố Tố như sắp trào ra.
Được rồi. Cố Phi Yên không thể không ra mặt giảng hoà, Rất khó khăn mới tập hợp lại với nhau, hai người đừng náo loạn nữa, Điềm Điềm, không phải tôi nói cậu, cậu sao vẫn tính dễ nổi nóng như ngày xưa thế?
Nói thì nói, nhưng cô vẫn có vài phần thất vọng với Bạch Tố Tố.
Con người đều như vậy, trước mặt người ngoài luôn chê bai người ở gần với mình, đây cũng có thể coi là sự bênh vực.
Sở Điềm Điềm đảo mắt trắng, kiêu ngạo nói, Tôi dễ nổi nóng như thế đó, cậu không phải thích tôi nữa là được chứ gì? Hứ!
Rồi rồi rồi, tôi thích cậu nhất được chưa. Cố Phi Yên nhoẻn miệng cười.
Cũng chính lúc này, chuông cửa kêu lên.
Lại là ai đây? Sở Điềm Điềm ngó Cố Phi Yên, trêu chọc nháy nháy mắt, Ai ya, nói không chừng là anh tôi đấy, hai ngày nay anh ấy có đến tìm cậu không nha?
Cậu im cho tôi!
Cho Sở Điềm Điềm một cái liếc mắt, Cố Phi Yên bước ra mở cửa.
Cửa mở, Cố Minh Châu cả người xinh đẹp đang đứng ngoài cửa, ý cười nhàn nhạt, Không mời tôi vào trong sao?
Quan hệ của chúng ta đâu có tốt đến mức đó, nên không vào thì hơn.
Trong nhà còn có người, Cố Phi Yên không có ý định để Cố Minh Châu gây thêm phiền phức.
Đợi đã! Cố Minh Châu lấy tay chặn khung cửa sắp đóng, hai mắt rưng rưng, rất là kiên trì, Hôm nay tôi đến tìm cô là có việc rất quan trọng, chúng ta cần nói chuyện với nhau.
Làm sao thế?
Hai người đứng cạnh cửa, Sở Điềm Điềm và Bạch Tố Tố không hiểu chuyện gì xảy ra, từ trong bước ra ngoài.
Bạch Tố Tố yên lặng đánh giá Cố Minh Châu một phen, nhìn thấy cô ta trang phục đẹp đẽ, trên tay là túi xách hàng hiệu số lượng có hạn, nhất thời không nhịn được hỏi, Tiểu Yên, đây là ai?
Chào cô, tôi là chị gái của Tiểu Yên, Cố đại tiểu thư. Cố Phi Yên còn chưa trả lời, Cố Minh Châu đã cướp lời cười nói.
Thì ra là cô a, gì mà đại tiểu thư, không phải là người cướp thân phận của Tiểu Yên sao, đồ mặt dày! Sở Điềm Điềm lạnh lừng hừ một tiếng, bực mình kéo Bạch Tố Tố, Đi thôi, để Tiểu Yên tự mình xử lý.
Điềm Điềm, sao cô có thể nói như vậy. Họ tốt xấu cũng là chị em, cậu không giúp Cố đại tiểu thư và Tiểu Yên hoà hảo thì thôi, lại còn ở đây gây rối, cậu thật trẻ con quá. Bạch Tố Tố không chịu đi, cười với Cố Minh Châu, Cố tiểu thư, mời vào, có chuyện gì vào rồi nói.
Vậy được.
Cố Minh Châu liếc Cố Phi Yên không nói thêm câu nào, câu miệng đắc ý, bước vào trong nhà.
Cô không mời tôi, thì vẫn có người khác mời!
Cố Minh Châu bước đến cạnh ghế sô pha, Bạch Tố Tố liền cầm mấy cái gối ôm, đập đập vào ghế sô pha, Cố tiểu thư, cô ngồi chỗ này đi.
Cảm ơn. Cố Minh Châu dè dặt ngồi xuống, nhìn mấy đồ ăn vặt trên bàn rồi nho nhã nhíu mày, Các cô họp mặt nhau ở đây, sao lại đi ăn thực phẩm bẩn thỉu này? Tiểu Yên, em đối đãi với khách quá không thành tâm rồi, tốt xấu gì cũng là thiên kim Cố gia, sao lại hẹp hòi với bạn mình như vậy?
Không phải không phải... Bạch Tố Tố đáp lời, Đây là tôi với Điềm Điềm mang đến, Tiểu Yên giờ về lại Cố gia, thực ra không còn thích mấy đồ ăn này nữa, chỉ là người bạn như chúng tôi không có nhiều tiền, chỉ có thể mua cái này...
Cố Phi Yên, ...
Rõ ràng vừa rồi cô ăn đồ nướng ở ngõ Hồ Đồng ăn rất vui vẻ, con mắt nào của Bạch Tố Tố thấy cô không thích ăn?
Soi đi soi lại, không phải chính bản thân Bạch Tố Tố không thích sao?
Ha... Cố Minh Châu tựa phi tựa tiếu nhìn cơm hộp của Ngự Thiện Phường, Tiểu Yên đương nhiên thích ăn đồ ăn ngon, khả năng kiếm tiền của cô ấy, chúng tôi không thể so bì.
Chắc chắn Cố tiểu thư đây cũng thường hay ăn, tiểu thư quá khiêm tốn rồi.
Tôi ăn không có nhiều, dù sao tôi cũng không xem trọng mấy vật ngoài thân mà càng chú trọng tu dưỡng tâm tính hơn. Cố Minh Châu liếc mắt hạnh, bỗng nghĩ ra một chủ ý, giả vô thức hỏi Bạch Tố Tố, Tôi xem cô rất có hứng thú với Ngự Thiện Phường, có muốn đi ăn không?