Minh Châu? Chiến Mặc Thần có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng trở lại như thường.
Vâng. Cố Minh Châu cười nũng nịu, âm thanh ngọt ngào thêm phần hờn mát, Em thấy anh đi ra ngoài bèn theo anh, không ngờ rằng em gái lại gây chuyện. Mặc Thần, cảm ơn anh, anh đối với em thật tốt, người nhà em khiến cho anh vất vả rồi.
Chỉ một câu nói, biến thành Cố Minh Châu dũng cảm đứng ra vì Chiến Mặc Thần, nói như thể đang suy nghĩ cho cô, tiện thể bôi đen Cố Phi Yên.
Thật sự không biết xấu hổ.
Du Diễm Phong xem thường cười giễu, loại phụ nữ nói lời trong lời, anh ta gặp nhiều rồi.
Minh Châu, người phụ nữ này ác độc như vậy, em còn bảo hộ cô ta làm gì? Kỳ Viễn Bạch phẫn nộ lên tiếng, tức giận nhìn Cố Phi Yên, Cô ta vẫn luôn đâm chọc em, bắt nạt em, em không nên quan tâm đến sống chết của cô ta!”
Cố Minh Châu lắc lắc đầu với Kỳ Viễn Bạch, hướng đến Du Diễm Phong, khéo léo nói, Du thiếu, chuyện hôm nay do em gái nhỏ nhà tôi không hiểu chuyện, anh đại nhân đại lượng đừng tính toán với em ấy, nể mặt tôi được không? Ngày khác tôi tặng anh hậu lễ, coi như bồi tội.
Trong lời lẽ và cách ăn nói, cô ta là người chị tốt bụng đang giải quyết cục diện rối rắm giúp em mình.
Ông đây thiếu cô một phần lễ? Thứ ông thiếu là nữ nhân! Nghiêng người câu lên ý cười, Du Diễm Phong bước đến trước mặt Cố Phi Yên, đẩy cô vào ngực mình, không cho phép kháng cự, nhướn nhướn mày với Chiến Mặc Thần, Chiến thiếu, tính ra người phụ nữ này đã ngủ với cậu một lần, nhưng cũng chỉ là chuyện quá khứ. Cậu giờ đã có cô chị, tôi chắc rằng cậu không lo hết được cho cô em nữa đâu, không trách tôi thu người chứ? Nói không chừng sau này chúng ta còn có thể làm anh em một nhà.
Lòng Cố Phi Yên căng thẳng, sau ý thức được nhìn vế phía Chiến Mặc Thần.
Nếu như hôm nay Du Diễm Phong khăng khăng đưa cô đi, có thể cứu được cô chỉ còn anh ta...
Chiến Mặc Thần con ngươi đen kịt.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cố Phi Yên, môi thành một đường thẳng, toàn thân toát ra khí tràng lạnh lẽo khốc liệt.
Cố Minh Châu nắm chặt tay Chiến Mặc Thần, cảm thấy tâm can từng trận đau đớn, hô hấp trở nên khó khăn.
Cô ta đau lòng, Chiến Mặc Thần lại có thể không quan tâm đến thể diện cô ta như vậy.
Lẽ nào, một đêm xuân giữa nam với nữ, thật sự quan trọng thế sao? Quan trọng đến mức, cả tối anh ấy luôn mất hồn mất vía, thấy Cố Phi Yên liền trì trệ không trở lại ghế lô, lại còn tự mình tìm được cô ta!
Sẽ không, cô ta và tôi không có liên quan. Nửa ngày, Chiến Mặc Thần liếc nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Cố Minh Châu, lạnh giọng mở miệng.
Cố Minh Châu thở phào một hơi.
Ha ha, vậy thì tốt! Du Diễm Phong cười sảng khoái, đắc ý hôn một cái vào má Cố Phi Yên, không thèm xem sắc mặt ngày càng khó coi của Chiến Mặc Thần, hướng về mấy người xung quanh nói, Mọi người tiếp tục ở lại đây chơi, ông mang người đi trước đây! Món nợ của tối nay, đều tính vào ông!
Lo lắng Cố Phi Yên không nghe lời, anh ta thấp giọng up hiếp bên tai cô, Cô không cùng tôi đi, tôi sẽ bảo người đến tìm bạn bè cô, cô có tin không?
Cố Phi Yên cau mày, Du Diễm Phong tựa hồ đã dự đoán trước mở miệng.
Người phụ nữ như cô thật bướng bỉnh, tuy cô ta phản bội cô, nhưng chưa chắc cô đã không thể quản được cô ta... Cô ngoan ngoãn nghe lời, nói không chừng đêm nay ông sẽ không chạm tới cô, chúng ta nên bồi dưỡng tình cảm trước đã nhỉ.
Anh ta vừa đánh vừa xoa, giống như đã nắm chắc từ lâu, Cố Phi Yên nhất định sẽ bỏ mặc Bạch Tố Tố.
Bởi vì Bạch Tố Tố vừa mới đối với cô như thế.
Đúng vậy...
Cố Phi Yến hít sâu một hơi, tùy ý để Du Diễm Phong mang cô đi.
Cô đúng là không có cách nào bỏ mặc Bạch Tố Tố, có thể chấm dứt nợ nần dai dẳng giữa Bạch Tố Tố và Du Diễm Phong, coi như giải quyết xong một việc phiền toái.
Hơn nữa, cô cũng không muốn tiếp tục ở đây mặt đối mặt với Chiến Mặc Thần và Cố Minh Châu, Chiến Mặc Thần không để ý cô muốn hôn anh, nhưng khi Cố Minh Châu xuất hiện lại từ bỏ, dứt khoát gọn gàng như thế, anh ta coi cô thành cái gì?
Nỗi đau phản bội như đang gào thét trong đầu, bỗng nhiên, cô rất muốn làm chút gì đó!
Toàn thiên hạ đều nói cô dễ thay lòng, không chung thủy, cô vì sao không thử chút cảm giác di tình biệt luyến nhỉ?!
Chuyện anh đã đáp ứng, tốt nhất phải làm được, là đàn ông nói lời phải giữ lời! Cố Phi Yên tỏ vẻ đáng yêu liếc nhìn Du Diễm Phong, mang giọng điệu mệnh lệnh thờ ơ nói, Tôi uống rượu nhiều rồi, không muốn đi, ôm tôi.
Đủ độc, tôi thích!
Thấp giọng cười một tiếng, Dư Diễm Phong ôm ngang lấy Cố Phi Yên, bế cô đi vào trong thang máy.
Giây phút cửa thang máy đóng lại, còn có thể nhìn thấy người đàn ông cao to đang bao vây người phụ nữ lại trong không gian chật hẹp, lưng của người phụ nữ dán trên tường thang máy, môi của người đàn ông rơi ở bên mặt cô.
Mặc Thần, chúng ta cũng đi thôi. Cố Minh Châu nhẹ giọng mở miệng.
Được. Chiến Mặc Thần thu hồi ánh mắt, một tay để thõng bên người nắm chặt lại, lộ rõ cõi lòng khó chịu của anh.
...
Tiếp lấy!
Chai trà bưởi mật ong từ ngoài cửa sổ xe bị ném vào trong, đập trúng ngay ngực Cố Phi Yên.
Chuẩn xác đến mức khiến người hoài nghi anh ta cố ý!
Ss! Cố Phi Yên đau hít khí lạnh, mắt hạnh yêu hận nhìn chằm vào Du Diễm Phong, Anh không thể nhẹ nhàng hơn hoặc có thể ném ra chỗ khác được à?
Mẹ dì ghẻ sắp đến rồi, đằng trước trướng trướng đau đau, anh ta vừa đúng chuẩn, trực tiếp đập một phát.
Du Diễm Phong một tay để trên cửa xe, động tác tự nhiên nhảy vào trong, Ha ha, làm sao, đụng trúng cô rồi?
Anh nói xem?
Tôi xoa xoa cho cô, xoa xoa là hết đau luôn.
Du Diễm Phong hứng trí bừng bừng thò móng vuốt, còn chưa chạm đến khuôn ngực nhấp nhô của Cố Phi Yên, liền bị cô đập vào tay, Anh đừng có động tay động chân!
Vậy tôi động miệng có được không? Du Diễm Phong khởi động xe, ánh mắt quét vòng ngực Cố Phi Yên, 36C, lương khố của con trai chúng ta thật đầy đủ nha, không chừng có thể chia sẻ cho tôi, đã hơn 20 năm tôi chưa được uống sữa rồi, có chút nhớ.
Cố Phi Yên, ...
Tức đến mặt đỏ tai hồng, nhưng cô chỉ có thể cứng miệng không nói được.
Đấu khẩu với Du Diễm Phong, chính là chê mạng mình quá dài.
Cô vẫn nên nghỉ đi thôi.
Giải rượu còn nóng, uống cho thoải mái. Du Diễm Phong đổi làn xe, cho tốc độ xe tăng nhanh, gió thổi vù vù, làm âm thanh anh ta mơ hồ, Ông rất biết cách chăm sóc nữ nhân, trên giường... rất nắm chắc... cô chỉ cần học cách hưởng thụ là được... nữ nhân a, sinh ra là để đàn ông cưng chiều, cô cũng đừng cố chấp quá... mệt biết bao nhiêu...
Gió đang thổi, Cố Phi Yên chỉ láng máng nghe được vài câu, thế nhưng, ánh mắt cô dần dần xa xăm.
Nữ nhân là để đàn ông cưng chiều...
Nhưng ai sẽ cưng chiều cô đây?
Sở Nghiễn?
Hay lại là, Chiến Mặc Thần?
Trong đầu lướt qua cái tên này, Cố Phi Yên cười khổ rồi lắc lắc đầu.
Cô điên rồi, sao lại nghĩ đến Chiến Mặc Thần? Bên cạnh anh ta có Cố Minh Châu, trong mắt còn chứa được ai? Cô căn bản không bao giờ được anh ta đặt trong lòng, những năm này, cô đã hiểu rõ ràng rồi.
Nhưng hiểu là hiểu, cô vẫn rất khổ sở.
Người đàn ông cô yêu 8 năm, theo đuổi 8 năm, anh biết rõ cô là người ở cạnh anh đầu tiên, cũng đứng ra giải thích rồi, nhưng đối mặt với Cố Minh Châu buồn bã, anh tuyệt nhiên coi như không thấy cô, nói anh và cô không có gì với nhau, thậm chí còn nói không trách Du Diễm Phong mang cô đi...
Cô lại đâu phải anh ta, anh ta có tư cách gì nói không trách?
Dựa vào lưng ghế, Cố Phi Yên ngửa đầu nhìn trời.
Ánh đèn nhiều màu nhuộm sáng màn đêm, bầu trời đêm chỉ mang màu đen thuần là tham vọng xa vời, càng chưa nói có thấy được những ngôi sao phát sáng lấp lánh hay không... Cuộc đời của cô, cũng giống như bầu trời kia, bị người tô vẽ không còn hình dạng, cũng khiến cô không tìm lại được sự trong veo như ngày đầu.
Không ai sẽ cưng chiều cô.
Không một ai...