Đặc biệt là, khi nhìn thấy Chiến Mặc Thần hai mắt sâu thẳm nhìn qua đây, Cố Phi Yên có cảm giác chột dạ làm sai.
Nhìn... Nhìn cái gì mà nhìn? Cô cố ý hung hăng, Nếu không phải anh bắt tôi lên rồi cắt ngang với Du Diễm Phong, chỗ tôi làm bẩn sẽ là xe của anh ta, đây... Xe anh bị bẩn rồi, đâu có liên hệ với tôi, tôi rất vô tội!
Chiến Mặc Thần, ...
Anh còn chưa giáo huấn, cô đã cào ngược lại rồi.
Người bé mà mồm miệng cũng thật lợi hại.
Liếc về Cố Phi Yên, anh mở cửa xuống xe, rảo bước qua đầu xe đến cạnh cô.
Cố Phi Yên đứng bám vào cửa xe, cảm thấy căng thẳng.
Người đàn ông này, anh ta sẽ không định đánh cô chứ?
Mỗi nam nhân đều rất coi trọng chiếc xe yêu quý của mình, nghe nói đàn bà và xe là hai thứ không thể cho mượn, mà hiện giờ cô làm bẩn xe của anh ta...
Cố Phi Yên thấp thỏm nhìn anh, chợt nhận ra Chiến Mặc Thần đang xắn tay áo sơ mi, chậm rãi ung dung tháo cúc áo, động tác của anh mang sự cuốn hút không thể cưỡng, nhưng cô thì bị doạ đến trợn mắt.
Alo, tôi chỉ là làm bẩn xe của anh thôi, anh cần gì phải đánh tôi? Đàn ông đương đường tại sao cứ gây khó dễ cho con gái thế, cùng... cùng lắm tôi dọn dẹp sạch sẽ cho anh là được chứ gì!
Em cũng biết sợ cơ à, hử?
Chiến Mặc Thần cười khúc khích, cởi chiếc áo sơ mi đen đang mặc trên người, cầm chiếc áo chất lượng cao khoác lên vai cô, lạnh giọng với cô, Không phải đi mua đồ sao? Tôi đi với em.
Nhưng cái áo...
Tôi đâu có cho em cái áo, chẳng lẽ em muốn tất cả mọi người đều nhìn thấy vết bẩn trên quần mình à?
Cố Phi Yên, ...
Như thế này là, anh ta có ý tốt?
Người đàn ông này, từ khi nào đã có tâm tư tinh tế, còn nghĩ cho cô?
Hơn nữa...
Cô liếc nhìn từng tấc ở nửa thân trên của Chiến Mặc Thần, thân hình đó còn đẹp hơn so với người mẫu nam, khiến Cố Phi Yên cảm thấy mọi ánh mắt xung quanh đều tập trung ngó sang bên này.
Nghe nói, dáng người của Chiến Mặc Thần rất không tồi.
Người cao chân dài, vai rộng eo gọn, cơ bắp màu lúa mạch dưới ánh đèn hoàng hôn ven đường lộ ra nét dã tính làm anh ta càng thêm thần bí, tám múi cơ rõ ràng ở phần bụng nhìn đau mù mắt, nếu như nhìn đến nhân ngư tuyến nữa thì...
Không phải là lần đầu tiên thấy được, nhưng Cố Phi Yên vẫn nhịn không được chăm chăm vào đó.
Ngay ban đầu cô mê luyến Chiến Mặc Thần như thế, không phải chỉ do anh đã cứu cô, mà còn vì giá trị nhan sắc của anh cao đến mức cô phải tan chảy không phải sao? Cô thừa nhận, mình cũng là một con cẩu nhan.
Đi thôi!
... Ờ, ừ.
Chiến Mặc Thần bước nhanh phía trước, Cố Phi Yên vội vàng đuổi theo.
Tiến vào cửa hàng tiện lợi, Cố Phi Yên vội vàng chọn một hộp tampon, hỏi mượn chủ cửa hàng phòng vệ sinh, thay xong thì bắt đầu ưu sầu.
Cô không thể cứ khoác mãi áo của Chiến Mặc Thần, chưa nói đến việc hiện rõ sự mờ ám, nếu nói Chiến Mặc Thần để trần thân trên đưa cô đi bệnh viện thì càng tiện hơn rồi. Có bắt gặp người quen thì không biết sẽ lan truyền mấy lời gì đây.
Cố Phi Yên ở trong phòng vệ sinh do dự một lúc.
Cô... có nên bảo Chiến Mặc Thần đi mua một cái quần cho cô không?
Đang khó xử, cửa phòng vệ sinh bị gõ một cái, doạ cô giật mình, Ai đó?
Là tôi. Ngoài cửa, giọng nói trầm thấp êm tai của Chiến Mặc Thần vang lên, Mở cửa, tôi có đồ cho em.
Là cái gì? Cố Phi Yên vẫn rất phòng bị.
Váy, và còn... Ngập ngừng, Chiến Mặc Thần mở miệng, Quần trong.
Cố Phi Yên, ...
Mặt đỏ mở ra một kẽ hở rất nhỏ, cô lấy cái túi Chiến Mặc Thần chuyển cho, phát hiện bên trong đúng là một chân váy còn chưa xé mác, vừa nhìn là biết mua vội từ cửa hàng thời trang phụ cận, ngoài ra, trong túi còn có một chiếc quần lót nữ trong cái bọc chưa xé.
Cầm lấy quần lót, Cố Phi Yên hít thở khó khăn, quá xấu hổ!
Suy cho cùng, đây là một thứ dán rất chặt vào nơi tư mật, cô không ngờ có một ngày Chiến Mặc Thần sẽ mua cho cô thứ này, chỉ có điều hiểu rất chính xác hoàn cảnh của cô lúc này.
Cảm ơn. Cô nói, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Ừm.
Âm thanh trầm thấp của người đàn ông một lần nữa truyền tới, Cố Phi Yên cũng thở phào một hơi, không còn vẻ đối đầu như trước.
Cô ở bên trong thay quần áo, anh ở bên ngoài trông giữ cho cô.
Cô ngẩng đầu, liền có thể thấy thân ảnh cao to đang đứng bên ngoài, không muốn thừa nhận cảm giác an toàn trong tim.
Đổi sang chiếc váy sạch sẽ, Cố Phi Yên nhận ra độ dài rộng rất vừa vặn, nghĩ đến Chiến Mặc Thần đứng ngoài cửa, không nhịn được mở lời hỏi, Có phải anh biết số đo của tôi không? Chiếc váy này rất đúng cỡ của tôi!
Hỏi là hỏi như vậy, Cố Phi Yên chỉ cảm thấy đa phần do anh may mắn mua được.
Anh ta là người đàn ông thô lỗ, cả hai lại không quá quen biết, anh ta còn lâu mới chú ý cô nhiều như thế a.
Ừm... Chiến Mặc Thần trái lại trả lời, có chút ngại ngùng, đồng thời còn có vài phần kiêu ngạo, Đôi mắt của tôi rất chuẩn, tay sờ càng chuẩn.
Cũng thật trùng hợp, lời vừa hết, Cố Phi Yên liền kéo cửa đi ra.
Cố Phi Yên, …
Chiến Mặc Thần, ...
Có những lời, cách một cánh cửa nói ra không sao, nhưng khi bốn con ngươi đối diện, nhất thời tình ý ngập tràn, ánh mắt hai người trốn tránh nhau, cùng nhìn xuống đất.
Đầu óc Cố Phi Yên một mảng trắng xoá, không thể hiểu được mình đang nghĩ gì, còn Chiến Mặc Thần...
Điều anh nghĩ lại là đêm nhiệt tình như lửa kia.
Khi anh bám lấy vòng eo mảnh khảnh mềm dẻo như cây liễu, từng cái từng cái vùi sâu vào trong nơi ấm nóng của cô tùy ý rong ruổi, cảm giác đó khiến linh hồn cực độ run rẩy sung sướng, anh không nhịn được lần nữa lưu luyến dư vị ấy, làm sao không nhớ được eo của cô cỡ nào nhỏ bé?
Cho anh, nhanh mặc vào đi. Bỏ áo sơ mi đưa cho Chiến Mặc Thần, Cố Phi Yên nhỏ tiếng lầm bầm, Có việc hay không có việc đều show thân thể, tưởng mình là người mẫu chắc...
Tôi không phải là người mẫu, không phải em đã ngắm chán chê rồi sao?
Ai, ai ngắm chán chê? Khuôn mặt thanh tú đỏ bừng, Cố Phi Yên trừng mắt nhìn anh, đẩy người anh ra, phi như bay ra khỏi cửa hàng tiện lợi, ngay cả việc mình phải trả tiền cũng quên luôn.
Chiến Mặc Thần hơi hơi câu môi, đi đến quầy thu ngân trả tiền.
Em gái thu ngân cực kỳ ngưỡng mộ nói, Tiên sinh, ngài đối xử với bạn gái mình thật tốt, tình cảm của hai người nhất định rất sâu đậm nhỉ?
... Môi Chiến Mặc Thần run run, ý cười càng thêm sâu, Ừm.
...
Người già không chịu được mẹt mỏi, Cố Phi Yên tưởng rằng bà Thẩm đã ngủ rồi, mở cửa ra nhìn, bất ngờ thấy tivi trong phòng bệnh còn đang phát ra tiếng hát vui tươi náo nhiệt, mắt bà Thẩm chăm chú nhìn màn đêm qua cửa sổ, vẻ mặt ngơ ngác.
Nghe thấy tiếng bước chân, bà Thẩm quay đầu nhìn, trên mặt nở nụ cười hiện từ, Tiểu Yên, con đã đến thật rồi?
Ánh mắt chuyển sang sau lưng Cố Phi Yên, ngạc nhiên, Vị này là?
Đây là bạn của con, họ Chiến, bà không cần quan tâm anh ấy đâu ạ. Cố Phi Yên đặt giỏ hoa quả trên bàn trà, lo lắng nói, Bà, sức khoẻ của bà thế nào rồi ạ, có phải họ lại làm bà tức giận không?