Chồng Yêu Bá Đạo

Chương 52: Chương 52




Người nóng như lửa, không khí mát lạnh dán vào làn da khiến cô thoải mái than thở.

Đầu óc dần dần thanh tỉnh, cô mở mắt ra, phát hiện mình thế mà đang nằm trên giường, một bóng dáng quen thuộc đứng cạnh cô, thân hình nhỏ nhắn, tóc dài, đeo khăn choàng, rất rõ ràng, là một nữ nhân.

Ánh đèn trên đỉnh đầu người phụ nữ hạ xuống, bóng ngược sáng, Cố Phi Yên còn chưa tỉnh táo không nhìn ra mặt mũi cô ta, nhưng dựa vào bản năng đoán được thân phận người phụ nữ.

Cố... Minh Châu?

Tuy rằng là câu hỏi, nhưng Cố Phi Yên đã chắc chắc câu trả lời.

Trước khi ngất đi, cô nghĩ đến rất nhiều khả năng, thế nhưng đến cùng nhiều khả năng nhất vẫn là Cố Minh Châu ra tay với cô, quả nhiên, đoán không sai.

Là tôi. Cố Minh Châu ngồi xuống bên giường, nở nụ cười xinh đẹp, Thấy tôi ở đây, có phải rất kinh ngạc không?

Kinh ngạc? Tôi một chút cũng không kinh ngạc. Chống giữ từ trên giường ngồi dậy, trong mắt Cố Phi Yên che giấu đầy hận ý, An Khả Kỳ đó, là người cô sắp xếp nhỉ?

Ha, cô cũng khá nhạy đấy, chỉ là chạy sau nịnh mông ngựa thôi. Dù cô có thông minh, không phải là vẫn nằm đây bị người áp bức sao?

Cố Phi Yên cắn chặt môi.

Cô chỉ thử gạ hỏi Cố Minh Châu, bởi vì hôm nay trong những người cô tiếp xúc, chỉ có An Khả Kỳ đáng nghi nhất, nhưng làm cho cô không ngờ, An Khả Kỳ thật sự là con cờ của Cố Minh Châu.

Cô đã từng nghĩ, vì sao một người bạn học cùng đại học bình thường không có liên hệ lại làm việc ở Thiên Cung cùng cô, thì ra là đang đợi ở đó!

Cố Minh Châu cũng đã có kế hoạch tính trước, mới bắt đầu không làm gì cả, đợi đến khi cô làm việc được vài ngày bỏ phòng bị rồi mới xuống tay.

Có điều, cô cũng không thể ngồi khoanh tay chờ chết.

Cố Phi Yên lạnh nhạt mở miệng, Cố Minh Châu, tôi không biết vì sao lần này cô ra tay với tôi, dự định làm gì với tôi, muốn mượn lần này lấy được lợi ích gì, nhưng tôi khuyên cô tốt nhất nên suy nghĩ lại hậu quả! Tôi bây giờ đã không còn là Cố Phi Yên ban đầu nữa, cô hại tôi, không sợ sẽ có người hỗ trợ tôi xuống tay với cô sao?!

Cô nói Du Diễm Phong ư?

Cô nói xem? Cố Phi Yên chỉ là nói suông, nghe thấy Cố Minh Châu đáp lại, dứt khoát đã sai thì sai luôn, Nếu cô làm gì với tôi, Du thiếu sẽ không bỏ qua cho cô!

Anh ta sẽ đối phó tôi? Nói không chừng, anh ta sẽ phải cảm ơn tôi nữa cơ.

Ý cô là sao? Nghĩ đến một khả năng xấu, tâm Cố Phi Yên trùng xuống, Cố Minh Châu, rốt cuộc cô có ý gì?

Trong lúc đối thoại, lửa nóng trong người cô sắp không khống chế được nữa, trên khuôn mặt một mảnh đỏ bừng, ánh mắt như nước gợn sóng, thân thể lại mềm mại vô lực, như bị rút ra xương cốt.

Bộ dạng cô lúc này xuân tình quyến rũ, nhìn đến Cố Minh Châu không kìm được cười lạnh.

Tôi muốn làm gì cô không phải quan tâm, cô chỉ cần tận hưởng là được. Dù sao cô từ khi sinh ra đã đâu có liêm sỉ, câu dẫn người này người kia, tôi tặng cô một màn vu sơn vân vũ cô thích nhất được không? Bất kể là thằng đàn ông nào, chẳng qua chỉ cần làm cô sướng thì đều được.

Cố Minh Châu, cô là đồ độc ác! Cô giả vờ mình rất trong sáng, không muốn ngủ cùng Chiến Mặc Thần, vì muốn hãm hại tôi mà đưa tôi lên giường Chiến Mặc Thần, hiện tại ghen rồi, lại đến hại tôi, cô bị điên à? Nếu hôm nay cô động vào tôi, chỉ cần tôi chưa chết, tôi nhất định sẽ báo thù cô! Có bản lĩnh thì giết tôi đi!

Cố Phi Yên lạnh lùng, dù cho cô cả người không còn sức, nhưng đôi mắt cô lại giống như thanh đao.

Ngày trước là tôi tính kế cô, vậy thì sao? Tôi hối hận rồi, nhìn cô không vừa mắt, tôi chỉ là xử lý cô thôi! Càng huống hồ, cô vốn đâu có hiền lành gì! Cố Minh Châu mỉa mai cười một tiếng, ánh mắt dần ảm đạm, Trước khi cô quyến rũ Chiến Mặc Thần, cô không bao giờ nghĩ đến mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này đúng chứ? Cố Phi Yên, đây là hậu quả do cô tự tìm!

Tôi lúc nào quyến rũ anh ta, cô đừng có ngậm máu phun người!

Cô không quyến rũ anh ấy, vì sao lại phải đi mua thuốc tránh thai?

... Cố Phi Yên trầm mặt.

Chuyện đó, Cố Minh Châu đã biết.

Nhưng việc ấy thì có liên quan gì đến cô? Cô cũng bị ép buộc! Chiến Mặc Thần đồ khốn khiếp, anh ta lại hãm hại cô lần nữa!

Không còn gì để nói phải không? Nếu không còn, vậy cô nên trả giá cho hành vi của cô đi thôi!

Đạm nhạt nhìn Cố Phi Yên, Cố Minh Châu thong dong bước ra cửa, cô ta không thể ở đây quá lâu, vẫn phải đi sắp xếp việc tiếp theo.

Tuy rằng âm mưu Du Diễm Phong là một bước rất nguy hiểm, nhưng chỉ cần Cố Phi Yên và Du Diễm Phong nảy sinh chuyện, Chiến Mặc Thần chắc chắn cũng sẽ nghĩ ngợi, cũng phải xem xem anh ấy có nên bỏ người hay không!

Đường đường là người của Chiến gia, chẳng lẽ thật sự dám tìm một con đàn bà lăng loàn làm vợ sao?

...

Vô lực nằm trên giường, trong lòng Cố Phi Yên càng lo lắng, suy nghĩ càng rõ ràng.

Thế nhưng, nguồn nhiệt trong người không thể bỏ được, tuy cô không phải ngay cả một đầu ngón tay cũng không cử động được, nhưng muốn dựa vào sức mình để trèo xuống giường thì còn xa mới làm được, muốn tự cứu mình, rất khó khăn.

Đang trong lo lắng, cửa bị mở ra.

Du Diễm Phong khuôn mặt tuấn tú đỏ hồng bị hai người áo đen nâng vào trong, giống như là uống rất nhiều rượu, cũng không biết có bị bỏ thuốc hay không.

Hai người mặc áo đen nhìn ra có vẻ là bảo an, động tác nhanh nhẹn, nhẹ tay nhẹ chân đặt Du Diễm Phong bên cạnh người Cố Phi Yên, quay người chuẩn bị đi, Cố Phi Yên liền vội vã gọi cả hai lại.

Đợi đã, các anh là người Cố Minh Châu mời đến phải không? Điều cô ta làm rất nguy hiểm, đặt bẫy thiếu gia Du gia tuyệt đối là việc không tốt, các anh tốt nhất nên cân nhắc tính nghiêm trọng của việc này! Chỉ cần đưa Du Diễm Phong ra khỏi đây, tôi sẽ cầu tình Du Diễm Phong, bảo anh ta không gây phiền phức cho hai người, còn cho các anh gấp đôi...

Cô bây giờ cái gì cũng không làm được, còn một cái miệng có thể nói, không chừng có thể xúi giục họ, nhưng mà, Cố Phi Yên còn chưa nói xong, hai người áo đen đã đi ra ngoài.

Bộ dáng dầu muối không ăn, ngay cả ý mặc cả giá tiền đều không có.

Nhìn cánh cửa bị đóng lại, Cố Phi Yên cắn môi, mạnh mẽ chống chịu không ngất đi.

Cố Minh Châu chết tiệt, cô đợi đấy!

Thù này không báo, cô không mang tên Cố Phi Yên!

Cố Phi Yên rất nôn nóng, vẫn chưa tìm ra cách nào thì Du Diễm Phong đã quấn sang đây.

Mặt anh ta đỏ bừng, đôi lông mày tinh tế thiếu đi vài phần xấu xa âm trầm, điều đó khiến anh ta trông giống như đoạ thiên sứ mê hoặc người phạm tội.

Đúng lúc này, anh ta mở hai mắt lấp lánh nhìn cô, trong con ngươi mang ý cười, Xui xẻo thật, cô sao lại ở đây nha? Ai... Mặt cô sao đỏ thế, có phải bị vẻ đẹp của ông đây làm cho mê mẩn, xấu hổ rồi?

Đang nói, anh ta còn thò tay chọc chọc mặt cô, rõ rành rành là một thằng lưu manh.

Cố Phi Yên tức không thể chịu được, nhếch môi, mềm giọng dỗ dành, Du thiếu, anh đưa tay ra một chút, đặt trước mặt tôi, có được không?

Tại sao? Du Diễm Phong không hiểu, phòng bị, Có phải cô chuẩn bị làm điều gì xấu với tôi không?

Cố Phi Yên, ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.