6867.
Không nghĩ đến rằng,cái lời nói ra trước luôn là sự phản bác nhếch nhác không chịu nổi nhất của Chu Lan.
“ Nếu như không phải cô cái loại ôn thần,thì Sở Nghiễn nhà tôi làm sao có thể xui xẻo được?! đều là do cô,cô cút cho tôi!”nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt,Chu Lan giơ tay cho Cố Phi Yên một cái tát,tốc độ rất nhanh để cho tất cả mọi người ở đây đều phản ứng không kịp.
Bởi vì cái biến cố này xảy ra bất ngờ,tiểu hoàng mao ánh mắt ra hiệu người khác không được làm loạn,một nhóm côn đồ bắt đầu nhìn hiếu kì.bọn chúng ánh mắt không tốt nhìn về phí Cố Phi Yên,thậm chí còn dùng trộm điện thoại chụp ảnh quay video.
“bác gái…..”âm thanh rì rầm,Cố Phi Yên cũng rất hoảng hốt.
Cô che mặt lại, có chút luống cuống không biết phải làm sao.
Lúc trước,Chu Lan không nói đối với cô có rất nhiều thứ tốt, nhưng Sở Nghiễn và Sở Điềm Điềm đưa cô về nhà chơi,cô cũng không rõ đưa cho cô sắc mặt nhìn,có hôm tâm trạng rất vui,có có thể nấu cho cô bát mì trứng.
Cô không nghĩ đến,Chu Lan có thể cho cô một cái bạt tai.
“đừng gọi tôi là bác gái,tôi không có quen biết cô!” Chu Lan khóc như mưa,đau lòng cự tuyệt chửi, “ Sở Nghiễn nhà tôi làm nên tội ác gì,bỗng dưng bị cô lôi vào cái vướng mắc này? Bản thân cô không kiểm tra bên ngoài một chiêu dụ con bướm,bỗng dưng đưa Sở Nghiễn nhà chúng tôi thành như thế này!công ty của nó sắp không còn rồi,người cũng mất tính rồi,còn dẫn đến đây một nhón côn đồ giết người…..tôi cầu xin cô,cô buông Sở Nghiễn ra đi!”
“bác gái,con xin lỗi,con….”không biết phải nói sao,Cố Phi Yên chỉ có thể buồn rầu xin lỗi, “ con xin lỗi,thật sự rất xin lỗi,việc này con đều có thể giải quyết được,không thể lại để cho Sở Nghiễn bị con làm khổ mệt được.”
“Tiểu Yên,không phải tôi nói với cậu rồi,nhưng Sở Nghiễn ca ca thật sự vì cậu mà trả giá rất nhiều rồi.” một giọng nói bỗng nhiên vang lên, Bạch Tố Tố có một chút lo lắng,nhưng cố gắng vì Chu Lan mà xuất đầu lộ diện nói, “ Sở Nghiễn ca lúc trước mượn cho cậu 30 vạn tệ hay là tìm ngân hàng cho vay,bây giờ công ty của anh ấy đột nhiên bị người ta dồn ép,trong tay không có tiền,chịu đựng áp lựcthật sự rất lớn….”
“ cháu nói cái gì?” Chu Lan ngắt lời của Bạch Tố Tố,lớn giọng hỏi, “ Sở Nghiễn còn đưa cho cô ta 30 vạn? bởi vì cái này,trong tay nó mới không có tiền?
Rất rõ ràng,việc này cô còn không biết.
“bác gái,Sở Nghiễnca luôn không để con nói cho bác biết việc này,anh ấy …….anh ấy khẳng định là sợ bác lo lắng.” Bạch Tố Tố thở dài,trên khuôn mặt nhỏ đầy sự kiên định, “ nhưng con cảm thấy nên nói cho bác biết viếc này,dẫu sao bác cũng có quyền hiểu rõ tình hình.”
“sợ ta lo lắng,vậy thì đừng có làm!vì một đứa con gái,nó muốn để nhà chúng ta bị hủy hoại sao? Ta nhìn nó bảo vệ đứa con gái này,rất sợ ta không đồng ý để cho nó đi vay mượn tiền!”
Chu Lan đau xót khóc,Bạch Tố Tố chu đáo an ủi.
Trên mặt Cố Phi Yên vừa đỏ vừa sưng,đau rát,không chỉ vì nguyên do bị Chu Lan cho một cái tát.còn cảm thấy nhục nhã hổ thẹn.
Đều là do cô sai.
Đều tại cô!
Cô không ngờ rằng, Chiến Mặc Thần lại có thể không có tình bạn tri kỉ như vậy,ở trên thương trường động tay chân cũng cho dù, còn làm thuê cho bọn khốn đó những việc vớ vẫn như thế này!
Mím chặt đôi đỏ,Cố Phi Yên khom lưng cúi đầu, “ bác gái,bác yên tâm,việc này con đều có thể giải quyết được.” cô thái độ rất chân thật,là cảm giác thật tâm xin lỗi.
Nhìn thấy cô ấy như vậy, Chu Lan lạnh lùng hừm một tiếng,bỗng dưng sắc mặt dường như không được tốt,nhưng lại không nói cái gì khó nghe cả.
Cố Phi Yên cười.
Chu Lan tính cách là như vậy,nhìn thì đanh đá chua ngoa,nhưng thực ra lại là người có lòng dạ tốt bụng,miệng cứng nhưng tim lại mềm.
Khi đối mặt với đám người kia,Cố Phi Yên gọi điện thoại cho Du Diễm Phong.
“Chiến thiếu gia,tôi hôm nay động đến một chút phiền phức,có thế phiền anh động tay,đưa cho tôi vài bọn côn đồ này vào đồn cảnh sát,tốt nhất là nhốt lại 10 ngày nửa tháng cũng được.”
“lại để tôi nhốt người cho cô? Tôi nói,cô chăm sóc bố mẹ bây giờ vẫn chưa xuất hiện.”
“anh nói điều kiện đi.”
“năm đêm,không thương lượng.”
“ giao dịch thành công.”
Đột nhiên Du Diễm Phong bây giờ đang ở Nam Phi xa xôi làm khuân vác,nhưng vì thế lực của anh ta,ở Kinh Thành điều động vài người đến bắt bọn côn đồ này vẫn là không có vấn đề gì.Cố Phi Yên không muốn mặc cả gì cả,chỉ muốn nhanh chóng đưa nhóm khốn nạn cút khỏi trước mắt.
Du Diễm Phong, “…..”
Cố Phi Yên rất sảng khoái,anh cảm thấy bản thân thiệt thòi rồi.
Nhưng vì người phụ nữ này làm cho sức khỏe phiền phức,về sau khẳng định còn cầu xin đến anh nữa,lúc đó anh lại có thể làm sư tử mở to mồm rồi!
Cố Phi Yên điện thoại vẫn chưa tắt,tiểu hoàng mao vẻ mặt nghiêm nghị âm thanh ôn ào, “ rất đặc biệt,tao nói mày dọa ai chứ? Mày cho rằng mày tùy ý gọi điện thoại,mày đặc biệt có thể goi người đến,đưa bố mày vào trong đồn cảnh sát uống chà?”
“đúng vậy,anh biết đằng sau lưng bọn tôi là ai không? Nói ra sẽ dọa chết anh đó!”
“hôm nay anh em bọn tao còn cắm rễ ở đây,xem ai dám đến bắt tao!”
“……”
Lũ côn đồ làm ầm ĩ một hồi,từ đầu đến cuối sắc mặt của Cố Phi Yên lạnh nhạt,trong con ngươi lạnh lùng không hề sợ hãi.
Cô với dáng vẻ tĩnh lặng ung dung,âm thanh của bọn côn đồ dần dần nhỏ xuống.
Mà Du Diễm Phong,lại bị nhóm bọn côn đồ này làm cho tức không được,tắt điện thoại đi liên hệ với lũ bạn xấu của mình,quyết tâm phải thu dọn xử lý tốt những thứ như này!
“ nói xong chưa?” Cố Phi Yên lạnh nhạt hỏi nhóm côn đồ trước mặt,khuôn mặt đpj lạnh tanh,ánh mắt lạnh lùng, “ phải là nói xong rồi,các người tự mình quyết định đi!”
“quyết định cái gì?”tiểu hoàng mao chán ngắt hỏi lại.
“anh nói đi?” Cố Phi Yên hỏi lại, “ dám thì ở lại đây đợi đi,tôi không để ý mấy người chiếm giữ không gian ở đây,không dám ở đây đợi,thì chạy đi,nói không chừng tôi cũng không tính toán gì.mấy người cho rằng Chiến Gia có thể một tay che bầu trời ư,làm xằng làm bậykhông?thật ngại quá,cho dù Chiến Gia thật sự có bản lĩnhcũng không thể bảo vệ mấy người,chỉ có thể phỉa hi sinh mấy người àm thành bia đỡ đạn thôi!”
“cái gì Chiến Gia?” có một tên côn đồ nhỏ giọng hỏi,bị Tiểu hoàng mao cho một cái lườm, “ im mồm cho tao!”
Người phụ nữ này chỉ là người của Cố Gia,bỗng dưng chán nản,nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa to,điện thoại vừa xong,giữ không chuẩn,không phải là dọa người,là thật sự có người đến…..
Tiểu hoàng mao ánh mắt lấp lánh,sốt ruột nghĩ cách đối phó.
Mãi sau,anh ta cắn răng, “ đi!”
Bọn côn đồ cuối cùng vẫn là không chống lại được,chuồn biến mất,như trong dự đoán của Cố Phi Yên.những người lăn lộn trong xã hội,nói dễ thì là có thể cong cũng có thể duỗi,nói khó nghe thì là không có tiền đồ gì cả.
Cố Phi Yên không ngăn cản.
Cô sớm phát hiện trong phòng làm việc có giám sát và điểu khiển,đợi Du Diễm Phong điều người qua đây,cô chụp những người trong camera mỗi người một bản,để bọn họ nhìn người trong ảnh rồi đi bắt,một người cũng không thể bỏ qua.
Đưa người đi, Cố Phi Yên nhìn về hướng Châu Lan luôn đứng ở trong góc.
“ Dì,giải quyết việc ở trong này là vì con mà thôi,con biết nói xin lỗi thì có hơi cứng nhắc.con bây giờ đi tìm người,nhất định có thể đưa Sỡ Nghiễn bàn giao cho dì.”
Cô lại nhìn về phía Bạch Tố Tố điềm đạm nhu mì,ánh mắt chán ghét, “ còn cậu,đừng gọi tôi nữa,cậu trước kia làm những việc gì,cậu nên ở đây nói ra thay vì cậu nhớ lại được không?”
Cô không chủ động tìm Bạch Tố Tố làm phiền,nhưng không đại diện có thể chịu được cô thấy người găọ nguy thừa cơ hãm hại được.
“tôi…..tôi không có!” Bạch Tố Tố vội vàng nhanh chóng khóc,đáng thương nhìn Chu Lan giải thích, “ dì,con thật sự không có làm,con nghe không hiêu cô ấy đang nói cái gì nữa!”