Anh xứng đáng! Anh xứng
đáng! Anh xứng đáng!
Một tuần lễ nay, ba chữ
này hắn nghe không biết bao nhiêu lần.
Ngồi xổm một góc tường,
Tần Nghị yên lặng suy nghĩ nghiêm túc vấn đề: Hắn làm sao lại để mọi người đối
xử như thế? Tại sao mọi người nghe hắn than thở lại không hề thấy hắn đáng
thương, ngược lại đều hả hê quở trách hắn, trước sau không quên một câu – ngươi
xứng đáng! Thật sự ngay trước kia hắn vô tâm nhường nào cũng không đến nỗi bị
đối xử như thế chứ!
Aiz! Tường đổ thì mọi
người cùng đẩy, họa vô đơn chí, người không may sau này rồi sẽ gặp điều tốt
hơn, trong lòng hắn thầm than khóc.
Đinh đinh!
Cách đó không xa cửa
thang máy chậm rãi mở ra, một người mặc áo sơ mi rộng, quần bò bó sát người,
mái tóc buông dài, mang một cái túi thật to bước ra.
Đi vài bước, liếc mắt đến
cái đống đang ngồi một góc. Cô mở to hai mắt nhìn, rốt cục nhận ra, nước mắt
sớm ngập trong mắt.
Mang theo vài phần kinh
ngạc, cô đi tới trước mặt hắn, ngồi xổm trước mặt hắn, hỏi: “Lão đại, sao anh
lại ở chỗ này?
Lão đại? Gọi hắn là lão
đại a? Trong trí nhớ, tựa hồ có một người nhất mực gọi hắn như thế.
Tần Nghị mông lung suy
nghĩ, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt từ từ định dạng lại người thiếu nữ này. Sau
đó, trong mắt cũng lóe lên một tia kinh ngạc.
“Tiểu quỷ, em tới đây làm
gì?” Hắn xốc lại tinh thần hỏi ngược lại thiếu nữ.
Thiếu nữ đứng lên, “Hôm
nay trường học được nghỉ, nhị ca muốn ra ngoài, em tới giúp chị ấy.”
“Kỳ Kỳ hôm nay ra ngoài?
Em biết?” Tần Nghị trơ mắt nhìn cô gái!
Thiếu nữ cúi mắt nhìn
hắn, lấy giọng tự nhiên nói: “Biết a! Tự nhiên nhị ca thông qua em."
“Cô ấy cho em gặp sao?”
Tần Nghị không thể tin vào tai mình. Một tuần trước Triệu Kỳ rời đi, hắn liền
đi tới Triệu gia nói chuyện, Triệu thị nói cô ấy bế quan, không biết bao giờ
mới ra ngoài. Gọi điện thoại cho tiểu đệ của Triệu gia, hắn nói không biết. Thế
mà cô ấy lại nói cho cô bé này! Chỉ nói riêng cho 1 người!
Thiếu nữ bĩu môi, nhìn
biểu hiện của hắn, “Đúng vậy, có gì ly kỳ sao? Em cùng nhị ca mỗi ngày đều trò
chuyện ít nhất một lần, bao gồm cả chuyện bế quan, đảm bảo rằng chị ấy vẫn bình
an. Mồi lần bế quan em đều đến, đồ trong tủ lạnh dự trữ cũng là do em chuẩn bị
a.”
Cô gái nhìn Tần Nghị, như
nhớ ra gì đó, tò mò hỏi: “Lão đại, anh ở đây làm gì? Em nhớ rằng anh cùng nhị
ca giải trừ hôn ước sao? Nhị ca nói cho em rằng chị ấy đã nói hết với anh mọi
thứ rồi.”
Tần Nghị nhảy dựng lên,
thất thanh kêu: “Chuyện này… em cũng biết sao?”
“Biết chứ!” Thiếu nữ
chuẩn bị bước đi, “Em còn biết chị ấy tính toán cùng anh cả kết hôn cơ! Tất cả
đã được trù bị hết, chắc là lúc đính hôn không còn xa nữa!”
“Em xem ở báo à?” Tần
Nghị hỏi. Đây là điều duy nhất hắn nghĩ ra được lúc này.
“Không có. Em học đã bận
muốn chết, làm gì có thời gian mà đọc báo giấy!” Thiếu nữ trả lời, vội vã chạy
đi.
“A…” Tần Nghị nhảy dựng
lên.
Đến cửa lớn, thiếu nữ để
đồ xuống, quay đầu lại hất mái tóc dài, mặt mày kiêu ngạo hưng phấn nói: “A,
quên, chuyện giải trừ hôn ước, em với chị ấy còn có thể thương lượng được, còn
chuyện chị ấy mà kết hôn với anh cả, sợ rằng nếu không mau sẽ là mãi mãi.”
….
Tần Nghị cảm thấy trời giáng cho mình một cú, thiếu chút nữa thì thân thể vỡ
nát!
Hắn ức chế, nội tâm phẫn
nộ, hét lớn một tiếng: “Tần Mặc!”
Bị gọi tên lớn như thế,
thiếu nữ chấn động, bỏ đồ trong tay đứng vững, tay phải để lên đầu, lớn tiếng
trả lời: “Đến!”
Bộ dạng của cô không làm
cho Tần Nghị cười ra tiếng. Hắn đi qua, sắc mặt cứng ngắc nhìn thiếu nữ đã từng
lớn lên cùng mình, trong lòng không hiểu giờ phút này là cảm giác thất bại hay
phẫn nộ đây.
(Mọi ng có thể thấy khó
hiểu khi Mặc Mặc gọi Triệu Kỳ là nhị ca, tuy nhiên càng đọc về sau sẽ hiểu rõ.
^___^)