Bang bang bang, căn phòng
nhỏ gần phòng bếp liên tiếp truyền đến tiếng nổ kì dị.
Trong phòng khách hai
người liếc nhau, thiếu nữ lập tức đi nhanh chóng tới nơi có âm thanh nổ ra, Tần
Nghị theo sát phía sau.
Dè dặt đẩy cửa phòng ra,
hai người lập tức cảm thấy một hồi âm trầm kinh khủng, hơi khó chịu phả vào
mặt.
Trông vào hắc ám một
mảng, có vài tia sáng xuyên thấu qua rèm cửa chiếu vào. Ánh sáng yếu ớt bày mọi
thứ trong phòng trước mắt hai người bừa bộn không chịu nổi: trong căn phòng
chưa đến mười mét vuông, để một cái bàn siêu lớn. Trên bàn để đấy giấy vẽ cùng
dụng cụ vẽ tranh, máy tính âm u phát sáng, trên mặt đất cũng tràn đầy phế liệu,
thượng vàng hạ cám. Đưa mắt có thể đoán được, trong phòng không thể nào có
không gian cho con người hoạt động.
Trong phòng đen tối dị
thường, có không khí quỷ dị.
Đột nhiên có tiếng “a”.
Một tiếng cực nhỏ nhỏ
vang lên, phía trước cửa sổ của bàn lớn có một điểm di động.
Nhạy cảm thấy điểm này,
Tần Nghị cảm thấy mồ hôi lạnh đầy sống lưng.
Nháy nháy mắt, hắn cố
gắng vuốt mắt, nhìn lại, tất cả như thường.
Bản thân hắn muốn rằng
giây phút rồi mình chỉ là hoa mắt mà thôi.
Có thể lúc này hắn mới
bình tâm xuống, bên cạnh bàn có một khuôn mặt yếu ớt thò ra, không khí vốn đã u
ám khiến cho mặt cô tái nhợt, hình thành một hiệu quả vô cùng khủng bố thị
giác.
Môi người ấy khẽ run rẩy,
phát ra tiếng như quỷ mị: “Là Mặc Mặc hả em.”
Tần Nghị cảm thấy: thâm
sơn lão quỷ đã viếng thăm nơi này.
Hơi lạnh từ sau lưng hắn
tràn đến tận xương tủy, toàn thân lạnh lẽo từ đầu đến chân, dựng cả tóc gáy
lên, hai chân run rẩy, da đầu cũng như ròng ròng mồ hôi.
Thiếu nữ tựa hồ như
chuyện này quen thuộc vẫn thường xảy ra, cô ngựa quen đường cũ vòng qua vòng
lại chướng ngại, mở rèm cửa sổ, nâng cả cánh cửa lên, mời không khí mát mẻ đi
vào. Sau đó, cô đi tới bên cạnh người kia, ngồi xổm xuống, ôm đầu cô ấy, bàn
tay nhẹ nhàng vỗ lên mặt, nhẹ giọng đáp: “Nhị ca, là em. Đã đến giờ, chị nên
xuất quan.”
“A, xuất quan?” Người kia
gượng gạo đáp, mắt đã có bọng thâm, trong mắt hằn lên tơ máu. Cùng lúc đó, tầm
mắt đó như sáng bừng lên.
“Vâng, xuất quan.” Thiếu
nữ nhìn cô, bình tĩnh nói.
“Thật tốt quá.” Người ấy
đột nhiên hô to một tiếng, khiến Tần Nghị hoảng hốt. Tuy nhiên, vừa mới dứt
lời, miệng cô lập tức ngáp, mắt vô thức nhắm lại, vô lực gục vào thiếu nữ, yên
tâm ngủ ngon lành.
Tần Nghị nhìn cảnh này,
trong lòng tràn ngập những cảm xúc khó diễn tả, hắn chưa gặp chuyện này bao
giờ.
Người này, … là Triệu Kỳ
sao? Thật là Triệu Kỳ sao? Hắn luôn bị ấn tượng với hình ảnh cao quý, thanh
nhã, lãnh đạm của cô.
Giờ khắc này, hắn không
thể không thừa nhận, cho dù đã ở chung một chỗ 12 năm, hắn đối với chính vị hôn
thê của mình vẫn còn chưa hiểu hết. Chuyện này của Triệu Kỳ hắn chưa từng nhìn
qua.
Thiếu nữ vất vả ôm người
này ra ngoài, mệt toát đầy mồ hôi. Vừa quay đầu lại, lại phát hiện ca ca của
mình ngơ ngơ ngác ngác đứng cạnh cửa, một chút thiện ý hỗ trợ cũng không có,
lập tức phát hỏa, trong nháy mắt quên đi vào rồi hắn mới hung hăng, há miệng
kêu lớn: “Lão đại, anh vẫn còn đứng đó làm gì hả? Mau tới giúp em nâng chị ra
ngoài đi.”
“A…hả.?” Tần Nghị hoàn
hồn, đưa tay lên bật đèn.
Thiếu nữ vội vàng đứng
lên ngăn cản, “Đừng! Đột nhiên bật đèn như thế, mắt chị ấy sẽ bị chói không
chịu nổi.”
“À..” Tần Nghị vội lui
tay về, mò mẫm trong gian phòng tối, nhận lấy người từ trong tay cô em, ôm Kỳ
Kỳ vào ngực.
Một người chỉ huy, hai
người cẩn thận mang người con gái ấy ra ghế salon ở phòng khách đặt xuống.
Sau đó, Tần Mặc vội vàng
trở lại bên cánh cửa tủ lạnh quên đóng xếp đồ, lấy ra vài cái, đi vào phòng bếp
một hồi. Lúc cô bé ra thì mang theo một chén sữa cùng một chút chocolate.
Cô đi tới bên salon, đưa
mắt nhìn bảo Tần Nghị tránh ra, nhẹ nhàng lay Triệu Kỳ đang mê man ngủ: “Nhị ca
a, đừng ngủ, ăn chút gì đã nào.”
Phải đến 5 phút mới có
chút động tĩnh lại, Triệu Kỳ như mất hết sinh lực, cố thều thào: “Yên nào, van
em đấy, để chị ngủ một lúc! Chị chết mất! Chị đã 48 tiếng không chợp mắt rồi.”
“Không được.” Tần Mặc
nghiêm nghị cự tuyệt, cô vòng ra sau lưng Triệu Kỳ lấy một chiếc đệm đỡ lưng,
bản thân mình dựa vào ghế rồi đặt Triệu Kỳ gối đầu lên đùi mình, bóc một miếng
chocolate đưa đến bên miệng cô ấy, ôn nhu nói: “Nào, ăn chút chocolate bổ sung
năng lượng.”
Người kia gối đầu lên đùi
Tần Mặc, thuận miệng há ra, nuốt một miếng chocolate mà cô đưa. Ăn xong, Tần
Mặc lại đưa sữa lên cho cô uống. Trong quá trình này, Triệu Kỳ vẫn hoàn toàn
nhắm mắt.