Có lẽ là hai người gây ra
tiếng động lớn, lại quá nhập tâm vào vụ cãi cọ nên bọn họ không có phát hiện
lúc này trong phòng khách Triệu Kỳ đột nhiên xuất hiện.
“Mặc mặc, em cãi nhau với
ai mà lớn tiếng như thế?”
Giọng nói trầm khàn của
người thứ 3 vang lên, làm cho hai người đang huyên náo im lặng, đồng loạt nhìn
về một phía.
Quay đầu lại, thấy Triệu
Kỳ mặc một thân áo ngủ rộng thùng thình đang nhíu mắt, miễn cưỡng dựa tại cửa.
Sau khi rửa mặt, trên người cô đã có sự thay đổi lớn, quần áo nhăn nhúm đã được
thay thế, những sợi tóc rối đã ngoan ngoãn trong dây buộc, cả người thanh tân,
ăn uống no đủ đã làm cho sắc mặt cô khôi phục bảy tám phần, khuôn mặt lộ vẻ
rạng rỡ, nằm trên giường quay qua quay lại một lúc, khiến áo ngủ của cô hơi mở
rộng một chút, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, hiện lên xương quai xanh mờ mờ
ảo ảo. Lúc này, nhìn cô thật gợi cảm.
Tần Nghị nhìn người phía
trước nuốt khan vài ngụm không khí.
“Nhị ca….” Cô bày ra bộ
dạng chực khóc, giọng kêu khổ sở, "lão đại, anh ấy khi dễ em!"
Nhưng không đợi cô kịp mở
miệng cáo trạng tội lỗi, Tần Nghị đã giành trước chạy đến bên Triệu Kỳ, khuôn
mặt như con chó nhỏ đáng thương lên tiếng: “Kỳ Kỳ…”
Triệu Kỳ mơ hồ mở mắt,
thấy trước mắt nam nhân này, cô vì không ngủ đủ giấc lại càng mở to mắt, bật
lên hỏi: “Tần Nghị? Anh như thế nào lại ở đây? Đến lúc nào?”
Tần Nghị cảm giác máu
trào lên trong cổ họng, muốn phun mà không thể.
“Anh đến từ sớm, cùng với
tiểu nha đầu đến!” Hắn hận không thể đến bên tai cô mà gào thét lên cho thỏa.
“Thật không?” Ánh mắt
nghi hoặc nhìn về phía Tần Nghị, cách đó không xa là Tần Mặc.
Tần Mặc cố gắng che miệng
đang cười khúc khích. Thích a, không có lời nào để diễn tả được sự vui thích
này! Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chính là đạo lý này a! Lão đại này gặp phải
nhị ca, thật là quả báo! Sau này, nhị ca chính là chỗ dựa vững chắc cho cô rồi.
“Đúng vậy.” thiếu nữ đáp,
không quên nói thêm cho đại ca của mình, “bữa tối chúng ta ăn là do anh ấy nấu
mà chị.”
“À, thì ra là thế.” Triệu
Kỳ không nhận ra lờ mờ gật đầu một cái. Nhớ ra trên miệng vẫn còn lưu lại hương
của bữa ăn tối, đích xác Tần Mặc không thể nào làm được điều này. Chỉ là do lúc
ấy cô đói quá, chỉ lo ăn đồ ăn mà thôi, lại mệt mỏi, ăn xong liền chỉ muốn đi
ngủ, ngủ một giấc thật tốt, không có ý nào đâu mà chú ý đến việc dị thường
trong phòng khách. Lúc mơ hồ nhận ra mới biết là hình như còn có kẻ khác.
Ây, cô sơ suất quá, sám
hối vài giây đồng hồ.
Sám hối xong, cô nhìn
hắn, nhàn nhạt hỏi: “Anh vẫn còn tới làm gì? Chúng ta không phải là đã nói rõ
ràng rồi sao?”
Cô rất tuyệt tình! Chẳng
lẽ không hề niệm họ tình cũ sao? Không hề nhớ về tình bạn xưa kia, chắc chắn là
do bữa tối trước đây, thật đáng chết! Tần Nghị buồn bực, hắn buồn bã nói: “Anh
đến…”
Mới nói hai chữ, lại thấy
những ngón tay thon dài của Triệu Kỳ vung lên, cắt đứt lời hắn: “Nghị, tôi mệt
mỏi quá rồi, hiện tại không có sức để nói cùng anh, có gì sau này nói!”
Nói xong, cô quay về phía
Tần Mặc: “Mặc Mặc, không còn sớm, em còn chưa ngủ?”
“Dạ.” Tần Mặc hưởng ứng
hiệu triệu, nhanh như chớp chạy đến bên phía Triệu Kỳ, ôm lấy tay cô, đối với
ca ca mình cười đắc ý, lè lưỡi giả làm mặt quỷ.
Trong lòng Tần Nghị bị
tổn thương vô cùng. Tâm Tần Nghị bị một nhát dao của Triệu Kỳ lạnh lùng hung
hăng đâm vào, em gái của mình, ăn cây táo, rào cây sung. Máu tươi chảy rần rật
trong người.
“Kỳ Kỳ…” Hắn yếu ớt gọi,
hi vọng mong manh cô sẽ thương hại hắn.
Triệu Kỳ ngoảnh mặt làm
ngơ, ôm lấy thiếu nữ trong lòng trở về phòng, chỉ nói một câu: “Nếu đã muốn lưu
lại, anh ngủ phòng khách đi! Chăn ở đâu anh cũng biết, tự mình lấy đi.”
Cửa phòng trước mặt hắn
dần dần khép lại, tiếng đối thoại trong căn phòng đó lờ mờ truyền đến tai hắn.
“Nhị ca, em đã dọn hết,
chị xem đi.”
“Ừm, không sai, Mặc Mặc
thông minh lắm.”
“Đương nhiên, em thông
minh sẵn có mà.”
------------------------------
“Mặc Mặc, anh ấy đến đây
lúc nào?"
“Anh ấy? Lão đại…? Không
rõ lắm ạ! Em đi trong thang máy, liền thấy anh ấy ngồi xổm một góc trước cửa
nhà chị, miệng lẩm bẩm không biết độc thoại cái gì. Em đoán đến tám phần là bị
đả kích mạnh quá mà trên bờ sụp đổ.”
“A, như vậy a!”
“Nhưng mà nhị ca ơi, như
thế liệu có thật sự ổn?”