“Kỳ Kỳ, cô đã tới.”
Từ khi bước vào cửa nhà
xuất bản, những âm thanh chào hỏi liên tiếp nối liền không dứt.
Tần Nghị theo sau Triệu
Kỳ, vẻ mặt buồn bực nhìn cô mỉm cười với các đồng nghiệp, gặp ai cũng thoáng
gật đầu, nhẹ giọng vấn an.
Hắn kiềm chế sự nghi hoặc
trong lòng, thấp giọng hỏi: “Em biết hết à?”
“Không, chỉ có vài người
nhìn quen thôi.” Triệu Kỳ nhỏ giọng trả lời, không quên mỉm cười chào hỏi với
những người qua lại.
“Vậy em cần gì phải chào
hỏi nhiều như vậy?” Tần Nghị gia tăng âm lượng.
Triệu Kỳ liếc mắt: “Ai
quy định là không được? Người ta hảo ý chào hỏi mình, mình lại làm như không
thấy được à? Nói không chừng sau này còn phải gặp mặt những người này, tôi còn
có việc phải thỉnh giáo, cần sự hỗ trợ không chừng. Nhiều bằng hữu đâu có gì
xấu.”
“Ách…” Tần Nghị tức cười.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô ấy nói thật là có đạo lý, liền cùng cô rối rít chào hỏi
khắp mọi người.
Một mạch vừa đi vừa nói
“Nhĩ hảo” , “Đã lâu không gặp” đi tới một phòng làm việc, bên trong phòng chưa
nghe tiếng gõ cửa đã sớm mờ cửa chào đón Triệu Kỳ, tựa hồ như đã chuẩn bị
nghênh tiếp từ lâu.
“Kỳ Kỳ, rốt cục cô đã
tới.” Tần Nghị chỉ thấy trước mắt một bóng người mờ ảo hiện lên, gắt gao bên
Triệu Kỳ.
Triệu Kỳ quay ra để cho
người ấy ôm, hai người sau đó mới lưu luyến tách nhau ra.
Triệu Kỳ mỉm cười hai tay
dâng lên một tá giấy: “Chị Vương, bản thảo.”
Người được gọi là chị
Vương, Vương Mĩ đón nhận bản thảo, thuận tay để lên trên bàn làm việc, vội vàng
kéo tay nàng, nhìn từ trên xuống dưới. Cô nói: “Không vội, để chị nhìn em trước
đã.”
Đôi tay xoa nhẹ trên
gương mặt Triệu Kỳ, đau lòng kết luận: “Em gầy!”
“Thật sao?” Triệu Kỳ cười
cười, “Em thế nào lại không thấy thế?”
“Đương nhiên là thế.”
Vương Mĩ nói, đưa một cái gương đến trước mặt Triệu Kỳ, “Em nhìn xem, mặt đã
gầy như thế này! Em có phải hay không lại không phân biệt đâu là trời sáng hay
đêm tối?”
Bị nói trúng tim đen,
Triệu Kỳ hắc hắc cười khúc khích vài tiếng.
Trên mặt Vương Mĩ xuất
hiện vài tia tức giận, đau lòng, lại có sự trách cứ về phía cô, “Đừng có cười
trừ! Chị đưa nhiệm vụ hơn một tháng cho em, mục đích để em từ từ làm. Em… Em…
làm chị tức chết a! Em có biết gầy nhiều thế nào không, làm chị đau lòng! Bọn
họ nếu nhìn thấy, khẳng định sẽ cho rằng chị ngược đãi em.”
“Yên tâm, em ổn, không có
việc gì.” Triệu Kỳ trấn an bà chị này, “Hiện tại rảnh rỗi, chờ em ăn thật ngon,
ngủ thật sâu, nhất định sẽ nhanh hồi phục lại.”
“Được rồi.” Vương Mĩ nói,
cầm tay Triệu Kỳ không có buông ra.
“À, Mặc Mặc đâu?” Nhìn đủ
Triệu Kỳ rồi, Vương Mĩ nhìn về phía sau, không có thấy thiếu nữ khả ái hay đi
theo Triệu Kỳ, lúc này là một khuôn mặt của Diêm vương, không cẩn thận bị dọa
kinh hoảng, mặt lộ rõ cảm xúc.
“Mặc Mặc bận học, hôm nay
không tới được.” Triệu Kỳ nói lý do Tần Mặc báo cáo, thuận tiện đưa tay dúi
mạnh nam nhân phía sau, kêu gọi hắn không được dọa người.
Cô hạ thủ không nhẹ! Nếu
như là ở nhà, hắn sớm đã nhảy dựng lên lớn tiếng kêu cô là người tàn nhẫn,
nhưng hôm nay ngoại lệ, có người ngoài, Tần Nghị đành ẩn nhẫn chịu đựng.
“Hóa ra là thế! Chị tưởng
là hôm nay có thể thấy cô bé cơ!” Vương Mĩ thất vọng cắn cắn cặp môi đỏ mọng,
ánh mắt không tự giác lại nhìn về phía Tần Nghị: “Kỳ Kỳ, vị này là…”
“Bằng hữu.” Triệu Kỳ trả
lời.
Cái gì gọi là bằng hữu?
Bọn họ xem như cái gì bằng hữu? Tần Nghị bị câu trả lời của nàng làm cho phẫn
nộ. “Cô ấy là người của tôi.”
“Bạn tốt.” Triệu Kỳ tước
đoạt lời nói của hắn.
“Kỳ Kỳ!” Tần Nghị bất mãn
kêu.
Triệu Kỳ quay đầu lại
trợn mắt nhìn hắn. Anh câm miệng lại cho tôi! Ở nơi đông người, anh định gây sự
gì đây?
Tần Nghị hậm hực im lặng,
ánh mắt ai oán.
Vương Mĩ chăm chú nhìn
hắn, một hồi bừng tỉnh đại ngộ “A” một tiếng.
Cô đến bên Triệu Kỳ, thần
bí to nhỏ vào tai: “Kỳ Kỳ, anh ta có phải là Tần Nghị không?”
“Đúng vậy.” Triệu Kỳ nhỏ
giọng đáp.
“Là Thiếu gia của Tần Thị
nổi danh lừng lẫy?”
“Phải.”
“Nổi danh ở bên ngoài về
việc dùng nhiều cuộc gặp gỡ để che dấu sự thật mình là gay kia… là... Tần Nghị?”
Triệu Kỳ cười phá lên,
thương hại nhìn nam nhân cách đó không xa, gật đầu. Đáng thương, hiện tại hắn
không hề hay biết gì.
“Sao lại ở cùng hắn một
chỗ?” Vương Mĩ lo lắng hỏi.
“Em bảo chúng em là bằng
hữu.” Triệu Kỳ cười đáp.
“Hắn rất coi trọng em?”
Vương Mĩ âm thầm đo lường, “Hắn định biến em thành nam nhân, theo đuổi em?”
Còn theo đuổi sao? Bọn họ
đã đính hôn mười hai năm! Triệu Kỳ cười. “Không thể nào, chúng em biết nhau hơn
mười hai năm, em là nam hay nữ, anh ta tại nhà trẻ mười phần đều rõ ràng.”
“Như vậy a.” Vương Mĩ đưa
tay ôm ngực. không biết là suy nghĩ sao.
“Như thế nào?” Triệu Kỳ
cười hỏi.
“Chị không định tham dự
nhưng thật sự, từ xa nhìn lại, bọn em thật đúng một đôi trời sinh. Nếu như em
là nam, chị tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.” Vương Mĩ tiếc hận nói, đau
buồn thở dài một cái ai oán, “A….”
Triệu Kỳ mắc cười, “Chị
Vương, có phải là quá khoa trương rồi không?”
“Nào có!” Vương Mĩ bất
mãn nhìn về phía Triệu Kỳ, "Kỳ Kỳ, em có biết em anh tuấn đến thế nào
không? Nhân viên nữ của nhà xuất bản không có ai là không mê em. Mấy tháng
trước, chị Trương chuyên vẽ tranh châm biếm ở phòng bên vừa nhìn thấy em, lập
tức tìm người hỏi em là ai, còn lập chí lấy em làm nguyên mẫu sáng tác một kịch
bản đó!"
“Thiệt hay giả?” Triệu Kỳ
kinh ngạc, không biết nên khóc hay nên cười.
“Đương nhiên là thật!”
Vương Mĩ đắc ý đưa tay ôm ngực, “Nhưng mà em thuộc về bọn chị, bọn chị làm sao
có thể chia sẻ cho người khác? Cho nên ở đây mỗi người đều nói, không biết gì.”
“Sau đó thì sao?” Triệu
Kỳ rất muốn biết kết cục.
“Hỏi
hồi lâu không có kết quả, người kia đưa ra kết luận, có lẽ do bản thân nghiên
cứu quá lâu, xuất hiện ảo giác.” Vương Mĩ xinh đẹp trên mặt tràn đây gian kế
khoái chí nói.