“Đúng vậy.” Hàn Quân Hồng
ngầm giúp hắn hiểu, “Mặc Mặc sớm đã trở thành tiểu công chúa của Triệu gia. Cậu
nhìn xem, ở Triệu gia, người nào là không quý mến cô bé, ngay cả Lý Hạo cũng
che chở cho cô bé, để cho cậu là anh trai cô bé đúng thật là tàn nhẫn.”
“Tôi sai rồi.” Tần Nghị
vô lực.
“Tuy nhiên, Mặc Mặc dù ở
Triệu gia mười hai năm, nhưng dù tình cảm với Triệu gia có thân tình bao nhiêu
thì cô bé vẫn là người cùng chung huyết thống với cậu, máu mủ ruột thịt. Mặc dù
cậu cho cô bé tiền sinh hoạt, nhưng là không đủ. Cậu bảo cô bé ăn cây táo rào
cây sung là không đúng.” Hàn Quân Hồng lại oanh tạc.
...
“Từ sau sẽ không bao giờ
mắng nó nữa.” Tần Nghị cam đoan.
Nghe mà vẫn không hiểu,
đồ ngu ngốc! Hàn Quân Hồng nén giận.
“Chẳng lẽ cậu còn không
hiểu? Mặc Mặc hay vòi vĩnh tiền anh, chỉ là muốn anh nhớ đến cô bé có tồn tại!
Còn Triệu gia như thế nào, cô ấy muốn tiền mà không có sao? Sao cần phải xin xỏ
cậu, lại còn bị cậu mắng cho!” Hàn Quân Hồng lớn giọng.
“A?” Tần Nghị đần độn.
Nguyên lai Mặc Mặc nghĩ vậy? Hắn lại cứ nghĩ cô bé có tiền thì mới mừng rỡ!
“Cậu thật sự thất bại rồi, không thể làm một vị hôn
phu, càng không phải là một ca ca.” Hàn Quân Hồng nhịn không được mắng hắn.
“Tôi thật sự thảm tới mức đó sao?” Tần Nghị nhỏ giọng hỏi.
“Còn gì hoài nghi sao,
cậu chính là như thế.” Hàn Quân Hồng khẳng định.
Aizzz!
Hai nam nhân đồng thời
thở dài.
Hồi lâu im lặng, Tần Nghị
hưng phấn đứng lên hỏi: “Hồng, theo cậu phân tích, tôi vẫn còn hi vọng?”
Trời ạ!! Hắn có lối suy
nghĩ nhanh chóng từ khi nào vậy!
“Có, nhưng sợ là không
nhiều.” Hàn Quân Hồng ăn ngay nói thật,
“Tại sao?” Tần Nghị hỏi.
“Cậu nghĩ xem, một nữ
nhân đợi cậu mười hai năm, cô ấy sắp 30 tuổi, bạn bè sớm đã thành gia thất,
cuộc sống mỹ mãn, cậu xem cô ấy còn tin tưởng cậu sẽ lấy cô ấy không? Cô ấy
không phải người ngu ngốc! Cô ấy đã có tuổi, sớm đã không còn tin ở ảo vọng của
tình yêu, hiện tại, chỉ muốn có cuộc sống an nhàn.” Hàn Quân Hồng nói từng chữ,
lại còn bổ sung, “Tôi nói thật, Bách Lý Hạo chính là sự lựa chọn hoàn hảo.”
Tần Nghị bất mãn, “Hồng,
cố tình đả kích tôi sao!”
“Tôi chỉ giúp cậu nhận rõ
sự thật.” Hàn Quân Hồng lạnh lùng nói.
Tần Nghị lại lập tức
luống cuống, “Bây giờ tôi nên làm gì? Làm sao đây?” Hắn kêu loạn.
“Hiện tại, việc cậu có
thể làm, là dùng chân tình lay động cô ấy, hồi tâm chuyển ý.’ Hàn Quân Hồng cố
mỉm cười, chậm rãi nói.
“Hảo, tôi biết rồi.” Tần
Nghị đứng lên, hồi phục tinh thần.
Quay đầu, hắn nhìn về
phía giường bệnh dương dương tự đắc, thầm xúc động với tình bằng hữu này, nhưng
cũng có băn khoăn: “Hồng, tại sao cậu lại nhìn thấu được hết mọi chuyện như
thế?”
Bởi vì tôi là người ở
ngoài, là người từng trải. Nhưng, hắn sẽ không nói thế. Hàn Quân Hồng đắc ý
cười: “Đó là lí do tôi chìm đắm trong tình yêu với Thanh Thanh mà cậu vẫn còn
lưu lạc.”
“Cậu...” có thể dừng
khiêu khích được không? Tần Nghị chỉ có thể nhìn hắn trân trân,
Hàn Quân Hồng lại càng
cười đắc ý.
“Cậu định lãng phí thời
gian ở đây bao lâu nữa?” Tâm tình hắn sung sướng nói, “Ba ngày rồi không gặp
Triệu Kỳ? Không hỏi xem cô ấy đang làm gì? Có phải đang bồi dưỡng tình cảm với
Lý Hạo không? Cô ấy có nhiều người theo đuổi, cậu không nghĩ xem, lúc này bọn
họ đang làm gì...”
“Đừng nói nữa! Tôi đi
trước! Ngày mai cậu ra viện, tự đi lo lấy, tôi không rảnh.” Mỗi một chữ phun
ra, sắc mặt Tần Nghị càng khó coi. Không đợi bạn hữu nói xong, liền dùng lời lẽ
cuồng phong quét đi.
Cố Thanh Thanh đối diện
thiếu chút nữa cũng bị thổi mất.
“Ca ca, Tần đại ca vội
vàng như thế, rốt cục muốn đi đâu?” Nhìn bóng hắn khuất xa, Cố Thanh Thanh nghi
hoặc hỏi.
“Đi nhìn Triệu Kỳ yêu quý
của hắn bị kẻ khác cướp mất.” Hàn Quân Hồng vui sướng nói.
“Cướp?” Cố Thanh Thanh
tròn mắt không tin, “Nói giỡn hả! Tỉnh cảm Kỳ Kỳ thế nào, ai cũng rõ.”
“Có gì là đảm bảo.” Hàn
Quân Hồng kéo cô ngồi bên cạnh mình, thâm thúy nói: “Đây chính là truyện trong
truyền thuyết, kẻ trong cuộc thì mê muội.”
“Vậy tại sao anh không
nói cho anh ấy rõ?” Cô hỏi.
“Tại sao lại muốn anh nói
cho hắn nghe?” Hàn Quân Hồng hỏi ngược lại
“Hai người không phải bạn
tốt sao?”
Hàn Quân Hồng đạm tiếu:
“Bạn tốt thì đúng là thế, nhưng, em nghĩ mà xem, hắn chiếm dụng Triệu Kỳ mười
hai năm, hiện tại mới nhận thức được là mình yêu cô ấy, có phải rất đáng hận
không?”
“Oa, Tần đại ca chậm hiểu
thế sao?” Cố Thanh Thanh mở tròn mắt, ngạc nhiên hỏi, rồi lập tức giận dữ,
“Thật là đáng hận”, rồi ngay lập tức ưu tư mếu máo, “Kỳ Kỳ thật đáng thương.”
“Cho nên, cho hắn một bài
học là còn nhẹ.” Hàn Quân Hồng giọng điệu vẫn như cũ.
“Đúng là nên cho hắn một
bài học.” Cố Thanh Thanh bốc lên nắm tay, bừng bừng nói.
“Ca ca, anh nói cho em
xem, có nên gọi điện thoại an ủi Kỳ Kỳ không?” Nghĩ thế nào, nàng liền ngẩng
đầu hỏi Hàn Quân Hồng ngay.
Hàn Quân Hồng cười cười,
hắn ôm Thanh Thanh vào lòng: “Bọn họ là vợ chồng son, không cần chúng ta tham
gia đã đủ náo nhiệt rồi.”
“Nhưng em vẫn muốn gọi
cho Kỳ Kỳ a...” Cố Thanh Thanh nhỏ giọng nói.
Hàn Quân Hồng nhỏ giọng
đi: “Thanh Thanh, đừng quên, bây giờ em đang trong lòng anh, còn dám nói chuyện
của người khác a.”
“Nhưng, Kỳ Kỳ là nữ nhân
mà.” Cố Thanh Thanh bất mãn nói.
“Nhưng nữ nhân thích cô
ấy còn nhiều hơn nam nhân.” Hàn Quân Hồng lạnh lùng nói, ôm chặt hông cô, sợ cô
cũng biến thành một trong số nữ nhân kia.
“Có thật không?” Cố Thanh
Thanh che miệng, ngạc nhiên hỏi, “Tình địch của Tần đại ca là nữ nhân? Thật
buồn cười.”
“Chuyện cười còn nhiều ở
phía sau.!” Hàn Quân Hồng dấm dứ nói, mắt hiện lên một tia xấu xa.
Nghị, đừng nói người anh
em không giúp anh, thật ra đã cố cảnh cáo cậu, nhưng không nói hết thôi. Chuyện
này tôi sẽ cố hết sức. Còn lại, cậu phải diễn thôi, chúng tôi chờ xem kịch vui
cậu diễn a.
Nhưng là, nhìn người khác
dẫm vào vết xe đổ của mình, vẫn vui vẻ được như thế, chính xác là một kẻ biến
thái vô cùng!