"Hu hu hu hu…."
Tiếng nức nở của cô bé
đáng thương vang lên, khiến khó ai nghe mà không cảm thấy chua xót, thật sự
muốn đem người làm cô bé thành ra như thế ra mà trì triết.
"Nhị ca, vì sao
chứ ? Vì sao mà chuyện này là do em và chị cùng nghĩ ra, cùng làm, kết
quả, sự việc bại lộ chỉ có một mình em bị phạt? Không công bằng tẹo nào!” Mặc
Mặc xoa xoa lỗ tai còn đỏ dừ, không cam lòng kêu to lần thứ 101.
Hài tử đáng thương! Triệu
Kỳ thản nhiên cười cười, sờ sờ đầu nàng nhẹ nói: “Ai kêu em là em gái anh ấy
chứ? Anh ấy là người thân duy nhất, trong lòng anh ấy có tức giận, đương nhiên
đối tượng phát tiết là em.”
Điểm tựa ư, cùng nhau
phạm tội, chỉ mình cô bé bị phạt, bởi hắn chỉ có thể phát tiết lên cô bé.
Ai bảo nhóc bé tuổi nhất, quyền nhỏ nhất. Em hãy chịu khó mà chấp nhận đi!
“Hu hu…” Nghe được lời
của nàng, Mặc Mặc suy sụp, khẽ lẩm bẩm: “Em cùng anh ấy không có thân.”
Triệu Kỳ cười nhẹ.
“Thân hay không thân, em
không quyết định được.” Huyết thống gia đình, không phải tùy tiện nói một hay
hai câu là bỏ được.
“Híc híc…”
“Em quyết định rồi! Chờ
khi em có tiền, sẽ tuyệt giao quan hệ với anh ấy! Đăng lên báo luôn!” Đột nhiên
nghĩ đến biện pháp đó, cô cao hứng lớn tiếng tuyên bố.
Nghĩ nghĩ, cảm thấy không
đúng lắm, vội vàng sửa lại: “Không đúng, em sẽ lên mạng đăng tin tức! Tất cả
các trang web sẽ đưa tin!”
Triệu Kỳ phun cười! Nha
đầu kia không biết bao giờ mới trưởng thành!
Cộc cộc cộc.
Có người gỡ cửa.
Mặc Mặc bật người thu hồi
vẻ mặt bi thương, khôi phục vẻ tiểu thư khuê các, tao nhã mỉm cười.
Triệu Kỳ nhẹ nhàng lắc
đầu.
Còn nói không thân sao?
Hai anh em mặt biến sắc nhanh chóng như nhau, nói không phải cùng cha cùng mẹ
cũng không ai tin.
Chỉnh chỉnh lại vạt áo
cưới, cô nhẹ giọng nói: “Mời vào.”
Cửa phòng lập tức mở ra,
một cô gái bước vào nhẹ giọng: “Cô dâu đã chuẩn bị xong chưa? Mời đi chụp ảnh.”
“Được rồi, cám ơn, xin
chờ một chút.” Triệu Kỳ đáp lời.
Cô gái lui ra ngoài, đóng
cửa lại.
Triệu Kỳ quay ra an ủi
Mặc Mặc: “Mặc Mặc, đừng thương tâm, nhanh chuẩn bị còn chụp ảnh!”
Mặc Mặc trừng mắt: “Nay
không phải là ngày chụp ảnh cưới sao?”
“Trước khi chụp ảnh cưới,
chúng ta chụp riêng trước đi!” Triệu Kỳ chớp mắt nói.
Mặc Mặc cũng chớp chớp.
“Được!” Nhảy xuống ghế,
nàng hưng phấn kêu to.
“Nhị ca, chị giả dạng
nam, em giả dạng nữ, chúng ta chụp vài bức, cho anh ấy tức chết đi.”
Cho tức chết, tức chết
đi! Ha ha ha.
Chút buồn bực lập tức bị
mây quét sạch, mừng rỡ như điên.
Triệu Kỳ lắc đầu không
nói gì.
“Chuẩn bị xong xuôi rồi,
đi thôi.”
Đứng đối diện của, Tần
Nghị chuẩn bị đã xong xuôi, lẳng lặng nhìn cô.
Chiếc áo măng tô tao nhã
khoác trên người hắn, càng làm nổi bật thêm thân hình hắn. Thoạt nhìn cả người
anh tuấn làm cho người khác nín thở.
“Oa, không nghĩ là có thể
hoành tráng như thế kia.” Mặc Mặc miễn cưỡng sau lưng Triệu Kỳ tán thưởng.
Khuôn mặt Tần Nghị hiện
ra vài phần không tự nhiên.
Bàn tay to lớn hướng sau
lưng Triệu Kỳ chụp tới: “Tiểu nha đầu, lại đây cho anh.”
“Không đâu!” Mặc Mặc chọc
lại hắn, chạy trốn,
Tần Nghị trầm xuống: “Nha
đầu, dám trốn?”
Mặc Mặc xoay người, đối
với hắn giả bộ quỷ: “Không trốn mới là lạ! Ha ha”
Tần Nghị nhấc bước: “Đứng
lại!”
“Còn lâu!” Nhìn thấy ca
ca tuấn tú của mình tức giận, Mặc Mặc sợ hãi kêu to, nhanh chóng nắm lấy cánh
tay Triệu Kỳ cầu cứu.
Hai người cứ thế lấy
Triệu Kỳ làm tâm, thi nhau truy đuổi, hô to gọi nhỏ.
“Ách… Này…”
Thợ chụp ảnh và các nhân
viên không khỏi đưa mắt nhìn nhau, sau đó quay sang hỏi Triệu Kỳ: “Triệu tiểu
thư,… hôm nay không phải ngày chụp ảnh sao? Có cần dời lại?”
Triệu Kỳ cười ảm đạm:
“Không có gì đâu, cứ vậy chụp đi. Có chút khác người cũng không sao.”