Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 169: Chương 169: Chương 138




Biện pháp này của nó rất tốt, tôi lập tức thúc giục Giao tiên mở kết giới* ra.

*kết giới: Ma pháp trận, ma pháp viên, vòng tròn ma thuật hay kết giới là một không gian bảo vệ mang tính tâm linh, phép thuật.

Quả thật nó hấp thu không ít yêu khí, nghe thấy tôi giục liền khoan thai đi xuống tới ven hồ, dùng cái đuôi vẽ một vòng, sau đó miệng rắn mở ra, bụng run run phun ra một đoàn yêu khí màu xanh.

Yêu khí kia cũng vô cùng thần kỳ, sau khi bị giao tiên phun ra liền phiêu tán ở xung quanh rồi bay tới bên bên trong vòng tròn, giống như bị một vật vô hình ngăn cản vậy, quanh quẩn bên trong không ra được. Sau khi Giao tiên phun đủ nhiều yêu khí, bên trong vòng tròng tạo ra một cột màu xanh hình tròn, giống như một phòng nhỏ được đặc chế vậy.

Sau khi tạo xong, Giao tiên để Phong Thiên và Đào Nghị chui vào. An trí tốt cho hai người bọn họ, thân thể Giao tiên nháy mắt trở nên lớn, miệng như chậu máu há to một hớp ngậm tôi lên rồi nhày vào yêu hồ, thật nhanh bơi về phía trước.

Tôi sợ thất thanh hét chói tai, rất sợ Giao tiên nuốt tôi vào bụng, sợ hơn là lỡ tôi tiếp xúc với nước trong hồ sẽ bị biến thành như đội trưởng Lý Quân.

Cũng may Giao tiên coi như cho tôi mặt mũi, mặc dù ngậm tôi vào miệng nhưng chiếc răng sắc bén nhọn dài kia không cắn phải tôi mà đặt tôi ở giữa hai cái răng, còn để cho tôi nắm tay vào hai cái răng để giữ thăng bằng.

Trước mặt tôi không biết từ lúc nào hình thành một cơn gió lốc tạo ra một vùng nước xoáy phát ra tiếng vù vù. Bởi vì có cơn gió lốc này, nước trong yêu hồ lập tức bị tách ra cuộn vòng quanh chúng tôi.

Mấy giây sau Giao tiên đã mang tôi bơi qua yêu hồ, đến bờ bên kia.

Sau khi lên bờ Giao tiên nhả tôi ra, lần nữa lại biến nhỏ lại quấn quanh cổ tay tôi, giục tôi thực hiện lời hứa cho nó đi bắt hồ ly tinh kia.

Tôi hơi cuống cuồng, bây giờ hồn phách Tô Mộc không yên, vẫn còn ẩn núp trong ngọc bội của tôi, tôi muốn tìm một nơi đất có cực âm để bỏ Tô Mộc vào, tôi đồng ý giúp Giao tiên bắt Diệp Nhu cũng sẽ không nuốt lời, không thể làm gì khác liền tìm một không có ánh mặt trời, thận trong lấy ngọc bội ra kiểm tra tình trạng của Tô Mộc.

Sau khi hồn phách Tô Mộc chui vào ngọc bội đã biến nhỏ bằng ngón tay út, anh ấy nằm ở giữa ngọc bội, hai mắt nhắm nghiền, mơ hồ còn có thể thấy chân mày của anh ấy nhăn lại.

Nhất định bây giờ anh ấy đang rất thống khổ, may mắn có ngọc bội bảo vệ nên trạng thái hồn phách của anh ấy bây giờ tương đối ổn định, sẽ không phát sinh tình huống gì.

Chắc chắn Tô Mộc có thể chống đỡ được, tôi vội vàng thu ngọc bội lại, bước nhanh hướng về phía doanh trại, định tìm đến Diệp Nhu tốc chiến tốc thắng.

Nhưng tôi còn chưa kịp về tới doanh trại đã nhìn thấy hướng đó bốc lên một cột khói đen nòng nặc, giống như có thứ gì đó bị cháy. Lòng tôi trầm xuống, sợ có biến cố gì liền chạy nhanh hơn.

Sau khi đến doanh trại, cột khói đen kia quả nhiên là từ doanh trại phát ra, hai cái lều được dựng trước khi đi đang cháy hừng hực, tất cả đồ đạc đều bị đốt thành tro bụi.

Tôi cau mày, vội vàng tiến đến tìm kiếm Diệp Nhu cùng hai viên cảnh sát kia.

Đi vòng quanh doanh trại mấy vòng, tôi vừa hét vừa gọi nhưng không có bấy kỳ lời đáp lại nào, thậm chí ngay cả dấu vết họ rời đi cũng không thấy.

“Nha đầu, ngươi nhìn kìa.” Ngay khi tôi không thu hoạch được gì thì đột nhiên đuôi rắn của Giao tiên chỉ về một hướng.

Tôi nhìn theo hướng nó chỉ liền phát hiện một vật đen thùi lùi, nhìn qua tương tự như hình người, đã bị đốt thành than đen.

Không thể nào…

Tôi thầm kêu khổ trong lòng, cũng may bây giờ là ban ngày, tôi lấy hết can đảm đi tới cẩn thật lật hình người đã bị đốt thành than kia.

Thi thể đã bị đốt không còn rõ bộ dáng nhưng hình dáng chân tay còn rất rõ ràng, trên người còn lưu lại một miếng vải nhỏ màu xanh quân phục, là đồng phục của cảnh sát.

Người chết đó là một viên cảnh sát.

Tìm được viên cảnh sát này, tôi lập tức tìm theo cùng hướng đó, chắc viên cảnh sát còn lại cũng không sống nổi.

Quả nhiên, đi chưa được mấy bước tôi đã nhìn thấy một thi thể viên cảnh sát khác, chết cực kỳ bi thảm, thi thể anh ta còn nguyên tư thế giãy giụa đang chạy trốn, cánh tay giơ lên không trung đã cháy thành than, đừng nói chạm vào, gió thổi qua mọt cái cũng đã rơi xuống những mảnh vụn.

Bên trên thân cây trước mặt anh ta, cũng chính là hướng cánh tay anh ta chỉ, có một chữ Khẩu (miệng).

Hiển nhiên là viên cảnh sát để lại trước khi chết.

Khẩu? Có ý gì?

Anh ta muốn nói tới cái gì? Hung thủ giết chết anh ta là Diệp Nhu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.