Mẹ tôi vốn đang bận bịu trong bếp, thấy Tô Mộc cùng tôi từ trên lầu hai đi xuống liền sửng sốt một chút, trên mặt lộ vẻ lúng túng, cười hỏi Tô Mộc tới lúc nào, sao bà không thấy Tô Mộc tới.
“Cháu mới tới, lúc tới không thấy ai trong nhà nên cháu liền đi lên lầu hai tìm Dương Dương.” Tô Mộc cười một tiếng, vẻ đường đường chính chính, giả bộ thật giống như tối qua anh ấy không ngủ ở đây.
Tôi nhếch miệng, trong lòng thầm khinh bỉ anh ấy, không nghĩ anh ấy lại là kiểu người nói láo không chớp mặt, mặt không đỏ tim không đập mạnh...
Biết To Mộc mới tới không lâu, biểu tình của mẹ tôi nháy mắt thoải mái hơn, nhiệt tình bảo Tô Mộc ăn cơm.
Thấy quan hệ của mẹ tôi và Tô Mộc tốt như vậy trong lòng tôi không khỏi thấy thoải mái, cảm giác người hạnh phúc nhất thế giới này chính là tôi. Sau khi đi rửa tay xong tôi hỏi sao ba tôi lại không xuống ăn cơm.
“Ba con hôm qua uống nhiều rồi, bây giờ vẫn còn đang ngủ nên mẹ không gọi ông ấy. Chúng ta ăn trước đi.” Mẹ tôi nói, nói xong đã lấy đồ ăn cho tôi cùng Tô Mộc.
Tôi nhất thời nhớ tới một chuyện, cùng Tô Mộc ở chung với nhau lâu như vậy tôi thật sự nhớ ra cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy Tô Mộc ăn đồ ăn dương gian, cho dù lần đó anh ấy dẫn tôi đi nhà hàng thì cũng chỉ ăn một đóa hoa bỉ ngạn đến từ âm phủ, nói như vậy hăn anh ấy không thể ăn đồ ăn dương gian?
Tôi nghiêng đầu nhìn Tô Mộc, nhỏ giọng nói nếu như anh ấy không thể ăn thì có thể kiếm lý do đưa đồ ăn cho tôi.
Ai ngờ Tô Mộc cười khẽ một tiếng, nói mẹ tôi làm thức ăn ngon như vậy sao anh ây có thê không ăn.
Ị “ ; ■.” ỉ sái ■” “ ■ ■ í
Vừa nói đã bê bát cơm lên, kẹp cơm đưa vào trong miệng.
Nhìn anh ấy ăn nhiệt tình tôi cũng yên lòng, không quản chuyện của anh ấy nữa, vừa ăn cơm vừa hỏi mẹ tôi tối hôm qua bọn họ đi đâu, có phải làm lễ cúng ở trong miếu, sao ba tôi lại uống nhiều vậy?
■ ■ ■ . Ị