Nơi gặp mặt là đại trạch Tô gia, đường tới Tô gia không dài, tổng cộng cũng chỉ hơn nửa tiếng nhưng tôi cảm giác dài đằng đẵng như một năm vậy, trong lòng bàn tay từ lúc nào đều đã ướt đẫm mồ hôi.
Mẹ tôi ngược lại rất vui vẻ, bà luôn miệng cũng Tô Đoàn nói chuyện phiếm. Bởi vì bề ngoài tuổi của Tô Đoàn và Tô Mộc không chênh lệch nhau nhiều cho nên Tô Mộc vẫn nói Tô Đoàn là em họ anh ấy, là con chú Hai của Tô Mộc.
Khi đến Tô gia, cách thật xa tôi đã nhìn thấy trên cửa Tô gia kết đầy hoa hồng màu rượu Champagnes khiến chiến cửa gỗ rất sang trọng. Không chỉ như vậy, mặt sân bên trong cũng đã được đổi mới hoàn toàn, hiển nhiên là bố trí rất công phu, bày đầy các loại hoa tươi, có chút tương tự như nhà hàng Hoa Viên ở Lạc Dương.
Tôi thấy cảnh tượng này đã hoàn toàn ngây ngẩn, giật mình nhìn sân, thậm chí quên cả điều mình định nói.
“Bất ngờ không?” Tô Mộc đỡ tôi xuống xe, khóe môi khẽ cong lên mỉm cười.
“Ừ! Rất bất ngờ!” Tôi gật đầu một cái thật mạnh, không nghĩ tới vậy mà Tô Mộc lại đem Tô gia bố tri như vườn hoa vậy. Chẳng trách lúc trước anh ấy luôn nhất định không cho tôi giúp đỡ, chắc chắn lúc ở Lạc Dương thấy tôi rất thích nhà hàng Hoa Viên đó nwh vậy mới cố ý đem sân bố trí thành như vậy.
Không nghĩ tới anh ấy lại coi trọng lần cha mẹ hai bên gặp mặt như vậy.
Trái tim tôi nháy mắt mềm mại vô cùng, giống như kẹo đường sớm tan ra vậy, nếu không phải còn đang ở trước mặt ba mẹ tôi thì nhất định tôi đã nhảy lên hôn Tô Mộc.
Mẹ tôi cũng bị cảnh này hù dạo, đôi mắt đã hoàn toàn không đủ dùng mà mỗi đóa hoa bà cũng liền tới ngửi một cái, sờ một cái:“Cha mẹ Tô Mộc rốt cuộc là làm cái gì? Mặc dù đã sớm biết nhà cậu ấy không thiếu tiền nhưng cũng không nghĩ lại nhiều tiền như vậy. Gia cảnh hai bên chênh lệch nhiều mẹ lại sợ sau này con gả cho cậu ta sẽ chịu thiệt thòi.”
“Yên tâm đi mẹ, Tô Mộc sẽ không khi dễ con. Hoàn cảnh nhà anh ấy không phải con đã nói rồi sao, đều là thầy phong thủy nổi tiếng, rất giỏi, cho nên nhiều tiền cũng chẳng có gì lạ.” Tôi giải thích.
“Thật? Làm thầy phong thủy sẽ có nhiều tiền như vậy?” Mệ tôi nửa tin nửa ngờ.
Tôi khong thể làm gì khác hơn là giải thích rằng bọn họ làm việc cho những đại gia kia thu lệ phí rất đắt, còn nói thật ra căn biện thự Phùng Đông kia chính là Tô Mộc được tặng vì trừ ta cho ông chủ Phùng.