Tôi nhìn thấy có đứa con nít bị lôi ra ngoài, cả người đều ngớ ngẩn.
Đây là cái dạng gì, chả nhẽ là quái vật? Hắn trên đầu tròn vo không có một sợi tóc, da dẻ tràn đầy nếp nhăn lại còn là màu hòng, trên hai mắt đóng chặt vẫn còn đang đắp một tâng màng mỏng hồng nhạt.
Mà giữa miệng của nó, hai hàm có dạng răng cưa đen nhánh, lóe sáng dày đặc, nếu như bị hắn cắn một cái, thì sẽ bị xé mát một khối thịt lớn.
Cái này cũng chưa tính, đầu của nó cho dù có kinh khủng thêm nữa, thì chí ít lớn nhỏ còn trong giới hạn của hài tử bình thường, mà dầu nó lại nối liền với thân thể, dĩ nhiên nhỏ hơn vài cỡ, còn không có bàn tay giống tôi, tay chân trên thân thể vẫn đều là hình dạng như móng vuốt động vật, trên cái mông phía dưới cùng có nối một cái đuôi nhỏ màu hồng.
Cho dù tôi chưa từng thấy qua chuột con vừa mới sinh, cũng chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra cái này căn bản chính là tứ chi của một con chuột, cùng đầu người nối liền một chỗ, vừa thấy liền có một loại cảm giác nói không ra thật kinh khủng.
Tôi khiếp sợ nhìn quái vật kia hồi lâu, mới bị thanh âm của Đường Dũng làm bừng tỉnh:
"Kháo, vật quỷ này không phải là con chuột gửi hồn người sống sao, là của Vương Bát gửi hồn người sống, chết dưới miệng như vậy!"
Hùng hùng hổ hổ, trên mặt tuy rằng vẫn còn lộ vẻ trắng bệch vì mất máu quá nhiều, nhưng tinh thần đầu óc lại tốt hơn nhiều, hai tay hung hăng khám trên đầu của quái vật kia, dùng hai ngón tay bóp ở gò má của quái vật, hung ác bấm một cái.
"Khặc" Một tiếng, kia đứa trẻ trong nháy mắt phát ra một trận tiếng kêu vừa giống như khóc vừa giống như cười, liều chết cắn miệng của Tô Mộc một chút liền buông, sau đó quay đầu hướng Đường Dũng lại cắn.
Đường Dũng người này bản lãnh khác không xuất chúng, nhưng động tác đích thị nhanh cực kỳ, tôi còn không thấy rõ chuyện gì xảy ra, Đường Dũng đã tránh né qua một bên, sau đó kéo ra một cái túi vải da rắn, một tay đem quái vật kia nhét vào trong túi rồi buột miệng túi lại.
Quái vật kia ở trong túi giãy dụa va đập tựa như điên vậy nhưng cái túi bản thân rất mềm lại là da rắn chế thành, co dãn vô cùng tốt, mặc cho nó giãy dụa thế nào cũng ra không được, chờ nó giãy dụa dần dần không có khí lực, Đường Dũng mới buông tay ra, đem nó ném xuống đất.
Sau đó Đường Dũng quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm Tô Mộc một hồi, hình như không nhận ra Tô Mộc.
Bất quá Đường Dũng chỉ nhìn Tô Mộc một lát, cũng không có nói gì, liền vội vàng đi đến bên người Tiểu Thúy, lấy ra một đống nhiều loại bột phấn ở trên người Tiểu Thúy. Trong lòng tôi vẫn lo lắng Tô Mộc mới vừa rồi bị cắn ở kia miệng, thấy Đường Dũng bên này không cần hai người chúng tôi hỗ trợ, liền đem Tô Mộc kéo qua một bên, đau lòng cầm tay Tô Mộc, kiểm tra tỉ mỉ.
Tay Tô Mộc mặc dù là âm khí ngưng tụ mà thành, nhưng quái vật kia cắn một cái rất sâu, đối với Tô Mộc cũng có thương tổn, không bao lâu tôi đã nhìn thấy trên mu bàn tay trắng nõn của Tô Mộc có một đạo dấu răng màu đen răng cưa, tuy rằng cắn không sâu, nhưng màu sắc đen nhánh, nhìn qua cùng trúng độc như nhau, nhìn thấy mà đau lòng.
Tôi đau lòng cũng không biết nên nói như thế nào với Tô Mộc, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của Tô Mộc, run run giọng nói:
"Đau không?"
"Đau, muốn đau đến rút gân." Tô Mộc nói
Nói thanh âm Tô Mộc còn không tự chủ được run lên hai cái.
Thân thể tôi nhất thời run lên, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Tô Mộc.
Đây là tôi lần đầu tiên nghe thấy Tô Mộc đối với tôi kêu đau, theo tính tình của Tô Mộc, có là hồn phi phách tán cũng không nháy mắt một lần, lần này kêu đau, phải là đau thành cái dạng gì?
Tôi nước mắt nghẹn thật lâu liền tuôn xuống như mưa, đem tay của Tô Mộc ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng thổi rồi mắng:
"Tô Mộc! anh có phải hay không bị ngu, biết rõ nguy hiểm còn thay em chịu đựng, anh cho là mình còn là lệ quỷ trăm năm kia sao? Bây giờ anh âm khí rất ít, nếu như vừa rồi bị quái vật cắn kia một ngụm xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh hồn phi phách tán làm sao bây giờ? Không cho phép anh để em một mình ở thế giới này."
" Không nhìn ra, em lúc nào thì quan tâm anh như vậy, có phải hay không sợ anh hồn phi phách tán, không ai cần em?" Tô Mộc cúi đầu nhìn tôi, trong giọng nói chợt có một tia cười nhạo.
Không đợi tôi phục hồi tinh thần lại, Tô Mộc mở miệng lần nữa nói: "Em đã như thế đau lòng cho anh, tôi biết một loại rất nhanh ngưng đau phương pháp, em có muốn hay không thử một chút?"
" Phương pháp gì?" Tôi vô ý thức hỏi
" Chính là loại này." Tô Mộc nói
Nói xong Tô Mộc đã cúi đầu xuống, hai môi lạnh ngắt của hắn hôn vào trên môi tôi, cái lưỡi như có như không lướt nhẹ rồi cạy ra miệng tôi, xen lẫn một cổ không nói ra được mùi thơm ngát thoang thoảng, luẩn quẩn ở tôi trong miệng.
"Ô..." Tôi bị Tô Mộc hôn không kịp đề phòng, lo lắng nước mắt của Tô Mộc vẫn còn treo ở trên mặt, ngọ nguậy muốn đẩy Tô Mộc ra.
Nhưng Tô Mộc sức lực rất lớn, hơn nữa càng hôn càng bá đạo, giống như cây nhỏ đã hạn lâu gặp trận mưa rào, tham luyến ôm tôi, thế nào cũng không chịu buông ra.
Tôi rất nhanh thì bị hôn đến không thở nổi, xụi lơ ở trong ngực Tô Mộc, cảm giác toàn thân phảng phất đều bị luồng điện kích qua, mềm nhũn nằm úp sấp lên người Tô Mộc.
Vẫn hôn rất lâu, thẳng đến Đườg Dũng bên kia phát ra tiếng vang, Tô Mộc mới lưu luyến buông ra tôi, cho dù thân thể ngưng tụ không có như trước đây, nhưng khí thế lại không giảm chút nào, bá đạo nhìn tôi:" Ngu ngốc, anh sẽ không chết dễ dàng như vậy, em sau này liền ngoan ngoãn cất tốt âm khí bên trong cơ thể em, đừng gây phiền toái cho anh là được, nếu như lần sau còn dám truyền âm khí cho anh, thì không phải đơn giản là chút trừng phạt này đâu, anh nhất định sẽ phạt em không xuống được giường."
Nói xong tay Tô Mộc lần nữa xoa xoa tóc trên đầu tôi, không đợi tôi phản ứng kịp, đã tự nhiên lôi kéo tay của tôi, hướng Đường Dũng sải bước đến.
Mà tôi dường như bị Tô Mộc hôn đến choáng váng rồi, trong đầu trống rỗng, chỉ liên tục quanh quẩn câu nói kia của Tô Mộc.
“Không được phép truyền âm khí cho anh, nếu không phạt xuống không được giường.”
Xuống không được giường... Là có ý gì?
Còn có, Tô Mộc không phải nói có một loại phương pháp ngưng đau sao?? Phương pháp chính là hôn tôi?
Vậy làm sao lại biến thành trừng phạt?
Đại não CPU của tôi toàn bộ cũng dừng lại, vừa đi theo Tô Mộc vùa ngơ ngác nhìn.
Đi thẳng đến trước mặt Đường Dũng mới dừng lại, sau khi dừng lại tôi vẫn là không yên lòng với chuyện của Tô Mộc, lại lần nữa hướng trên tay Tô Mộc nhìn, phát hiện Tô Mộc mới vừa rồi trên tay vết thương đột nhiên không có nữa rồi!
Bàn tay trắng nõn đã khôi phục hoàn hảo như lúc ban đầu, không chút nào dấu vết bị thương.
" Cái này, tay của anh thực sự lành rồi? Cái kia thật có thể chữa thương a?"
Tôi nói chuyện đều nói lắp, khiếp sợ nhìn hắn.
Bất quá lập tức tôi liền nghĩ tới, trước kia tôi ở Cản thi phái cho Tam trưởng lão rót rượu, Tô Mộc cũng là thông qua việc ấy giúp tôi giải độc, cứ như vậy, khả năng thân hôn thật sự có giải độc công hiệu!
Nghĩ tới đây, mặt của tôi trong nháy mắt xấu hổ đến đỏ bừng, thì ra cái việc kia còn có đủ có loại này công hiệu a.
Ngay lúc tôi nghĩ đến xuất thần, Đường Dũng đã xử lý tốt vết thương của Tiểu Thúy, đem nàng đặt lên giường, mặc dù Tiểu Thúy hô hấp vẫn còn rất yếu ớt, nhưng nhìn khí tức trên người nàng, đã ổn định hơn rồi, phỏng chừng lại tu dưỡng thêm 1 tháng liền không có vấn đề gì.
Sau khi giải quyết xong chuyện Tiểu Thúy, Đường Dũng thu thập xong đồ đạc quay đầu kỳ quái nhìn tôi: "Dương Dương, em sắc mặt thế nào đỏ như vậy? Còn có em vừa mới nói tay của lão quỷ tốt là có ý gì, tay hắn làm sao vậy?"