Toàn bộ phòng bếp đã sớm hỗn loạn, một người đàn bà tóc tai bù xù đang quý gối phía dưới kệ bếp vùi đầu gặm cắn thứ gì đó.
Sắc mặt Đường Dũng trầm xuống, cũng không khách khí với chú tài xế, trực tiếp xông vào đạp một cước lên bả vai người đàn bà khiến bà ta ngã qua một bên lộ ra nửa đoạn dây dẫn gas trong tay bà ta.
“Rắc rắc, ăn ngon…” Người đàn bà bị đạp cũng không kêu đau mà thuận thế ngồi ở một bên, tay vẫn nắm chặt một phần dây gas bị cắn dở, cười khúc khích.
Nhưng khi bà ta hé miệng ra người, trong miệng nháy mắt có một cổ máu trào ra chảy xuống cằm, kết hợp cùng nụ cười đờ đãn cùng biểu tình điên dại trên mặt hết sức đáng sợ.
“Tiểu Thúy, sao em lại nổi điên vậy, vật này không ăn được.” Chú tài xế thấy vậy cũng sợ hãi, xông tới ôm lấy vợ ông ta, nhẹ nhàng lau vết máu ở khóe miệng giúp Tiểu Thúy, mặt đầy đau lòng.
Thừa dịp Tiểu Thúy đã lui sang một bên, tôi lập tức chạy tới bên cửa sổ, mở cửa sổ để thông gió.
Đợi một hồi lâu, chờ mùi gas trong bếp cũng tản đi hết, Đường Dũng bảo chú lái xe gọi cho người công ty gas cho nhân viên tới sửa chữa, còn anh ta và tôi đem Tiểu Thúy điên điên khùng khùng ra ngoài phòng khách, dùng dây trói bà ta lại, sau đó gọi Diệu Diệu ra.
Diệu Diệu luôn ẩn núp trên người anh ta, bình thường không thuận tiện anh ta sẽ thu Diệu Diệu vào.
Diệu Diệu không biết chuyện gì xảy ra, vừa ra tới liền kêu lên một tiếng chị rồi hết sức phấn khởi đi về phía tôi.
Nhưng nó còn chưa đi đến trước mặt tôi, Tiểu Thúy bên cạnh đột nhiên hét lên một tiếng, ánh mắt đầy đia máu đỏ hoảng sợ trợn mắt nhìn Diệu Diệu, tay chỉ chỏ về hướng Diệu DIệu, miệng kêu ‘a a’.
Bà ta có thể nhìn thấy Diệu Diệu?
Tôi kinh hãi, hìn về phía Đường Dũng tỏ ý không hiểu.
Mặc dù Diệu Diệu là cấp bậc tiểu quỷ, hồn phách cũng coi như có sự tu hành nhất định, đã có thể tùy lúc hiện thân ở trước mặt người. Nhưng trừ khi có Đường Dũng ra lệnh, nó sẽ không dễ dàng hiện thân ở trước mặt người khác để tránh sự phiền toái không cần thiết.
Bây giờ Tiểu Thúy có thể nhìn thấy Diệu Diệu, nhất định là do bà ta nhìn thấy chứ không phải do Diệu Diệu cố ý hiện thân trước mặt bà ta.
Đường Dũng thấy hiện tượng này sắc mặt liền nghiêm lại, nhưng anh ta cũng không kinh hãi, nói với tôi: “Xem ra bà ta là bị hàng đầu thuật* rồi. Diệu Diệu là tiểu quỷ anh nuôi, là có chủ, Diệu Diệu sẽ không chủ động hiện thân nên người khác không thể nào thấy nó, cho dù có thể thấy nó cũng cần có đạo hạnh đặc biệt tài cao mới được. Người đàn bà này hiển nhiên không có đạo hạnh gì, bà ta có thể thấy Diệu Diệu chỉ có thể là bị Rồng Bà Thái Lan chúng ta xuống hàng đầu thuật.”
*hàng đầu thuật: Hàng đầu hoặc hàng đầu thuật (Tame Head) là một loại vu thuật lưu hành ở khu vực Đông Nam Á. Theo truyền thuyết, đây là phép thuật bản địa phổ biến ở Đông Nam Á (Thái Lan, Campuchia, Lào, Myanmar, Malaysia, Indonesia, Châu Phi) và tổ tiên xa xưa của đại lục (Yun, Vân Nam, Quảng Tây, Đài Loan) và các nhóm dân tộc khác. Thuật này áp dụng nhiều phương pháp khác nhau, nhưng điểm chung là sử dụng xương người, máu, tóc, móng tay, người làm bằng lốp, một số loại gỗ, đá nhất định, phấn hoa, dầu và các vật liệu khác. Nói chung, nó có thể được chia thành hai loại theo mức độ sử dụng. Một là sử dụng kỹ thuật hàng đầu để giải quyết mâu thuẫn hoặc để tăng cường cảm xúc của nhau, và loại kia là khiến người vô tình bị thương hoặc thậm chí chết. (Từ ‘hàng’ này mang ý khống chế - Hàng long phục hồ). Thuật này có vẻ giống kiểu yếm bùa bằng hình nhân thế mạng.
Đây là ở Trung Quốc, một người tự nhiên xảy ra chuyện, Đường Dũng liền nói bị Rồng Bà Thái Lan dùng hàng đầu thuật, xác xuất này quá nhỏ, tôi vừa muốn hỏi Đường Dũng liệu có lầm hay không thì đã bị chú lái xe chắt ngang. (Đọc truyện nhanh hơn tại Gác Sách)
“Ngài nói gì? Sao vợ tôi có thể bị Long Phù Thái dùng hàng đầu thuật, chúng ta trước giờ chưa từng quen Long Phù Thái Lan, cũng không biết cái gì là hàng đầu thuật, tại sao lại hại chúng tôi như vậy?”
“Chà…” Đường Dũng bị chú lái xe chất vất có chút lúng túng, suy nghĩ một chút rồi nói dứt khoát: “Cái này tôi cũng không rõ. Nhưng Diệu Diệu là quỷ của nước Thái chúng tôi không giống với hệ thống huyền học của các người, giống như tia hồng ngoại với tia tử ngoại vậy, tần sống không giống nhau sẽ rất khó giao hội chung một chỗ. Bây giờ vợ ông có thể nhìn thấy tiểu quỷ tôi nuôi đã chứng tỏ bà ta trúng thuật hàng đầu của Thái Lan, cụ thể người khác yếm thuật gì lên bà ta, tại sao lại hạ thủ với bà ta chỉ có thể chờ phá giải thuật này mới nói được.”
Nói xong Đường Dũng nghiêng đầu nhìn về phía tôi toét miệng cười một tiếng, nói: “Dương Dương yêu quý, anh có thể nhờ em làm một chuyện không?”