Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 109: Chương 109: [ ngoại truyện ] Hội trưởng, có cướp!




Esme là thành phố như thế nào? Trong một vài tạp chí bình chọn du lịch quốc tế, thành phố hoa truyền thuyết này có được trang trại hoa đẹp nhất, những con phố sạch sẽ nhất, tối có kiến trúc đặc sắc, có vị dân gian nhất. Trong các buổi bình luận về những thành phố đáng đi du lịch nhất, Esme vĩnh viễn sắp xếp trong mười thành phố đầu của bảng xếp hạng thế giới.

Nhưng chỉ cần bạn có đường dây tin tức cap cấp, bạn sẽ biết ngoài biệt danh “Thành phố hoa’ ra, Esme còn một biệt danh khác, đó là “Thành phố nguy hiểm”.

Nguy hiểm đến mức nào, thì bây giờ người nào đó từ tổng bộ Hunter, bị đóng gói ném lên tàu bay suốt đêm bay thẳng đến Esme sắp được thể nghiệm. Nếu hàng xóm nhà bạn chính là cái nơi Meteorcity luôn phủ một màu xám, số tội phạm hàng năm chỉ tính đại khái ra cũng cao hơn gấp mười ba lần so với bên ngoài kia, thì trên cơ bản, Meteorcity xảy ra chuyện gì, Esme cũng có khả năng sẽ xảy ra chuyện đó. Chúng ta có lý do để tin như vậy, nếu không có đội chấp pháp cường đại đóng quân, thì nơi này đã sớm không gọi là Esme, mà nên gọi là khu n của Meteorcity.

Lúc này Amara rất trấn định, cô là người cuối cùng phát hiện tàu bay bị kẻ lạ khống chế, không ai biết kẻ mặc quần áo cao cổ màu đen vóc dáng thấp kia từ nơi nào đi ra, sau đó huy một cái ô màu đỏ đập nát công cụ thông tin trên tàu bay, híp một đôi mắt dài nhỏ bén nhọn lạnh lùng nói: “Tiếp tục bay.”

Sau đó, sau đó, sau đó bọn họ cứ thế bị mắc kẹt ở đây.

“Mấy người có thể phản kháng, tuy rằng bang chủ nói tận lực đừng giết người ở Esme, nhưng nếu giết kẻ phản kháng thì hẳn là không thành vấn đề.”

Ten vóc dáng thấp, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ, Amara phát hiện, tên cướp đáng giận này vốn bị cô thầm đâm chén một vạn lần trong đầu...... không hiểu sao lại hưng phấn, cứ như là ước gì bọn họ nhanh chóng phản kháng để hắn có thể giết hại giải buồn.

Sau khi phát hiện chuyện này, Amara càng thêm trấn định, cô nhìn chằm chằm một hướng khác, trong đầu điên cuồng nghĩ “Tôi là người qua đường abcdefg.”

Hội trưởng Netero, ông gạt tôi, ông nói trị an của Esme cực kỳ tốt, vậy cái tên mặc trang phục đen viền đỏ cao cổ siêu xấu, đôi mắt siêu nhỏ mà còn thích trừng người khác, trời không mưa lại cầm ô làm vũ khí đi qua đi lại, vừa thấy là biết bị mất dinh dưỡng còi xương kia ở đâu ra?

Vừa nhìn tên kia là biết hắn đến từ Meteorcity.

Tàu bay bị cưỡng chế phải hạ xuống một nơi nào đó, dù sao bọn họ không nhất định phải hạ xuống ở sân bay số mười một của quảng trường lớn Esme. Amara ngắm sao bên ngoài cửa sổ mạn tàu, tiếp tục hành trình Trấn định của cô.

Có người lững thững đi từ bên ngoài lên tàu bay, là một thiếu niên tóc đen mặc áo khoác dài màu đen, bên trong mặc áo sơmi trắng sạch sẽ. Hắn đút hai tay trong túi áo khoác, cả người mang khí chất nhẹ nhàng khoan khoái khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Chỉ là sắc mặt quá mức tái nhợt, tái đến mức như bị bệnh liên quan đến thần kinh vậy. Amara mắt liếc một cái, nhìn ra được màu trắng bệch không bình thường này là di chứng mất máu quá nhiều.

Thiếu niên đi vào giữa khoang hành khách, cười rất ôn hòa vô hại, hắn vuốt vuốt tóc mái xuống, một thói quen nhỏ đáng yêu, giá chữ thập như ẩn như hiện.

“Tôi biết thứ tôi muốn đang ở trong tàu bay này, nhưng tôi không có nhiều thời gian đi tìm nó rốt cuộc ở trên người ai, cả tàu bay này đều là vì vận chuyển năng lực Niệm này tới bệnh viện Petal của Esme, nếu loại năng lực này trên người ai, mời người đó nhanh chóng đứng ra được không? Tôi có chút vội, ha ha.”

Lặng im, không có ai trả lời.

Amara thầm phát điên, đánh cướp mà lại nhàn hạ như vậy, cái gì mà nhanh chóng đứng ra chứ, anh đến chợ chọn khế thì cũng phải tự mình đi lấy, nào có ai tự đưa đến tận mặt anh chứ?

“Ừm, xem ra không có ai đáp, mọi người đừng nhìn như tôi vậy, kỳ thật tôi rất không có tính nhẫn nại.” Hắn lộ ra một cái mỉm cười chân thành mà cực kỳ rõ ràng, mỗi một câu ra khỏi miệng đều giống như đang trò chuyện thân thiết chuyện nhà cửa, tuy rằng việc mà hắn mở miệng nói không khỏi...... quá mức khủng bố.

“Feitan, kéo thuyền trưởng ra ngoài giết trước, sạch sẽ một chút, đừng làm bẩn tàu bay.” Hắn hiếm khi nói thật như bây giờ, chỉ sau một giây là mất đi tính nhẫn nại. Khi hạ mệnh lệnh vẫn mang mỉm cười tự nhiên thân thiết, giống như không phải đang ra lệnh chém người mà là đang mời khách mua hàng.

Amara rốt cục nhận mệnh đi ra khỏi đám người qua đường abcdefg, chậm rãi nhấc tay, bi tráng chảy hai hàng nước mắt ‘rong biển’ nói: “Tôi ở đây, đừng giết.”

Hội trưởng Netero, ông gạt tôi, trị an Esme đâu có tốt, có khi đội chấp pháp kỳ thật chỉ là truyền thuyết nghe nhầm đồn bậy, căn bản là không có thật.

“Là cô sao?” Hắn đi đến trước mặt Amara, vẻ mặt có chút tò mò “Cô là người có năng lực niệm chữa khỏi.”

Amara rất trấn định, cực kỳ trấn định nhìn thiếu niên tóc đen mắt đen, chỉ kém sau lưng không dán hai cánh đen, chiêu cáo thiên hạ “ ông đây là ác ma” đi đến trước mặt cô.

Cô nghiêm túc ngẩng đầu nhìn hắn, đầu óc không ngừng tự nhủ chính mình, nếu không thể hiện ra hết uy quyền thì thật khiến cha mẹ đã giáo dục mười bảy năm và nhiều năm ở tổng bộ Hunter phải thất vọng, càng không thể cô phụ sự chờ mong của hội trưởng Netero, cho nên...... liều mạng.

Cô đột nhiên đứng lên, mở hai tay ra lấy tư thế đồng quy vu tận xông đến thiếu niên trước mặt, thiếu niên chỉ di động một bước nhỏ, đã khiến cho cô trực tiếp xông nhầm vào một cái ghế bên cạnh.

Amara hoảng sợ bổ nhào vào ghế trên, răng cửa thiếu chút nữa bị gãy mất hai cái, cô phát hiện mình không ôm được đùi hắn, cho nên đâm lao phải theo lao ôm chân ghế dựa bắt đầu điên cuồng khóc “Đại gia ơi! Xin đừng giết em! Em không hề làm chuyện xấu gì cả! Nếu ngài muốn trả thù thì đi tìm cái kẻ bịp bợm Netero kia đi, hàng năm ông ta luôn trừ tiền lương nhỏ bé của bọn em còn chưa tính, còn hay bóc lột sức lao động của bọn em! Em chỉ là một nhân viên nhỏ, cái gì cũng không biết! Ngài muốn đánh cướp thì em quả thật không có tiền, mẹ già chỉ cho em bảy mươi lăm Geny tiền tiêu vặt, em mua cái kẹo que là hết, trong túi quần em chỉ còn lại có ba đồng tiền xu thôi! Ngài cứ lấy đi! Sao mà mệnh em khổ thế! Mẹ ơi!!!”

Tiếng khóc cực kỳ bi thảm vang lên tận trời, mọi người trong tàu bay có một giây hóa đá tập thể, người duy nhất không hóa đá là thiếu niên cười rất dễ tính, nhưng không có ai phát hiện tơ máu trong mắt hắn càng ngày càng đậm. Hắn vươn tay khẽ ôm miệng, không giống như đang tự hỏi mà giống như đang nói cho mình phải áp lực gì đó.

Sau đó hắn ngồi xổm xuống, thân thiết giống như đang an ủi người đang khóc nháo om sòm, nói “Đừng ầm ĩ, bằng không tôi sẽ móc tròng mắt cô xuống, nước mắt của cô rất ghê tởm.”

Khi không có tính nhẫn nại mà phải áp lực cảm xúc hắc ám tàn nhẫn, sự khiết phích của hắn sẽ nghiêm trọng đến mức không bình thường. Càng cười sáng lạn vô tội, thì tàn khốc lạnh như băng lại càng rõ ràng.

Amara nhìn thiếu niên đang cười dịu dàng kia, đột nhiên phát hiện thủ đoạn nhỏ của mình ở trước mặt hắn rất buồn cười, loại tên này không giết sạch bọn họ ngay từ đầu đã rất nhân từ.

“Anh muốn gì, nếu năng lực Niệm của tôi không được sử dụng vào nơi chính xác cần dùng, thì căn bản chỉ là phế vật, anh cũng có người mình muốn cứu sao?” Amara vươn tay lau quệt đi mọi biểu hiện giả dối hèn mọn trên mặt mình, tình thế mạnh hơn người, gặp được loại tên giết người như ma này cũng chỉ có thể để mặc người ta xâm lược.

“Cô có thể cho tôi xem năng lực Niệm của cô không?” màu trắng bệnh trạng trên mặt hắn khiến cho quầng thâm trước mắt càng đậm, trong đồng tử mắt mang theo lý trí thanh tỉnh giống như gương sáng, cùng với quầng đen dưới mắt hắn có chút quỷ dị không hợp nhau.

“Quy tắc của hầu hết năng lực Hệ Đặc Biệt đều được tiến hành với phương thức 50-50, trao đổi bằng giá, năng lực Niệm của tôi là thuộc loại khởi động một lần duy nhất, đây là đại giới. Cho nên tác dụng của năng lực Niệm này có thể không lớn, bởi vì chống đỡ đến chết cũng chỉ có thể cứu một người, hơn nữa người kia có thể sống bao lâu cũng quyết định bởi mạng sống của tôi.” Amara ngồi xếp bằng dưới đất, thầm nói không cần phải sợ hãi, chỉ cần người kia cần năng lực của cô, thì cô không chết được.

“Có thể nói đó là năng lực Niệm gì không?” Khởi động một lần duy nhất? Nếu không thể tận mắt nhìn thấy, thì thật phiền toái. Kỳ thật cũng không quá cần phải cướp, chỉ cần có thể cứu lại người đang nằm ở bệnh viện Petal kia là được, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn khiến hắn không nhịn được hỏi một chút.

“Năng lực của tôi tên là ‘Mặt trời và mặt trăng’, cũng tên là......” Amara cười lạnh nói “Sinh mệnh cùng hưởng.”

Trên mặt hắn mất đi mặt nạ giả cười, ngây người có chút đáng yêu, lẩm bẩm một hồi “Cô là mặt trời, người được cứu là mặt trăng, cũng tên là Sinh mệnh cùng hưởng, tức là khi mặt trăng gặp nạn thì sẽ không liên lụy đến mặt trời, nhưng khi cô chết, người chung sinh mệnh với cô sẽ tử vong?”

Đơn giản chỉ với một cái tên, thêm cả đoạn đối thoại lúc trước liền suy ra đáp chính xác án.

“Anh cũng hiểu rõ rồi đấy, với tôi mà nói, sử dụng năng lực Niệm này cũng không tổn thất cái gì, cũng không có ý nghĩa thực tế gì, nhưng về phần người được cứu kia thì mạng của người đó chẳng khác nào là của tôi, chỉ cần bản thể là tôi tử vong, người đó cũng sẽ tử vong.” Cho nên nếu người trước mặt có người muốn cô cứu, thì hắn sẽ không giết cô.

“Năng lực Niệm này thật kỳ lạ, kỳ lạ......” Hắn vừa cười vừa đứng lên, trong tươi cười mang theo sát ý trắng trợn “Khiến cho tôi chán ghét.” Chỉ cần bắt được cô ấy, thì chết hắn cũng sẽ không buông tay, nhưng nếu mạng cô rơi vào tay người khác thì không bằng hủy diệt cô ngay từ đầu con hơn.

Thói hư tật xấu lớn nhất của Meteorcity vĩnh viễn điên cuồng đến mức không thể nói lý: ham muốn chiếm hữu, ai cũng không thể mơ ước con mồi của tôi, kẻ vi phạm phải chết.

“Feitan, bảo chúng hạ tàu bay xuống.”

Amara cảm thấy sự tình thoát khỏi lòng bàn tay cô, cô hoàn toàn không biết thiếu niên không biết từ nơi này toát ra này bỗng bảo tàu bay hạ xuống để làm gì.

“Nếu không thể tận mắt nhìn thấy, thì không thể thỏa mãn điều kiện.” Hắn đưa lưng về phía Amara, đứng ở trước cửa sổ mạn tàu, nhìn sao đầy trời ngoài cửa sổ.

Điều kiện của Bí kíp Đạo Tặc quá hà khắc, nhưng sự hà khắc này đều không phải là không có khả năng nghịch chuyển, tuy rằng hắn chưa thử qua.

Tay phải cụ hiện hóa ra bí kíp Đạo Tặc màu xanh, bởi vì là đưa lưng về nhau cho nên những người khác trong tàu bay không nhìn thấy, mặt bìa quyển sách đột nhiên từ màu đỏ biến thành màu xanh mang chút màu đỏ rám nắng, dấu tay đỏ tươi hiện ra.

Hắn dùng tay trái sờ sờ mặt bìa sách, điều kiện sử dụng bí kíp Đạo Tặc qua các con chữ cổ xưa màu nâu đỏ nhạt xuất hiện.

Một, tận mắt nhìn thấy năng lực Niệm của đối phương.

Hai, hỏi một vấn đề về năng lực Niệm của đối phương và nghe được đáp án.

Ba, phải để tay đối phương chạm vào dấu tay trên mặt bìa sách.

Bốn, ba cái điều kiện đầu phải hoàn thành trong một giờ.

Dùng ngón tay cái tay trái rạch đầu ngón giữa một chút, máu chảy ra, hắn dùng máu lau đi điều kiện thứ nhất, sau đó nhìn thấy điều kiện thứ hai biến mất theo điều kiệu thứ nhất.

“Quả nhiên sẽ có phản ứng dây chuyền.” Hắn bình tĩnh chờ chữ hoàn toàn biến mất, sau đó điều kiện thứ năm đồng thời xuất hiện khi hai điều kiện đầu biến mất.

-- nếu cướp và sử dụng, nguyên năng lực Niệm sẽ thay đổi vô quy tắc.

Thay đổi vô quy tắc, tức là năng lực Niệm kia sau khi tới tay có khả năng sẽ xuất hiện biến hóa, có thể là điều kiện sử dụng biến hóa, cũng có thể là hiệu lực của năng lực Niệm đột nhiên mất đi.

Cường ngạnh lau đi hai điều kiện đầu, cuối cùng năng lực Niệm đạt được rất có khả năng hỏng, cho nên hắn chưa bao giờ đi làm không có lời chuyện như vậy.

“Đáng tiếc duy nhất chính là không thể nhìn loại niệm dùng một lần này.” Hắn xoay người lại, đi đến trước mặt Amara, sau đó vẻ mặt lễ phép mỉm cười, giơ bìa mặt qua “Mời ấn một cái, cám ơn.”

Amara nhìn hình năm bàn tay máu quỷ dị như muốn ăn thịt kia, tay có chút run, ấn đi xuống làm gì? Đừng tưởng rằng cô không biết năng lực Niệm cực kỳ đa dạng, ai biết quyển sách này có cái gì cổ quái hay không.

“Bây giờ tôi không có tính nhẫn nại, hay là để tôi tách tay cô đi.” giọng điệu cực kỳ săn sóc.

Lập tức, lập tức, không chút do dự, Amara lập tức dí tay vào bìa sách, mẹ ơi, thế giới này kiểu gì thế, trị an ở đâu?

Lấy quyển sách về, dùng ngón cái mở trang sách ra, nhìn thấy ảnh chụp Amara xuất hiện trong trang sách, hắn vừa lòng nở nụ cười.

“Bởi vì là năng lực dùng một lần, cho nên dù về sau cô chết hay sống cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì chỉ có thể dùng một lần.”

Năng lực Niệm trộm mà có được, khi người bị trộm chết thì năng lực sẽ tự động biến mất khỏi sách, hơn nữa không thể lại dùng nó. Nhưng nếu năng lực Niệm này chỉ có thể dùng một lần, thì điều kiện này cũng tương đương là không có tác dụng.

“Vốn muốn giết cô.” Hắn nói một câu khiến cho cô rất hoảng sợ, nhưng lại không làm gì, cứ thế xoay người rời đi, nếu nguyên chủ nhân năng lực Niệm chết bây giờ, ‘mặt trời và mặt trăng’ sẽ biến mất, đợi sau khi hắn sử dụng, lần sau gặp phải cô ta thì hãng giết đi.

“Đúng rồi.” Hắn lại dừng chân lại, quay đầu tươi cười lễ độ với Amara “Chúc cô may mắn.”

Tàu bay im ắng, sao ở bên ngoài vẫn bình thản tiếp tục chợt lóe chợt lóe, Amara sờ cái trán, tất cả đều là mồ hôi lạnh, cô lấy điện thoại di động ra, gọi về tổng bộ “Thư ký hiệp hội à, hội trưởng có ở đó không.”

Yên tĩnh vài giây, Amara gào khóc vào di động “Hội trưởng!! Có cướp!!! Huhuhu!!!!”

Trong phòng cấp cứu nghiêm trọng của bệnh viện Petal, đêm tối yên tĩnh là im lặng trầm mặc trước lúc bình minh. Hắn không tiếng động xuất hiện trước giường bệnh, sau đó ngồi vào bên giường, màu đen trong mắt thâm sâu mênh mông.

Tim vẫn còn đập, nhưng hô hấp phải dựa vào ống thở oxi.

Cầm chặt lấy tay người trên giường bệnh, bàn tay vẫn lạnh như băng. Tay phải cụ hiện hóa ra bí kíp Đạo Tặc, lật đến tờ năng lực Niệm sinh mệnh đồng hưởng, niệm lực màu tím ở trong đêm tối trở nên xinh đẹp tinh thuần.

Năng lực Niệm không vì gắng sửa điều kiện mà hỏng, hắn cầm bàn tay ấy đến trên gương mặt mình, nhẹ nhàng mà thở dài, giọng nói khàn khàn buồn ngủ “Miru, thật ấm áp.”

Nhiệt độ cơ thể chậm rãi trở về, cả mùi hương nhè nhẹ quen thuộc làm hắn cảm thấy thoải mái.

Cúi đầu nhìn trang sách, điều kiện của năng lực Niệm thay đổi, sinh mệnh đồng hưởng, ha ha, điều kiện bị thay đổi này khiến năng lực này giờ trở nên cực kỳ công bằng.

Quyển sách biến mất ở trong tay, hắn dựa ở bên giường, bởi vì cơn buồn ngủ kéo đến mà chậm rãi nhắm mắt lại, một khắc trước lúc bình minh lên, nhiệt độ cơ thể ấm áp quen thuộc ấy lại được hắn nắm trở lại trong tay mình lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.