Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 106: Chương 106: An, chúng ta uống trà




Tình huống này xem như là may mắn hay là bất hạnh?

Khi mở mắt ra, vươn tay liền phát hiện không bình thường, tôi ngồi ở ghế dựa bên cửa sổ trong phòng bệnh, ánh mặt trời sáng ngời xuyên thấu thủy tinh chiếu xuống bình hoa Sồ Cúc màu trắng bên giường bệnh, bên tai truyền đến nhiều tiếng rất nhỏ của các dụng cụ đang vận chuyển để duy trì sinh mệnh.

Trên cổ tay có một sợi dây màu đỏ, tôi mở năm ngón tay ra lăn qua lộn lại nhìn vài lần, lại sờ sờ mặt, bộ dáng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, à, là An Hân hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. (Tojikachan: nhắc nhỏ nè, An Hân là tên kiếp trước của Miru đó)

“Biến thành tuổi trẻ.” Trong phòng bệnh yên lặng, mùi hoa Sồ Cúc tràn ngập trong không khí thanh tân, hẳn là vậy, thiết bị điều hòa không tệ, cho nên chất lượng không khí cũng không tệ, tôi ngửi không ra, chỉ dựa vào đoán.

Cửa phòng mở ra, đầu tiên là nghe được tiếng vang của gậy người mù đánh xuống đất, sau đó là một thiếu niên thanh tú có băng vải bao quanh mắt đi vào, cậu ấy đi đến trước giường bệnh, sờ soạng đến ghế dựa ngồi xuống, sau đó nói với giường bệnh: “An, cháu đến thăm cô.”

Tôi ngồi ở đối diện cậu ấy, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Tiểu Khải, cháu đến đấy à.”

“Tối hôm qua, chú Thương chạy đến nhà, chú ấy vẫn mang bộ dạng người rừng, không biết từ góc núi rừng nào chạy ra nữa, thật không biết làm sao vợ chú ấy chịu được cái tên một năm ba trăm sáu mươi ngày, ngày nào cũng khiêng máy chụp ảnh chạy loạn khắp thế giới, đã sắp năm mươi tuổi rồi mà cũng không chịu dừng lại, đám ảnh chụp kia đâu thể ăn với uống cơ chứ. Được rồi, cháu thừa nhận, có thể được giải sáng tác sách ảnh là rất giỏi, chỉ là tính cách ấy thì thật khiến cho người ta không dám khen tặng.”

Tiểu Khải vươn tay sờ soạng giường bệnh một lúc, sau đó nhẹ nắm chặt lấy đôi tay đã gầy đến mức có thể nhìn thấy gân xanh.

Tôi khẽ thương tiếc nhìn đôi mắt dưới tóc đen của cậu ấy, cặp mắt màu đen sáng ngời bị tước đoạt dưới băng vải màu trắng, Tiểu Khải bị mù đã lâu, điều này đối với một thiếu niên trẻ tuổi hết thảy vừa mới bắt đầu mà nói giống như trời sụp đất nứt vậy “Tính cách của Tử Thương vốn là như vậy, trong mấy người chúng ta, anh ta coi như vẫn tốt, lúc còn trẻ, giấc mộng của anh ta chính là trở thành thợ chụp ảnh, lúc đến hai mươi tuổi còn từng điên điên khùng khùng nói muốn đến mộ của Shakespeare để chụp chân dung tác giả mà anh ta thích nhất, ha ha.”

Tôi nhìn hai tay trẻ tuổi của mình, người trẻ tuổi hơn hai mươi, khi đó, cho dù hoàn cảnh khốn khổ nhưng cũng có một mặt trẻ con hết sức lông bông vô pháp vô thiên.

“Chú Thương nói chú ấy không dám tới thăm cô, không, có chết chú ấy cũng không thừa nhận cô đang nằm trong bệnh viện, còn bị bác sĩ phán định là người thực vật. Đúng là vô dụng hơn cả cháu, cho dù có trốn tránh đến mức nào thì chuyện cô ngã xuống vẫn là sự thật. Cháu có đọc nhiều tư liệu về người thực vật, có lẽ cô vẫn có thể tỉnh lại, chỉ cần cháu vẫn kiên trì ở bên cạnh gọi cô, nếu cô mà biết nhất định sẽ cười cháu chết mất, cháu còn từng chửi cô là lão thái bà, còn nguyền rủa cô nhanh chóng chết sớm đấy.”

Tiểu Khải như nhớ tới chuyện gì, cười tự giễu “Đôi cha mẹ vô trách nhiệm kia nói lên Thiên Đường liền lên Thiên Đường rồi, bỏ lại một người mù như cháu lăn nơi nơi giống như bóng cao su vậy, kỳ thật cô rất giống gà mẹ đấy, bảo biến đi nhưng vẫn dính chặt lấy, cô đâu phải mẹ cháu chứ, quản nhiều như vậy làm gì? Cháu chỉ là một cái gánh nặng siêu cấp, điểm ấy cháu tự mình hiểu được.”

“Này, thằng nhóc chết tiệt, cái gì mà quản nhiều như vậy? Cháu là cháu của cô cơ mà, sao có thể mặc kệ chứ.” Tôi có chút yêu chiều nhìn cậu bé, nói.

“Được rồi, dính chặt đòi chăm sóc cháu thì cháu để cho cô chăm sóc, nhưng muốn thu dưỡng cháu thì cô hãy tỉnh lại đi, có người mẹ thánh mẫu như cô tuyệt đối sẽ rất thảm, cháu còn lâu mới muốn làm dì Minh thứ hai chuyên giúp cô thu dọn một đống cục diện rối rắm, hơn nữa có đứa con lớn như cháu thế này thì làm sao cô tìm kiếm được xuân thứ hai? Chẳng lẽ cô thật sự muốn một mình lẻ loi hiu quạnh chết già ở nhà không gặp ai sao?” Tiểu Khải bĩu môi, hừ lạnh rất khinh thường.

“Xuân thứ hai? Cháu nghĩ cái chủ ý linh tinh gì vậy, cô đã kết hôn bao giờ đâu, xuân thứ nhất còn chưa có đâu.” Tôi cựa quậy, tới gần hơn vội vàng phản bác.

“Nếu hiện tại cô tỉnh, tám phần sẽ nói đó là chủ ý linh tinh, cô đương nhiên sẽ nói cô còn chưa kết hôn, khái niệm ‘xuân thứ hai’ không chính xác v.v..., coi khinh cháu nhỏ nên hù cháu sao, hồi cô còn trẻ, cô cùng chú Văn yêu nhau sống chết oanh oanh liệt liệt, ai mà chẳng biết, một người chết đi khiến cô trở thành bà lão độc thân cả đời, nói cô không có xuân thứ nhất thì ai tin chứ.” nếu hai mắt Tiểu Khải không bị quấn băng vải thì phỏng chừng đã lườm nguýt xem thường, mỗi một câu đều cực kỳ chanh chua.

Yêu nhau sống chết? Tôi đen mặt, cụm từ dễ khiến cho người ta hiểu lầm như vậy là ai dạy cho cháu vậy? Khi đó đâu phải là yêu chứ.

“Được rồi, An, cô đã ngủ hơn một tháng, đống hoa cỏ ở cửa kia hẳn là đã bị chết gần hết rồi, cháu lười đi để ý, chừng nào thì cô mới tỉnh? Cô cũng biết tính nhẫn nại của người trẻ tuổi rất có hạn, cháu cũng không kiên nhẫn đến mức có thể đan áo lông phức tạp đến mức đòi mạng suốt ba tháng như cô, cô mà không tỉnh thì cháu sẽ không đến thăm cô nữa, mặc kệ cho lão thái bà không có ai muốn lấy như cô sống cô đơn một mình.” Tiểu Khải cầm bàn tay không chút phản ứng kia, rất trẻ con nói.

Tôi nhịn không được nở nụ cười, không được tự nhiên mà còn mạnh miệng, tôi vươn tay muốn chạm vào đứa trẻ tôi âu yếm nhất, giơ đến nửa chừng bỗng ngừng lại, hơi đau thương hạ tay xuống.

“Tiểu Khải, cháu nhớ rõ bản truyện tranh Hunter kia không? Cô từng đọc cho cháu nghe bộ truyện ấy, ba năm, giấc mơ thật dài, cô mơ thấy mình ở một nơi tên là phố Bối Bối, có hàng xóm thân yêu, nhưng Meteorcity lại ngay tại bên cạnh. Cô nhặt được một cậu bé tên là Chrollo, mái tóc màu đen và đôi mắt màu đen rất đẹp, xinh đẹp giống như cháu vậy. Hắn quả thật là Chrollo trong truyện tranh, lúc mới biết, cô dở khóc dở cười rất lâu, sao mà nhặt ai không nhặt, cố tình lại nhặt phải nhân vật phản diện siêu cấp lớn, nhưng......” Tôi nghĩ đến đứa trẻ tùy hứng khiến cho người ta đau lòng ấy.

“Nhưng lúc đầu cô coi hắn như cháu, phương thức nói dối của hai người giống hệt nhau, lời nói thật, lời nói dối tùy thời tùy chỗ đều có thể vô trách nhiệm tung loạn ra, rõ ràng là ma quỷ hết bài này đến bài khác mà vẫn cứ bày ra bộ dáng chân thành vô tội, cứ nói dối mãi thì tương lai xuống Địa Ngục sẽ bị cắt lưỡi, không có gánh nặng tâm lý sao? Mấy người thật là.” Tôi cười nhìn cậu ấy, độ ấm của ánh mặt trời đã không còn, tôi nhìn thấy ánh sáng giống như thủy tinh xuyên thấu xuyên qua bàn tay nửa trong suốt của tôi.

Như thế này là hạnh, hay là bất hạnh?

“An, nếu......” Tiểu Khải gắt gao cầm lấy bàn tay gầy gò khiến lòng người đau kia, cậu ấy cúi đầu, mái tóc màu đen che đi phần lớn băng vải màu trắng tầng tầng quấn quanh, tư thế như đang cầu nguyện.

“Nếu cháu biến thành một đứa trẻ rất ngoan, không cố ý gây phiền toái cho cô, không gọi cô là bà già, không kén ăn, ngoan ngoãn đến trường người mù, không bao giờ nói dối cô nữa, sẽ già dặn giống như cô, sẽ giống tên ngốc đi giúp người làm niềm vui, còn giúp người ta trả tiền thuốc men giống như cô, thì cô có thể tỉnh lại không?” Tiểu Khải lẳng lặng cúi đầu, trầm mặc lan tràn căn phòng, hít thở không thông, tựa như người đang đội mặt nạ hô hấp trên giường bệnh kia vĩnh viễn cũng không tỉnh lại vậy.

Tôi đứng bên cạnh, rất muốn bóp bóp mặt cậu ấy giống như trước đây, nói “Nói dối, đứa trẻ hư này.” Nếu cháu có thể ngoan như vậy, thì cháu còn là Tiểu Khải sao?

“Cô đúng là xứng đáng bà già không ai dám lấy mà, cô đùa giỡn cháu sao, chính cô đã nói muốn thấy cháu khỏi mù nhìn cháu kết hôn sinh con, nếu cô không tỉnh thì ông đây cả đời cũng không kết hôn, cô muốn cho đám con gái trên trái đất này đều khóc vang trời đất vì không thể gả cho một người đẹp trai như cháu sao? Nếu cô không tỉnh lại thì cô chính là kẻ có tội.” Tiểu Khải không chịu nổi, oán giận.

“Ừ ừ, cháu đẹp trai nhất, Tiểu Khải của cô.” Tôi bước chân trần đi đến bên cạnh cậu ấy, hoài niệm nhìn sườn mặt cậu, chúng ta đã lâu không gặp rồi.

“Này, An, cô có thể lại đọc truyện tranh cho cháu nghe không, cho dù cô đọc “Chú mèo đi hia”, cháu cũng sẽ nghe, đừng cho là cháu không biết ngoài Miyazaki Hayao* ra, cô thích nhất là Doraemon, nếu không tỉnh lại thì cẩn thận ngày nào đó cháu không kiên nhẫn là chạy đến quảng trường rống: tuổi to đùng rồi mà còn thích mấy loại truyện tranh trẻ con kia, cô sẽ bị người khác cười đến chết, thích gì thì cũng phải thích mấy bộ sâu xa một chút, tỷ như Transformers** hoặc Bleach*** chứ.”

(* Miyazaki Hayao: là đạo diễn phim hoạt hình và là người đồng sáng lập hãng phim hoạt hình Ghibli - hãng phim không chỉ nổi tiếng ở Nhật mà còn được đánh giá cao trên toàn thế giới.)

(** Transformers: một series phim hoạt hình của Mỹ, được đánh giá là thuộc mức TV-Y7-FV, tức “chương trình TV cần xem dưới sự hướng dẫn của phụ huynh” vì nội dung có những phần tối tăm, bạo lực đối với trẻ em)

(*** Bleach: kể về những cuộc phiêu lưu của Kurosaki Ichigo sau khi có sức mạnh của thần chết, nhiều cảnh đánh nhau, bạo lực)

Tôi cười cười, ừ, những truyện cháu thích đều rất sâu xa.

“An, rốt cuộc khi nào cô mới tỉnh.” Tiểu Khải cúi đầu rất sâu, nơi yết hầu nghẹn ngào không tiếng động như đang bi thống, bi thương tràn đầy “Cô tỉnh lại đi, được không.”

Ánh mặt trời không còn nhiệt độ, những tia nắng chiếu vào phòng bệnh – một nơi với nó mà nói chỉ là một góc nho nhỏ trên thế giới này, tôi cảm thấy mình thật bất lực, lại vươn tay, xuyên qua ánh mặt trời chậm rãi chạm vào mái đầu tóc đen ấy “Cô ở đây, Tiểu Khải, cô vẫn ở đây này.”

Mùi hương của Sồ Cúc hẳn là không tệ mới đúng, tôi cố gắng ngửi ngửi, nhưng vẫn không ngửi ra được, ánh mặt trời hẳn là rất ấm áp, nhưng tôi cũng không cảm thụ được dù chỉ một chút độ ấm. Ngồi trong phòng bệnh im lặng, chỉ ngồi nhìn ông truyền máu cuốn ở cổ tay cơ thể mình trên giường, tôi như vậy xem như đã chết hay là còn sống?

Tiếng của công cụ duy trì sinh mệnh hoạt động mang cảm giác như áp lực, trì hoãn, tôi nhìn giường bệnh, người trên giường nặng nề ngủ, nếu trẻ hơn khoảng hai, ba mươi tuổi thì có thể gọi là ‘người đẹp ngủ say’, nhưng giờ thì chỉ có thể gọi là ‘bà cô ngủ say’.

“Biến thành quỷ hồn bay xung quanh sao? Đầu tiên là xuyên qua, sau đó lại biến thành như vậy, có thể viết thành tiểu thuyết huyền huyễn mạo hiểm bán chạy rồi, à, thì ra tôi biến thành người thực vật, còn tưởng rằng đã sớm chết đi. Nếu là người thực vật thì thật phiền toái, còn có phí chữa bệnh cũng rất nhiều, đúng là làm liên lụy đến người khác.” Tôi thở dài một hơi “Nhưng hẳn là Miru đã chết rồi, sự đau đớn trong thân thể rất quen thuộc, lần đầu tiên khi đi ra khỏi căn phòng đầy thi thể ấy, tôi cũng thấy đau như vậy. Lance hẳn là sẽ không khóc, thằng nhóc kia rất vô tâm vô phế, trước khi chết không nghe thấy tiếng khóc nào chính là món quà tốt nhất của tôi, không biết tôi có được lên Thiên Đường hay không, khi nào thì thiên sứ sẽ bay tới đón tôi?”

Ngây ngốc nhìn trần nhà, tôi rất ít làm chuyện xấu, không lý do gì xuống Địa Ngục. Cho nên tôi phải chờ, đợi cho Majo già đi cùng cậu ấy xuống Địa Ngục, vấn đề là thế giới Hunter và nơi này có tương thông với nhau không? Nếu mà không tương thông thì dù tôi chờ đến mức hóa đá cũng không gặp được Majo.

Lại có người mở ra cửa phòng bệnh, cầm theo một bó hoa tươi Sồ Cúc, cực kỳ mỹ lệ tinh xảo. Cô ấy bước nhanh tới, vừa tháo cúc áo cởi áo khoác vừa ném một cái túi to màu đen xuống đuôi giường bệnh.

“An, hôm nay cảm thấy thế nào, tớ đi giúp cậu xử lý mấy việc kia rồi. Đúng rồi, bác sĩ nói trạng thái của cậu không tệ, ngủ tám năm, mười năm cũng không thành vấn đề, có phải thằng nhóc Tiểu Khải kia ngày nào cũng chạy đến đây khóc sướt mướt không? Cậu đừng để ý cái tên tiểu chết tiệt kia, lúc trước cái tiểu quỷ kia dám ở trước mặt tớ rủa cậu sớm chết, chỉ một câu đó thôi cũng đủ để tớ ghi hận nó cả đời, nếu không phải cậu che chở nó thì chắc chắn tớ đã chỉnh nó đến chết rồi, tuổi còn nhỏ mà dám tỏ vẻ mình rất giỏi sao? Hồi bà đây bằng tuổi nó, bà đây đã rành mạch việc buôn bán làm ăn rồi, chỉ tại cậu quá nuông chiều nó thôi.”

Cô ấy vừa nói vừa đi đến phía trước cửa sổ mạnh tay mở hết rèm ra, ánh mặt trời thoải mái chiếu vào phòng “Cậu thích nhất loại thời tiết này, đôi khi, tớ luôn cảm thấy cậu thích ánh mặt trời hơn là thích tớ, khiến tớ ước gì ngày nào cũng mưa, nhưng trời mưa thì cậu cũng rất vui vẻ, từ lúc quen biết cậu, tớ đã cảm thấy cậu là quái nhân siêu cấp rồi.”

Tôi cười dịu dàng nhìn cô ấy, thật hoài niệm giọng nói của cô cùng tốc độ nói vĩnh viễn nhanh nữa “Minh Lạc, có thể gặp lại cậu thật tốt quá, người bạn cũ của tôi.”

Quen biết với Minh Lạc, sớm nhất so với những người bạn khác, đoạn hữu nghị này cũng đi được xa hơn so với bất cứ ai.

“Tên ngốc Tử Thương kia đã trở lại rồi, đang ở nhà cậu chăm sóc Tiểu Khải, cứ nhìn thấy bộ dạng râu xồm xoàm quỷ dị của Tử Thương là tớ tức giận đến mức trực tiếp xách một thùng nước đá đổ lên đầu cậu ta, không biết cậu ta bao lâu không tắm rửa, bẩn như ăn mày cũng dám đi vào nhà cậu, sao uỷ ban Phổ Lợi Sách lại đi trao giải chụp ảnh cho cái tên đầu heo kia chứ, cả tập thể họ lúc đó bị não tàn hết sao? Mà bà vợ cậu ta cũng mạnh mẽ thật, cái loại đàn ông kia sớm nên bị đạp bay mới đúng.”

Minh Lạc nắm đống hoa héo trong bình hoa lên, lấy một cái túi plastic rồi thô lỗ nhét vào, rồi lấy bó hoa mình mang đến cắm thẳng vào.

Cô ấy vẫn nhanh chóng như vậy, tốc độ phá của cô ấy vĩnh viễn nhanh hơn tốc độ làm, rõ ràng là phụ nữ hàng thật giá thật, tính cách lại cực đàn ông. Là tên nóng nảy nhất, chuyên làm việc lớn mật mà không để ý hậu quả nhất trong số chúng tôi.

“Những lúc chuyên chú chụp ảnh, Tử Thương rất tuấn tú, hiện tại dù trở thành một tên đàn ông trung niên những vẫn siêu đẹp trai, đương nhiên vợ Tử Thương không muốn đá văng cậu ta, Minh Lạc, có thể nhìn thấy cậu, tớ rất vui.”

Vươn tay ra, nhưng lại không chạm được thứ gì, thế giới này đã cách ly khỏi tôi, cho nên chúng ta vẫn đang ở hai thế giới khác nhau.

Trên mặt Minh Lạc sớm đã mang nét phong sương* của năm tháng, tuổi xuân hoa tươi cảnh đẹp giờ vẫn có thể nhìn thấy trong con ngươi sáng ngời của cô ấy, có thể từ lúc thanh xuân hoa quý gặp nhau bắt đầu dắt tay đi đến bây giờ, mới phát hiện đó là chuyện không dễ dàng đến mức nào.

(*phong sương: thường dùng để ví những nỗi gian nan, vất vả trong cuộc sống)

“An, nếu cậu muốn ngủ thì cứ ngủ đi, cậu còn cố chấp hơn cái tên gấu chó lăn đến tận Tây Tạng kia nhiều, chỉ cần là chuyện cậu quyết định thì cậu luôn dám dùng cả đời mình đi làm với bất cứ giá nào, cậu luôn ương ngạnh hơn bất cứ trong chúng ta. Tớ thật hết cách với cậu, biết không, cậu thích ngủ thì ngủ thẳng đến khi tận thế đi.” Minh Lạc nhìn giường bệnh thở dài một hơi nói, biểu cảm bất đắc dĩ.

“Kỳ thật tớ thấy rất may mắn vì cậu không thể nói lời nào bây giờ, lấy tính cách cực phẩm của cậu, nếu phát hiện ra mình biến thành người thực vật, 99% sẽ muốn chết mà không đau, sau đó còn vui vẻ kí tên vào tờ giấy hiến thân thể cho bệnh viện, đúng là đồ ngu ngốc. Còn nữa, hai cái tên chết tiệt Tiêu Văn và Tiền Hùng kia, đã chết lâu như vậy rồi mà không thấy trở về báo mộng gì cả, mà mấy đứa bọn mình sau khi chết nếu muốn cùng nhau đi thì khẳng định sẽ rất khó, Tiêu Văn thì đương nhiên lên Thiên Đường với cậu, còn tớ và Tiền Hùng tám phần sẽ lăn xuống Địa Ngục, mà tên ngốc Tử Thương kia thì không cần nói, ngay cả chuyện xấu chuyện tốt như thế nào, cậu ta cũng không phân rõ, lại hay làm nhiều chuyện hồ đồ nữa chứ.”

Tôi nhịn không được cười ha ha lên, cũng phải, năm chúng tôi có thể kề vai sát cánh đi đến hơn nửa đời người thật đúng là kỳ tích, rõ ràng tính cách đều cực đoan kiểu [trống đánh xuôi, kèn thổi ngược], nhưng cả bọn đều chỉ nhìn mắt nhau, sau đó cười hì hì vỗ bả vai nhau mà đi đến cuối đời.

“An, chúc cậu có giấc mơ đẹp.” Minh Lạc giơ hai tay cẩn thận mềm nhẹ nâng lên bàn tay yếu ớt của người trên giường, gương mặt khẽ đau thương “Tớ sẽ vẫn chờ, chờ đến khi cậu bằng lòng tỉnh lại, sau đó chúng ta lại cùng nhau uống trà.”

Tôi đứng ở phía sau cô ấy, nhìn bóng lưng sớm không còn trẻ ấy, sau đó vươn hai tay ôm lấy cô, giống như ôm một giấc mộng đáng quý vậy “Ừ, chúng ta cùng nhau uống trà.”

Sợi dây màu đỏ trên tay càng ngày càng nhỏ, cũng càng ngày càng dài, tôi bước lên con đường quen thuộc đi đến cửa nhà, nhìn bụi hoa Sồ Cúc nở đáng yêu ngoài cửa, nào có chết đâu.

Trực tiếp xuyên qua cánh cửa cổng gỗ, tôi bất đắc dĩ vươn tay thói quen gãi gãi má, lại không chạm được cái gì, làm u linh bây giờ vẫn cảm thấy là lạ.

Trong nhà rất yên tĩnh, hẳn là Tiểu Khải đi đến trường rồi, tôi đi vào phòng khách màu sắc rực rỡ, nơi này không có ghế dựa, mọi người đều thích cởi giày sra au đó túm đại một cái đệm rồi ngồi xếp bằng xuống. Mở cửa phòng bếp ra, trên bàn dài kia là các loại bát đĩa gốm sứ hình dạng khác nhau mà tôi mua về.

Tôi ngừng ngắm nhìn, ở một góc tường trong phòng là một chiếc đàn dương cầm, Tử Thương có chút suy sút ngồi sững sờ trước đàn.

Tôi đi đến bên cạnh cậu ấy, trên mặt đàn dương cầm là một khung ảnh bình thường, trong ảnh chụp là chúng tôi chụp chung thời còn trẻ, tôi còn nhớ rõ hồi đó là Tử Thương hưng trí bừng bừng đề nghị chụp một bức. Không lâu sau, Tiêu Văn qua đời, mà trương ảnh chụp này cũng thành bức ảnh tập thể duy nhất của năm người chúng tôi.

“Lúc Tiêu Văn đi, có một đoạn thời gian tớ chỉ uống rượu, không được gặp người anh em, thống khổ một vạn lần hơn so với bị phụ nữ quăng một vạn lần. Là cậu chống nạng từ bệnh viện chạy đến đập tớ tỉnh lại, khi đó tớ mới biết được An Hân dịu dàng mà bạo lực lên thì rất đáng sợ, a, tên Tiền Hùng kia có lẽ là tên tùy hứng đến mức khiến người ta hộc máu nhất trong chúng ta. Cậu ta nói muốn du lịch thế giới một vòng, dù có táng gia bại sản cũng muốn đi, cái gì mà nham chứng* chứ, ông đây muốn đi đến Tây Tạng, sau đó nằm ở dưới chân cung điện Potala coi rẻ hết thảy, kết quả cái tên gấu chó chết tiệt kia trực tiếp lăn xuống Địa Ngục. Chắc chắn là cậu ta xuống Địa Ngục, cả đời cũng chưa hề làm chuyện nào bớt lo cả, không xuống Địa Ngục thì quá xin lỗi trái tim vỡ vụn của chúng ta.”

(*Nham chứng: là một loại bệnh ung thư có tính chất ác tính)

Tôi ngồi bên cạnh đàn dương cầm, lẳng lặng nghe, cứ nghĩ là sẽ không bao giờ có thể về đây, nơi này quen thuộc đến mức tôi muốn bật khóc.

Tử Thương có chút quẫn bách sờ sờ râu chưa kịp tỉa của mình, hình như là cảm thấy mình lầm bầm lầu bầu với ảnh chụp thật không bình thường.

Cậu ấy đứng lên đi vào phòng bếp lấy ra một bộ công cụ uống trà, sau đó ngồi xếp bằng trên sàn bắt đầu pha lá trà, động tác thuần thục lưu loát.

Tôi ngồi phía trước cậu ấy, đằng sau gương mặt râu ria của Tử Thương là tang thương, nếp nhăn nhỏ hằn rõ ở khóe mắt cậu. Cậu khống chế tốt nước nóng pha trà, sau đó thói quen rót năm ly trà nhỏ, hơi trà bốc lên, bay trong căn phòng vốn luôn náo nhiệt ấm áp này, động tác quen thuộc như hồi trước, giờ lại mang cảm giác cô đơn cô tịch không nói nên lời.

“Tiêu Văn, uống trà.” Tử Thương bưng lên một ly trà chậm rãi uống vào.

Tôi trầm mặc nhìn, cảm giác như có cái gì đó hóa thành một dòng nước ấm lướt qua gương mặt, nhưng lại như là ảo giác, cái gì cũng không có.

“Tiền Hùng, uống trà.” Cậu ấy bưng lên ly trà thứ hai cũng uống vào.

“An......” Nhẹ nhàng gọi, giọng nói quanh quẩn trong căn phòng yên lặng, Tử Thương ngốc nghếch cười rộ lên, tươi cười tràn ngập hoài niệm tốt đẹp “Tỉnh lại đi, chúng ta uống trà.”

Nước mắt từ hốc mắt làm chòm râu ẩm ướt, lướt qua tươi cười rơi xuống sàn, tôi vươn tay vô lực đón lấy “Tử Thương, tớ ở đây, đừng khóc.” Tôi sợ nhất là các cậu khóc, các cậu đừng khóc được không?

Nếu cửa sổ thủy tinh thượng có thể chiếu rọi ra tướng mạo u linh, có phải là có thể nhìn thấy gương mặt đầy lệ của tôi hay không, uống trà như vậy, thật tịch mịch.

Sợi dây màu đỏ trên tay không biết khi nào thì bị đứt, tôi có chút mờ mịt trở lại bệnh viện, đi trên hành lang dài bệnh viện người đến người đi, một bóng người quen thuộc vội vàng đi sát qua tôi.

Cô ấy vừa nhìn đồng hồ vừa đi đến phòng bệnh của tôi, tôi gọi cô ấy một tiếng “Minh Lạc.” Nếu thật sự có thần, xin hãy cho tôi một cái nguyện vọng cuối cùng đi, nếu cô ấy có thể quay đầu.

Vốn không chờ mong cô ấy có thể thật sự quay đầu, nhưng Minh Lạc quay đầu, sau sự nghi hoặc chợt lóe mà qua kia là hoàn toàn kinh ngạc, cô ấy mở lớn miệng nhìn tôi chằm chằm.

Tôi lập tức tươi cười cực kỳ sáng lạn, cổ họng đã nghẹn ngào không nói ra được, tôi trực tiếp sử dụng ngôn ngữ tay, ngón trỏ chỉ mình “Minh Lạc, tớ vẫn ổn lắm......” Lòng bàn tay xuống phía dưới, sau đó năm ngón tay khép lại khẽ nắm đặt ở bên miệng “Rồi chúng ta sẽ cùng nhau uống trà.”

Rồi chúng ta cùng nhau uống trà.

Trước lúc tiêu tán, trong một mảnh hắc ám, tôi nghe thấy tiếng gọi to của Minh Lạc đang nhanh chóng tới gần mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.