Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 39: Chương 39: Cậu đấy, đúng là ngốc




“Đi giầy vào đi, chúng ta đi hái hoa.” Đặt hết các trang giấy được buộc sợi dây màu đỏ vào giỏ, tôi mở cửa ra, nhìn trái nhìn phải một hồi, chắc chắn không có người nào mới đi ra ngoài, xoay người lại, thấy hắn trực tiếp đeo dép lê đi ra, thoạt nhìn rất thư thái.

Tôi kiễng mũi chân, tay lấy cái lẵng đựng rất nhiều trang giấy buộc sợi dây màu đỏ dưới đuôi chuông gió, đều là hàng xóm phố Bối Bối nhóm thả vào. Tôi ôm nó, cởi bỏ sợi dây màu đỏ mở ra từng cái, trong các trang giấy có các loại nhan sắc, nhưng đều lớn nhỏ không khác nhau nhiều.

“Rất đẹp phải không, phải công nhận là tay nghề hội hoạ của ngài Mizuno rất chuyên nghiệp, những bộ sách về mỹ thuật tạo hình có ảnh hưởng được xuất bản gần đây đều có tác phẩm anh ta, chúng đều mang phong cách thanh nhã khiến cho người ta không khỏi tán thưởng.” Tôi cầm bức kí hoạ bằng bột nước vẽ hoa Nguyệt trong đêm, cổng vườn đơn giản, hoa Nguyệt giống như thơ sạch sẽ trong sáng. Ở mặt sau giấy có viết “Gửi Miru.” Tôi nhìn xuống góc bên phải tìm được một hàng chữ nhỏ “Mười một đóa.”

Ngài Mizuno muốn mười một đóa hoa Nguyệt.

“Kém hơn tranh tả thực của Sailuweita.” Hắn thản nhiên liếc một cái rồi nói.

Thiếu chút nữa là tôi đập đầu vào tường, đừng có lấy tông sư khai sáng hội hoạ mỹ thuật tạo hình hơn một trăm năm trước ra để so chứ, càng không nên so tính tả thực chứ.

Harris không vẽ, mà là trực tiếp dùng bút lông viết “Bảy đóa hoa hồng Đại La, ba đóa hoa Nguyệt nửa nở.”

Là mùi nghiên mực mà tôi thích.

Pade vẽ một bức kí hoạ nét mảnh, dùng một bút máy vẽ một đóa hoa hồng Đại La lên giấy, ngày thường cậu ta thoạt nhìn ngây ngô, nhưng bởi vì là một nhà động vật học, cho nên đã luyện được bản lĩnh kí hoạ về mọi đặc thù của vật rất giỏi.

Thợ sửa chữa đơn giản dùng bút máy viết “Một đóa Mân Côi, sáu đóa hoa Nguyệt.”

Majo mà vẽ thì không cần nói, tôi cảm thấy anh ta vẫn nên viết chữ ra còn hơn, hai phiến lá cây không giống lá cây thêm một cái vòng tròn méo, nếu không có chú thích bằng bút máy ở phía dưới thì không ai nhìn ra được là anh ta muốn hoa hồng Đại La, lại còn viết ngoáy: “Dự định hai cái lẵng bánh Mân Côi”, coi tôi là lò điểm tâm phải không?

Để tập giấy vừa nhận được vào một cái túi nhỏ để lên cạnh cửa giàn hoa, tôi đếm toàn bộ số lượng đóa hoa viết trong giấy, sau đó lấy ra một cái lẵng to bên cạnh giàn hoa định đựng hoa.

Nói với hắn đang dựa vào cửa thất thần: “Đừng ngẩn người, hái hoa đi.”

Tìm hắn hỗ trợ là đúng. Tôi chỉ vào trang giấy vẽ hoa hồng Đại La nói: “Đại khái số lượng nhiều như vậy, nhớ cẩn thận đừng làm hỏng cành lá.”

Vừa nói xong, cũng chỉ chớp mắt vài cái, hắn đã đi dép lê chậm rãi cầm theo lẵng hoa đầy trở về, đóa hoa nào cũng hoàn hảo đang lẳng lặng nằm trong cái giỏ, tôi tán thưởng vỗ vỗ tay “Cậu lợi hại thật.” Dùng móng tay mượt mà trực tiếp làm kéo, vừa bảo vệ môi trường lại vừa đơn giản, nhưng nhất định phải bắt hắn rửa tay sạch.

Cho nên tôi lại bảo hắn đi hái hoa Nguyệt và Mân Côi, vừa nói những điều cần chú ý vừa thưởng thức nhìn những đóa hoa hoàn mỹ rơi xuống qua đầu ngón tay hắn.

“Cái lẵng này ngoài đựng tập giấy ra còn đựng cả hoa, nếu có người thả trang giấy vào trước, thì chủ nhà sẽ lấy trang giấy ra để xem loại hoa mà người ta muốn, sau đó hái đúng loại hoa đó, viết lên giấy loại hoa và số lượng mà mình muốn, rồi đi đặt vào các lẵng của những nhà khác, đương nhiên điều kiện tiên quyết là loại hoa đó phải có sẵn trong vườn nhà người kia. Dựa vào phương pháp này có thể thu thập được số lượng lớn các loài hoa khác nhau, nhưng thu thập nhiều hoa như vậy làm gì?”

Hắn xách một đống hoa đi theo tôi ra ngoài, còn tôi cầm một cái lẵng trúc đựng tập giấy cột sợi dây màu đỏ “Mấy ngày nữa là lễ hội hoa, những loại hoa này dùng để tham gia cuộc thi, đây là ngày hội truyền thống quan trọng nhất của Esme. Tối nay là lễ thần hoa, nhà nào cũng đều treo một cái lẵng trúc trước cửa nhà, chờ đợi những người khác thả trang giấy kiểu này vào, mình cũng sẽ viết hoa mình cần vào trang giấy để vào lẵng nhà người khác, mỗi một trang giấy là một loại hoa, mỗi một loại hoa trồng đại biểu cho chúc phúc may mắn. Tối nay chúng ta đều là thần hoa, lắng nghe người khác cần gì, khi họ đến nhà mình thì mình không được mở miệng.”

Tôi cười với ngài Sahil đang ôm một bó hoa Lục Tùng, anh ta cũng đáp lại tôi một nụ cười tươi hòa ái, đi qua không cần một câu nói.

Đèn ngoài cửa từng nhà đều sáng, đèn đường phố Bối Bối chiếu sáng mọi người đang yên lặng đi qua.

“Xưa nay Esme luôn được gọi là thành phố hoa, có ngày hội như thế này được lưu truyền tới nay cũng không có gì lạ, tập tục tặng hoa cho nhau cũng do năm tháng truyền lưu mà trở thành hoạt động cố định, còn vì sao vào ban đêm gặp mặt lại không thể lên tiếng hẳn là cũng là do hoàn cảnh riêng nào đó mới hình thành, là loại hoàn cảnh như thế nào...” Hắn lại thói quen bắt đầu suy tư.

Tôi nhịn không được cười “ha ha” hai tiếng, đúng lúc đi đến trước cổng nhà Sahil, tôi để trang giấy vào cái giỏ, lại duỗi tay lấy từ lẵng trong tay hắn ra mười hai đóa hoa hồng Đại La bỏ vào, cao giọng hô với vào trong phòng đang sáng đèn “Sahil và Shiyou, chúc hai người may mắn.” Shiyou là vợ của Sahil, là một cô gái rất mỹ lệ.

Tôi quay đầu nhìn hắn còn đang rối rắm chuyện tập tục, thật sự không nhịn nổi nữa, cười to “ha ha ha ha” ra tiếng, sau đó vươn tay nắm lấy tay phải của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn dưới ngọn đèn sáng, cùng nhau đi tiếp, miệng vẫn còn cười nói không khách khí: “Cậu đấy, đúng là ngốc.”

“Ngốc?” Từ này, hắn thật sự rất xa lạ.

Bởi vì đây là lần đầu tiên có người nói hắn như thế sao? Phỏng chừng hắn cũng chưa bao giờ mắng người khác là ngốc, chắc thấy kẻ nào chướng mắt thì chỉ cười lạnh, đúng là ngốc.

“Vì sao phải nghĩ nhiều như vậy làm gì? Ngay cả trẻ con cũng không có mười vạn cái vì sao như cậu, chúng ta căn bản không cần đáp án, không phải sao? Lễ hội hoa là một ngày hội rất mỹ lệ, ne, nhìn bốn phía đi, các hoa thần đang dừng lại trước cổng mỗi nhà, các đóa hoa ở trong bóng đêm giống như phồn hoa rực rỡ, mùi hoa quanh quẩn bên chúng ta, cậu chỉ cần cảm thụ không khí tốt đẹp này là được rồi. Còn chuyện ngày hội từ đâu mà có, phong tục là vì gì mà dựng lên, vì sao chúng ta phải làm thế này mà không thể làm như thế kia… đều không cần gắng đi tìm đáp án, chúng ta chỉ cần hưởng thụ giờ khắc hiện tại này, chỉ cần coi chính mình là một phần trong đó là đủ, như vậy là được rồi.”

Đèn thắp sáng trưng cả con phố Bối Bối, hàng xóm ôm một bó hoa lớn đi qua lại, các nhà đều có những trang giấy được người xung quanh chúc phúc, thỉnh thoảng, một tiếng “Chúc may mắn” lại vang lên

Đây là cuộc sống, dù có bao nhiêu hành động kì lạ, thì đó cũng chính là một phần của cuộc sống, có một số việc chúng ta không phải cố gắng đi tìm tòi đáp án, chỉ cần cảm thụ là đủ rồi.

Cho nên, ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu, thì cậu đúng là ngốc.

“Không cần đáp án, cảm thụ?”

Tôi lôi kéo hắn chạy đi, muốn hắn không rảnh mà nghĩ nhiều, nếu chuyện gì cũng phải suy tư, thì chi bằng đi thể nghiệm nó chẳng phải tốt hơn sao?

Đến ngôi nhà tiếp theo liền dừng lại, lấy ra trang giấy rồi lớn tiếng hô với vào căn nhà sáng đèn “Thợ sửa chữa ưu tú nhất phố Bối Bối, chúc anh may mắn nhé!”

“Một đóa Mân Côi, sáu đóa hoa Nguyệt.” Tôi ý bảo hắn lấy ra, rồi nói với hắn: “Để vào giỏ.”

Hắn chuẩn xác ném thẳng vào cái lẵng đằng xa, tôi nhịn xuống không giáo huấn hắn, kiên nhẫn dạy hắn “Nào, nói ‘chúc anh may mắn’.”

“Chúc... anh may mắn?” Hắn cắn chữ cắn không chút tự nhiên.

“Ha ha, đúng rồi, ‘chúc anh may mắn’.” Lại kéo hắn chạy sang nhà khác.

Nếu cậu không tự mình thể nghiệm thì sao có thể tìm được đáp án chân chính, đọc sách nhiều cũng sẽ bị ngốc, cuộc sống sao có thể chỉ dựa vào sách vở chữ viết để hiểu được, đáp án ở đó chỉ là đáp án của người khác mà thôi. Hôm nay còn phải đi rất nhiều nhà nữa, dù thế nào cũng phải bắt cậu mở miệng nói ra một cách tự nhiên “Chúc may mắn.”

Gần rạng sáng, ánh trăng mênh mông, hắn cầm theo lẵng rỗng, tôi cầm tay hắn trở về.

Không khí yên tĩnh cùng người yên lặng đi đường tạo nên một sự an tường nhàn nhã.

Một ngày tốt đẹp như vậy, cho nên tôi cũng sẽ không để ý chuyện hắn giống như xác ngọc trai cả đêm ngoài câu đầu tiên bị tôi dỗ nói “Chúc anh may mắn” ra, chết cũng không mở miệng nói thêm câu nào.

Đẩy cửa cổng nhà ra, nhìn thấy đóa hoa trong lẵng xinh đẹp hơn rất nhiều, cỏ Vĩ Cẩu của Majo là dễ thấy nhất, anh ta ngay cả tặng hoa cũng tặng rất vô lại.

Trước lúc vào cửa, hắn bỗng kéo cánh tay tôi lại, tôi nghi hoặc quay đầu, hơi thở ấm áp mà bình tĩnh, đôi mắt đen của thiếu niên như con sông đêm hạ, thấp thoáng ánh trăng mà sáng lên. Chúng tôi rất gần nhau, gần đến mức tim đập đều giao hòa, đập cùng một nhịp điệu không nhanh không chậm.

Không nhẹ giống nụ hôn buổi sáng tôi cho hắn, lực đạo của hắn nặng hơn một chút, hạ xuống bên má tôi.

Tôi chưa kịp phản ứng, hắn đã rời đi nhìn tôi, nhẹ nhàng mỉm cười, ở dưới ngọn đèn chân thật mà ôn hòa, hắn nói “Chúc cô may mắn, Miru.”

Tôi ngẩn ngơ, bên má còn lưu lại độ ấm của môi hắn, quả nhiên dù học cái gì, cũng đều rất nhanh.

Tôi cười híp mắt, lấy từ cái lẵng trong tay ra một cái sợi dây màu đỏ, nắm lên tay cổ tay hắn buộc nhẹ rồi kết lại “Ừ, cũng chúc cậu may mắn.” đứa trẻ.

Sợi dây màu đỏ có thể buộc hạnh phúc, cầu nguyện cậu được bình an cả đời, khỏe mạnh thuận hòa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.