Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 131: Chương 131: Được, chúng ta về nhà




Hội trường âm nhạc cổ điển của quảng trường lớn Esme vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, tôi cầm bó hoa trong tay đặt lên sàn vũ đài, bên cạnh nhiều bó hoa khác. Đối với nhà âm nhạc mình thích, người Esme không bao giờ tiếc sự nhiệt tình của mình.

Tôi vén lọn tóc bị tuột khỏi búi tóc ra sau tai, trang sức duy nhất trên tóc là một đóa hoa màu xanh.

Tôi xoay người đi đến ghế, hắn đang im lặng ngồi, mỉm cười nói chuyện câu được câu không với người khác.

“Kết thúc rồi, hiếm khi được nghe một buổi âm nhạc miễn phí như vậy.” Vé được gửi tặng kèm theo quần áo, rất nhiều hành động của hiệp hội Green cực kỳ sáng tạo, họ phân tán mọi giám khảo đến các góc của Esme, khiến tất cả thí sinh dự thi phải tự tìm kiếm giám khảo của mình.

Hơn nữa, tôi tin nếu có nhiều người biết cách thưởng thức âm nhạc tao nhã như chúng tôi, vậy thì rất có khả năng tình nguyện viên sẽ được phân đến Lệ Đại Đạo mặc bộ đồ người lang thang tiêu chuẩn, ngồi ở ven đường đếm tiền xu mỏi tay.

“Bởi vì là miễn phí, cho nên đặc biệt khó nghe.” Hắn cầm lấy bàn tay tôi vừa vươn đến, tươi cười ôn hòa nho nhã, ngay cả giọng điệu cũng bình thản, không thể hiện sự sắc sảo như thường ngày.

“Em biết là anh không thích, nhưng nói chuyện cũng nên chú ý xung quanh, đây là lễ phép cơ bản, nhà bình luận âm nhạc hà khắc của em.” Từ lúc chương trình âm nhạc bắt đầu đến lúc kết thúc, hắn hoàn toàn không chú ý, cho nên chỉ cười giả và vỗ tay theo những người khác.

“Ban nãy, anh không đi lên đá cái tên chỉ huy kia vào đàn Dương Cầm và đàn Clavichord* là bởi vì anh đã tuân thủ cái gọi là lễ phép xã giao cơ bản rồi, Miru không biết là anh đã làm rất tốt sao?” Hắn cầm lấy áo khoác dài màu đỏ của tôi trên lưng ghế dựa, cười lơ đễnh, nói như đang vui đùa vậy.

*(Tojikachan: Clavichord là một trong những nhạc cụ phím đơn giản và nhỏ nhất mà âm thanh được phát ra bằng dây)

“Đúng vậy, cám ơn tính tình ôn hòa như nước của anh, còn phải cám ơn tâm hồn xinh đẹp như hoa của anh nữa, cho nên anh hãy buông tha nhà chỉ huy đáng thương kia đi.” Vừa cười nói đùa với hắn, vừa nâng tay hắn lên, dịu dàng khẽ hôn lên mu bàn tay mạnh mẽ của hắn như nụ hôn chúc phúc.

Mưa vẫn chưa ngừng rơi, bầu trời đêm đen như mực giống như đôi con ngươi của người bên cạnh tôi, tôi đút hai tay vào trong túi áo khoác, hai chân do bị dính nước nên tôi dần cảm nhận được khí lạnh ấy.

“Xem ra chúng ta nên đi dạo xung quanh, Lance, anh nói xem, người đầu tiên tìm được em sẽ trông như thế nào? Hiệp hội Green luôn đùa dai ở vòng sơ tuyển, khiến các tình nguyện viên hoa tươi rất đau đầu.” Chúng tôi đứng ở bên cạnh quảng trường, mưa phùn đánh vào ô che tạo ra những giai điệu đặc biệt, trong sự yên tĩnh mát mẻ này, tôi thậm chí có thể cảm nhận được đóa hoa màu xanh cài trên đầu mình đang nở rộ trong gió.

“Về ý nghĩa loài hoa thì không khó, mỗi một thí sinh dự thi đều một có trang giấy nhỏ ghi rõ ý nghĩa loài hoa, điều kiện cơ bản nhất là phải đoán ra loài hoa nào được nhắc đến trên trang giấy đó. Cái khó là phải đi khắp Esme để tìm giám khảo đang cầm hoa mình cần, ngoài việc khảo nghiệm tri thức cơ bản và trình độ nhận thức của một người, thì còn kiểm tra cả năng lực tình báo, sự cẩn thận và sức chịu đựng nữa.” Hắn giơ ô nhìn đại quảng trường, người qua đường tốp năm tốp ba cầm ô vội vàng qua lại.

“Hội trưởng hiệp hội Green hình như rất ít xuất hiện trước công chúng, anh ở Esme lâu như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy hắn.”

“Ông ấy là một người lập dị, Harris nói vậy. Nhưng em cảm thấy ông ấy là một người rất chăm chỉ, bởi vì em từng thấy tốc độ ông ấy xử lý công việc chồng chất như núi, chỉ có người rất chăm chỉ mới có thể có tốc độ nhanh như thế.” Tôi vươn tay che miệng lại nhẹ nhàng ngáp một cái, có chút buồn ngủ nói.

“Mười một giờ ba phút, em mệt rồi.” Hắn hơi ngoảnh mặt nhìn tôi, biểu cảm hơi lo lắng.

“Chờ một chút đi, nếu em về phố Bối Bối bây giờ, thì dù thí sinh dự thi kia lợi hại đến mức nào, cậu ấy vẫn không thể đi vào.” Tôi chỉ vào ghế dài dưới mái hiên cách đó không xa “Đến đó ngồi đi.”

Đồ uống nóng ở trong tay làm bàn tay ấm lên, tôi cảm thụ độ ấm khiến người ta sung sướng ấy. Mưa chảy theo mái hiên rồi rơi xuống đất, giày cao gót quá mỏng và nhỏ, cho nên không ngăn cách được nước mưa, nhưng tôi không quá để ý chuyện ngón chân bị dính ướt.

Đôi giày dưới chân được thắt nút dây giày vừa xinh đẹp lại vừa rối, khiến tôi nghĩ đến sự cố gắng của nhóm Harris những năm gần đây. Tôi càng ngày càng hiểu được thế giới này, hơn nữa bởi vì tuổi lớn dần mà càng được hiệp hội tin tưởng, nên càng có thể nhìn thấy sự rối rắm bế tắc của các thế lực trong đó.

Sự tồn tại hợp lý của nghề Hunter, kỳ thật ngay từ đầu cũng rất dễ dàng vạch trần ra sự tàn khốc của thế giới này. Càng hiểu biết, càng tỉnh táo.

Các đại lục tự tách khỏi nhau, phần lớn các quốc gia tự quản lý theo cách riêng, không đối ngoại. Sự chênh lệch giàu nghèo không công bằng cực độ, thế lực thế giới ngầm được hợp lý hoá, còn mạng lưới công cộng thì chỗ nào cũng có góc chết không thể quản lý. Khắp nơi đều là chính trị chém giết máu chảy đầm đìa, cho dù là hiệp hội Hunter cũng không thoát khỏi quy tắc như gông cùm xiềng xích này.

Càng miễn bàn đến Meteorcity và Esme, những mảnh đất màu tro không chịu bị can dự vào và cũng không đơn thuần, kỳ thật Esme và Meteorcity đã bị buộc vào nhau từ rất sớm. Dù oán hận cỡ nào, điểm này vẫn không thể thay đổi. Mà trong sự rắc rối phức tạp giữa các thế lực giao nhau, thay đổi Meteorcity là kế hoạch kinh khủng hạng nhất, gian nan và rất lâu, người đầu tiên đặt ra kế hoạch này thật sự rất quyết đoán.

“Lance, vừa rồi, khúc nhạc mà đàn violon độc tấu là “Thiên Nga đen và Thiên Nga trắng” nhỉ, điều này khiến em nghĩ nếu một ngày nào đó, bề ngoài anh biến thành dáng vẻ khác, có lẽ em sẽ không nhận ra anh.” Chầm chậm uống một ngụm, thỏa mãn cười híp mắt, thật ấm áp.

“Biến thành dáng vẻ khác, chỉ sự biến hóa của bề ngoài sao?” Hắn ngồi bên cạnh tôi, hơi lơ đãng quơ quơ cốc cà phê trong tay, nhưng không uống mà chỉ nhìn phía đại quảng trường, hình như có chút thất thần.

Tôi đã quen với việc hắn không lúc nào thất thần mà không cảnh giác xung quanh, dù cho đại quảng trường chẳng hề có ai, hắn vẫn theo phản xạ chú ý bốn phía.

“Đúng vậy, nếu có một ngày... Ha ha, anh biến thành một con lợn nhỏ, em nghĩ liệu em có nhận ra anh ở trong chuồng heo hay không.” Tôi chỉ là đột nhiên nhớ tới một đoạn kí ức đặc biệt trân quý, cho nên tâm tình rất tốt.

Nếu có một ngày, em biến thành một con lợn nhỏ, liệu anh có còn nhận ra em không?

“Biến thành heo? Là năng lực Niệm đặc thù sao, biến thành giống động vật gì?” Hắn quơ quơ đồ uống trong tay, mới không chút hoang mang uống một ngụm.

“Không biết nữa, nhưng nếu thực sự có một ngày anh bị báo ứng biến thành lợn, em hẳn là nhận ra được anh mới đúng. Bởi vì anh vừa lười vừa tùy hứng, nhất định anh sẽ thành đại vương cưỡng chế di dời các động vật còn lại, sau đó dùng chân lợn ôm một đống sách, vẻ mặt không chút thay đổi giết thời gian.” Tôi nghĩ đến cảnh ấy mà vui tươi hớn hở miêu tả “Đừng lo lắng, anh dễ nhận ra lắm, đến lúc đó, em sẽ bế anh về nhà.”

“Không đâu, trước tiên anh liên lạc với thành viên của bang tìm người trừ Niệm. Nếu thật sự có loại năng lực Niệm này, thì anh cũng khó có hứng thú.” Hắn hơi bất mãn phản bác, cảm xúc thật đáng yêu, nhưng đôi mắt lạnh như băng, xem ra không hề hứng thú với chuyện biến thành lợn.

“Thế giới năng lực Niệm nhiều vẻ nhiều màu, có lẽ thực sự có loại năng lực này.” Tôi dụi dụi mắt, ngả đầu lên vai hắn, lười biếng nói: “Mỗi ngày em đều nghĩ, khi nào thì Lance sẽ chết, máu sẽ chảy hết như thế nào?”

“À, nghĩ đến loại chuyện này không có gì hay, dù sao mặt trời mà chết thì mặt trăng cũng sẽ đi theo, Miru sợ không?” Hắn cười vô tâm, lơ đãng nói.

“Đã từng sợ, nhưng bây giờ không có cảm giác gì.” Đúng là tôi từng rất sợ, mỗi một lần hắn đi xa, là tôi đau đến mức không thể khống chế được run rẩy, bất kể nguyên nhân là hắn sẽ bị giết hay là đi giết người.

“Chúng ta cùng chết đi, Miru.” Trong con ngươi lặng im của hắn chỉ có sự thâm trầm thuần túy. Những người có được đôi mắt thuần túy như thế kỳ thật không cần rất nhiều thứ, ví dụ như sinh mệnh, phép tắc hoặc là cái chết.

Hắn bình thản nói như đang uống một cốc nước lọc, như một câu chúc ngủ ngon bình thường.

Tôi cũng bình thản nghe, buồn ngủ dựa vào hắn, nhìn những đóa hoa nhỏ đang nở trên quảng trường, khẽ ngáp một cái, nhẹ nhàng đáp: “Ừ, được.”

Đau nhiều quá thì sẽ không thể đau nữa, sợ lâu quá thì sẽ không sợ nữa.

“Lance, tiếng mưa rơi rất êm tai.” Tôi hơi híp mắt nói, mưa phùn đêm đông yên lặng thấm vào, buổi tối của Esme thật điềm tĩnh dịu ngoan.

“Mười phút sau về nhà, em rất dễ bị cảm.” Hắn tùy tiện đặt hai cái cốc rỗng sang một bên, sau đó dùng bàn tay còn vương độ ấm ôm lấy trán tôi.

“Em không dễ phát sốt như vậy, chỉ buồn ngủ mà thôi.” tình nguyện viên hoa tươi không hề đơn giản, hiệp hội Green có rất nhiều chuyện phải làm, cho nên tình nguyện viên cũng sẽ bề bộn nhiều việc. Hầu như mọi nhiệm vụ đều mang tính chất tự nguyện phục vụ, nhưng nếu là nhiệm vụ mang tính bắt buộc thì nhất định phải có mặt.

Lần này, hiệp hội Green chọn tất cả các tình nguyện viên gánh vác nhiệm vụ, từng tình nguyện viên đều là giám khảo, phụ trách một thí sinh dự thi. Chỉ cần thí sinh dự thi có thể tìm được vị giám khảo nào có hoa mình phải tìm, là sẽ đỗ vòng sơ tuyển.

“Đừng quá dung túng thí sinh dự thi, thời gian cũng là một loại khảo nghiệm, nếu em cố ý cho cái tên kia thêm thời gian để tăng cơ hội tìm được em, thì chính là giám khảo gian lận.” Hắn nhìn đại quảng trường nói, người trên quảng trường càng ngày càng ít, đèn hoa trong mưa trông thật ôn hòa mông lung.

“Trời mưa sẽ lấn át mùi hoa, cửa thứ nhất khảo nghiệm cái mũi của thí sinh dự thi nhiều nhất, cho nên thí sinh dự thi kia hẳn là sẽ không cách em quá xa. Hy vọng cậu ấy có thể nhanh chóng tìm được em rồi báo cáo kết quả công việc, đại quảng trường bên kia có cái gì?” Tôi lắng nghe âm điệu trong mưa, cảm thấy hắn hơi để ý chỗ suối phun quảng trường.

“Người lang thang... đếm tiền xu?” Vẻ mặt hắn trở nên âm u lạnh lùng, đôi mắt thờ ơ “Mười phút trước khi chúng ta ngồi ở đây, kĩ năng Tuyệt của hắn rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức anh cảm thấy quái dị lại không tìm thấy vị trí cụ thể của hắn, giám khảo vòng sơ tuyển hiệp hội Green cần người như thế tham gia sao?”

Đúng là có người giả dạng ăn mày đáng thương, ngồi xổm ở góc đếm tiền xu chờ thí sinh dự thi à?

“Có lẽ đó là giám khảo được cấp trên phái xuống khảo sát, anh đừng chạy đi khiêu khích người ta.” Tôi hơi bất mãn than thở, trong đôi mắt khẽ híp xuất hiện ảnh ngược của một màu trắng xoá kì ảo.

Vươn tay đón lấy nhung trắng bay từ trang trại hoa tới, trong bầu trời mưa tràn ngập màu trắng.“Hoa Băng nở, tuyết của Esme.”

Nhiệt độ không khí của Esme khiến rất khó có tuyết, loài hoa Băng này do các đại sư của hiệp hội Green trồng, chỉ cần nhiệt độ không khí hạ đến mức nhất định thì sẽ nở ra rất nhiều, hơn nữa còn mang theo hạt giống bay đến phương xa.

Ngón tay tự nhiên mở ra, linh hoạt không ngừng đẩy ra hoa Băng đang rơi xuống, giống như tìm được khuông nhạc, bắt đầu chỉ huy các giai điệu vậy.

Tôi cảm thấy trò chơi nhỏ này rất hay, một tay học tư thế của vị chỉ huy âm nhạc vừa rồi, muốn dịu dàng bắt được quỹ đạo của tiếng mưa rơi và hoa Băng rơi. Mỗi đóa hoa nhung trắng đều là một nốt nhạc, có thể ca hát qua ngón tay tôi chỉ huy.

“Khúc hát ru sao?” Hắn nhìn tư thế tay của tôi, hỏi.

“Ừ, tiếng mưa rơi và tiếng hoa Băng rơi xuống đất rất mỹ lệ.” thu tay lại, hai chân càng ngày càng lạnh băng, tôi rốt cục không chống đỡ được mí mắt, hoàn toàn nhắm mắt lại.

“Tiếng? Chúng ta trở về đi, em không thể thức đêm.” Hắn không có hứng thú với đống hoa bay tới thổi đi, vươn tay nhẹ nhàng sờ một vài lọc tóc dài bên tai tôi, ôn hòa nói.

“Được, có mang bút không?” Tôi mở mắt ra, ma sát hai tay cứng ngắc vào nhau một lúc.

“Nếu giám khảo nào cũng dễ tính giống như em, thì anh thật sự hoài nghi thực lực trung bình của Hunter Hoa của hiệp hội Green.” Hắn lấy bút máy trong túi quần ra đưa cho tôi, sau đó dùng tay chống cằm nhìn tôi, không đồng ý.

“Hunter Hoa của hiệp hội Green chứ không phải là đội chấp pháp, cho nên giám khảo có thể ôn hòa một chút, em hy vọng có thêm nhiều người thích hoa tươi, như thế sẽ làm Esme càng thêm xinh đẹp.” Tôi mở nắp bút máy màu đen ra, nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện không có giấy.

Đại quảng trường ngập trong màu trắng xóa, yên tĩnh, hoa Băng và mưa xen lẫn nhau, một vài người qua đường nhàn nhã hứng thú cầm ô đứng ở ven đường, mỉm cười ấm áp thưởng thức tuyết hoa xinh đẹp của đêm đông Esme.

Tôi nhìn bút máy trong tay, nghĩ nghĩ, không do dự cởi cúc áo khoác dài ra, đặt áo khoác nữ màu đỏ lên đùi. Nhiệt độ không khí đối với tôi rất thấp, váy không đủ để ngăn cản rét lạnh.

Lộ ra băng dính dán hình chữ thập màu trắng gần xương quai xanh, đây là biện pháp tốt nhất để che hình xăm con nhện.

“Vinh dự, tha thứ, bất diệt và hạnh phúc.” Đây là ý nghĩa loài hoa của thí sinh dự thi mà tôi phụ trách, nhắc đến hoa Bota. Tôi viết ra nét dài, chữ viết rất rõ ràng. Tôi hà hơi tay rồi lại viết một dòng chữ nhỏ bên cạnh “Esme gửi tặng may mắn cho bạn, hoa Bota.”

“Nếu em bị cảm, anh sẽ ném tên thí sinh dự thi đã làm em phải cởi áo khoác đến giữa Meteorcity, có lẽ hiệp hội Green sẽ thích biện pháp có thể khiến nhân tài của chúng trở nên vĩ đại này.” Hắn cởi áo khoác com-lê màu đen ra, thuận tay cởi cả cà-vạt màu tím trên cổ áo ra, sau đó khoác com-lê lên người tôi.

Sao mỗi lần ác liệt vừa nói những lời dọa người khác lại vừa thể hiện mình rất dịu dàng vậy?

Tôi cảm nhận được hơi ấm dư lại của cơ thể hắn qua áo khoác, cười tủm tỉm nói: “Anh còn muốn làm Harris đau đầu thêm sao? Những năm gần đây, quan hệ của hai người chưa bao giờ tốt, em rất lo lắng rồi sẽ có một ngày anh lại bị Harris ném ra khỏi phố Bối Bối.”

“Nếu không phải có rất nhiều thứ ràng buộc, anh thật sự rất muốn thoải mái đánh hắn một trận.” Hắn nhìn đại quảng trường, tươi cười rất chân thật, giống như tìm được thứ gì đó thú vị và muốn đến gần để cắn vậy.

Đóa hoa màu xanh trên đầu tôi là hoa Bota vĩnh viễn không héo tàn, tôi lấy nó xuống rồi cài vào mặt trái của áo khoác, bên cạnh dòng chữ đã khô.

“Phần tử bạo lực, không cho anh động đến Harris, anh còn ngại mình phá phách chưa đủ sao?” lúc lấy đóa hoa xuống, búi tóc của tôi lại có một vài lọn bị rời ra, tôi đành xõa hết xuống, than nhẹ một tiếng vì bó tay với mái tóc, bình thường tôi chỉ buộc đuôi ngựa hoặc là buộc thấp thôi.

“Miru thật bắt bẻ quá, anh luôn làm như lời em nói, ví dụ như làm một người tốt.” Hắn đứng dậy, cởi mấy cúc áo sơmi gọn gàng đơn bạc, một vài bông hoa Băng rơi xuống thân tóc màu đen của hắn, hắn cười rất tuấn tú, trong trẻo, tự nhiên, sáng lạn, trông không hề làm ra vẻ.

Người tốt? Anh muốn người tốt trên đời này chịu đựng kiểu gì đây.

Vươn tay dùng sức kéo lấy áo sơmi của hắn, góc áo hắn bị tôi túm chặt trong tay, tôi ngẩng đầu nhìn phần tử siêu cấp bất lương này đang cười đặc biệt giống người tốt, mặt tôi không chút thay đổi quả quyết nói với hắn “Không cho anh đến đó, nếu không, tối nay ngủ dưới sàn.”

Người ta chỉ ngồi ở đại quảng trường đếm tiền xu thôi, có làm gì anh đâu, mà anh vừa thấy người có thực lực mạnh là muốn làm xằng làm bậy rồi, bại hoại một trăm phần trắm!

Hắn tươi cười bất giác mang theo một chút bất đắc dĩ, rất đáng yêu nhấc tay đầu hàng “Được, Miru càng ngày càng hung ác, anh còn nhớ là lúc chúng ta mới quen biết, em rất dịu dàng với anh.”

“Vậy à? Vậy đó là ảo giác của anh, em chính là một bà trung niên hung ác.” Tôi mở ô ra, sau đó nghiêm mặt kéo hắn đi “Đi về nhà ngủ.”

Đừng nhắc với em chuyện hồi trước, đó đều là một loạt hiểu lầm. Hiện giờ em hối hận chuyện hồi đó vô số lần, đáng ra không nên bị bề ngoài như cừu non lạc đường của anh lừa, không nhét anh vào túi ngay lúc đó, kéo dài tới sở cảnh sát là chuyện mà cả đời này em hối hận vì đã không làm nhất.

Khi đi ngang qua suối phun, tôi nhìn thấy người lang thang mà hắn nói. Ông ấy im lặng ngồi dưới mưa, mặc quần áo rộng thùng thình, đội mũ dính đầy lá cây màu xanh, đang xếp đống tiền xu thành Kim Tự Tháp.

Kỹ thuật xếp tinh chuẩn đến mức lực hấp dẫn Trái Đất như không tồn tại, tiền xu tròn xoe dưới ngón tay trắng nõn của ông ấy tạo nên tác phẩm nghệ thuật như ma thuật.

Chúng tôi đi qua, Kim Tự Tháp bằng tiền xu đột nhiên sập ầm ầm xuống, lăn ra đầy đất.

Tôi ho khan một tiếng, xung quanh giày cao gót đều là tiền xu, nhẹ gọi lại lực chú ý của người bên cạnh “Lance, không thể đánh nhau.”

Độ mạnh của bàn tay hắn đang cầm tay tôi nói cho tôi biết, hắn đang hưng phấn. Không đề cập tới một mặt lý trí quyết đoán lạnh như băng thường ngày của hắn, hắn còn có một mặt hiếu chiến cực kỳ điên cuồng. Chỉ cần là lúc hắn cảm thấy thả lỏng, hắn không hề để ý phải tốn bao nhiêu sức lực để chạy đi bóp chết một cao thủ, mặc kệ cuối cùng có được cái gì hay không.

Người của Meteorcity, dù tính cách bên ngoài như thế nào, kỳ thật ai cũng đều là phần tử bạo lực hiếu chiến, hoàn cảnh bức bách tạo nên tính cách hoang dã, cho nên khi nhìn thấy đối thủ mà mình cảm thấy hứng thú, bản năng sẽ hưng phấn lên.

Hắn bị tôi lôi kéo đi, híp lại đôi mắt tròn đáng yêu kia, lạnh lùng quay đầu nhìn người đàn ông đếm tiền xu kia, hơi lơ đãng trả lời “Miru, anh không giết hắn.”

Tôi dễ dàng nghe ra sự chấp nhất khiến người ta sởn tóc gáy trong giọng nói của hắn, anh không giết ông ấy? Cũng đúng, anh muốn đánh người ta tới mức nửa thân tàn sau đó bức người ta giao năng lực ra.

“Chú ơi, xin chú nhanh chóng đưa đóa hoa Warika màu hồng nhạt cho cháu được không?” Tiếng nói của một thiếu niên xé vỡ sự trầm mặc âm u giữa chúng tôi, cậu ấy là người ngồi bên cạnh suối phun từ nãy.

Tôi không quay đầu, chỉ muốn nhanh chóng lôi tên bên cạnh đi.

“Chú đúng là giám khảo mà, cháu có thể ngửi được mùi hoa Warika rất rõ trên người chú, ý nghĩa hoa là người yêu chung thủy và sức quyến rũ làm người ta sùng bái, hoa Warika là loài hoa trân quý cấp A, nói cách khác, cháu đã tìm được chú cho nên cháu qua vòng sơ tuyển rồi. Nhưng vì sao chú không đưa hoa cho cháu chứ, cô gái vừa rồi cũng là giám khảo vòng sơ tuyển, trên người cô ấy toàn mùi hoa Bota. Nhưng cô ấy không phải giám khảo của cháu, cô ấy thật tốt bụng, dù cái thí sinh dự thi bình thường kia không tìm được cô ấy, cô ấy vẫn đặt hoa ở vị trí dễ thấy để cho thí sinh đỗ.”

Giọng nói của thiếu niên có chút oan ức buồn rầu “Cô ấy còn sợ cái thí sinh bình thường kia không biết đóa hoa ấy của giám khảo, cho nên viết hết tin tức ra cho người ta.”

Tôi có chút xấu hổ bước nhanh hơn, nghe qua chẳng khác gì gian lận giúp người ta.

“Chú, đừng đếm tiền xu nữa, chú rõ ràng là giám khảo của cháu, trước khi mặt trời mọc, chú không cho cháu hoa thì cháu bị loại bỏ mất.” Thiếu niên bắt đầu nghiến răng nghiến lợi bối rối.

Tôi nhịn xuống ý muốn quay đầu lại, cực kỳ muốn nói cho người trẻ tuổi có cái mũi cao thủ kia rằng cậu ấy đã lầm ngay từ đầu, ông ấy đúng là giám khảo của cậu, nhưng... không thể gọi ông ấy là chú. Harris, bác nói đúng, người kia ghét nhất là bị người ta gọi mình là chú, ông ấy đúng là một người lập dị.

“Lance.” tôi bắt đầu nổi gân xanh lên trên trán, hắn luôn khiến tôi đau đầu, hơn nửa đêm mà tràn đầy tinh thần và thể lực như vậy làm gì chứ? Hoàn toàn không kéo nổi thằng nhóc này.

“Anh chỉ trò chuyện với cái người lang thang kia thôi, không làm gì hắn cả.” mắt hắn lạnh lùng, tươi cười thân thiết, trông cực kỳ dễ tính.

Kẻ bịp bợm, tôi không hề nghĩ gì đã ném ô trong tay đi, mưa và hoa Băng lập tức rơi xuống tóc và quần áo. Không hề chần chờ kiễng chân lên, vươn tay kéo lấy cổ áo hắn, hắn thuận thế cúi đầu, nhưng lực chú ý vẫn ở nơi khác.

Áo com-lê đang khoác trên vai bị động tác kịch liệt của tôi làm rơi xuống bên chân, tôi hoàn toàn không để ý hai vai bị mưa thấm rét lạnh. Chỉ chuyên chú hôn lên người đàn ông tóc đen mắt đen, quấn quanh dải vải màu trắng trên trán ấy.

Tầm mắt của hắn lập tức quay trở về, dưới đèn hoa mông lung, trong đôi mắt màu đen như có một tầng ánh sáng xinh đẹp, ấm áp như hơi thở của nhau đang giao triền.

Đêm dài thật sự im lặng, những đóa hoa Băng tuyệt đẹp như thơ, nút thắt trên giày cao gót khiến mũi chân đang kiễng có một khắc bị sít chặt.

“Lance, theo em về nhà.” Tôi túm lấy áo sơmi của hắn, hơi ngả người ra sau, tươi cười dịu dàng nhẹ giọng nói.

Hắn khẽ mân môi, cười nhẹ trông thật vô tội, như là đột nhiên biến thành một đứa trẻ thiên chân vô tà, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.

Được, chúng ta về nhà.

Thành phố Zaban - nơi tổ chức cuộc thi Hunter kì thứ 287

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.