Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 44: Chương 44: Một cân táo ba ngàn Geny




Tôi ngoài cười nhưng trong không cười “Em thích thế vai không được sao, đây là phiếu ưu đãi giảm giá mà lần trước chị tặng, em muốn tiêu nó.”

“Đúng là một chút thiệt thòi cũng không chịu, mua một tặng một rồi mà em còn muốn dùng thứ này.” Manuel tiếp nhận chi phiếu cùng phiếu giảm giá xoay người đi ra quầy tính tiền, sợ tôi đổi ý.

Nhìn dòng chữ “500000 Geny” trên bảng giá trang phục nam giới, tôi hối hận, năm mươi vạn đấy! Tiêu cái phiếu giảm giá vẫn tốn những bốn mươi vạn.

Tôi yên lặng rơi lệ, số tiền này có thể mua bao nhiêu quả táo? Hẳn là dư sức mua cả quán táo.

Quả nhiên là tên xa xỉ không biết mệt, gọi là ăn cướp cũng kém gì nhiều.

Manuel trở lại, phe phẩy chi phiếu của tôi trong tay, cười đáng sợ, nụ cười này thường xuyên xuất hiện khi cô ấy ‘giết’ một vài khách hàng đại ngốc “Miru, số tài khoản của em rất khả quan đấy, làm cho chị đây nhìn trợn trừng mắt.”

Chị đang nói móc phải không, chị đang trào phúng phải không, chị đang nói mát phải không, tài khoản của em đúng là so với tiền gởi ngân hàng của gia đình bình thường hơn chút, nhưng tuyệt không nhiều đến mức vào được mắt Manuel.

Tôi biết hệ thống tính tiền của Manuel và ngân hàng cấu kết với nhau làm việc xấu, để điều tra tình trạng tài chính của mỗi khách hàng, mỗi một lần quét phiếu đều có thể tinh tường biết rõ tình trạng tài khoản trong ngân hàng, đương nhiên đều là các phương thức phạm pháp.

Ngay cả đại đội trưởng đội chấp pháp còn làm như không thấy, một thị dân nhỏ như tôi đâu thể oán giận chuyện bị rình coi tài chính riêng tư.

“Đúng rồi, Manuel, chị giúp em sửa ống quần một chút, nó hơi dài.” Tôi nhìn kỹ trang phục nam có nhan sắc và hình thức rất giống với bộ trên người tôi, rồi cầm xem cái mũ tao nhã màu xanh nhạt “Mũ này cũng sửa một chút.”

“Ha ha, nghĩ đến người có thể tặng nhanh thế, Miru-chan cũng đã đến tuổi có mối tình đầu rồi.”

“Vâng vâng vâng, phiền toái chị sửa cẩn thận chút, bốn mươi vạn đấy.” chị nói thế nào thì thế đó, mối tình đầu đó là chuyện vài chục năm trước, hiện giờ nếu nói tôi tràn ra tình thương của mẹ thì gần đúng.

Xách túi mua sắm đẩy cửa ra, tôi quay đầu nhìn Manuel tiễn tôi ra cửa, cười nói: “Em về đây.”

“Ừ, đi thong thả nhé.” Manuel cười câu hồn, cuối cùng chậm rãi lại thành một loại cười lạnh giống như trào phúng, cô ấy giữ tôi lại, rồi đi ra cửa trước, nhìn về khu bận rộn nhất ở phương bắc của Lệ Đại Đạo “Đúng là rác rưởi, đến thật rồi.”

Tôi kiễng mũi chân nhìn phía đó, ngoài người đến người đi rộn ràng nhốn nháo, không thấy được gì cả.

“Các em, hót cái đám chết tiệt kia về.” Manuel càng cười càng diễm lệ, giọng điệu cũng càng ngày càng lạnh.

Cửa lớn mở ra, vài nhân viên cửa hàng của cô ấy tay cầm gậy lao ra, xẹt qua bên người chúng tôi, làm nổi lên một trận gió.

Trong mấy giây, như là phản ứng dây chuyền, tất cả cửa hàng của Lệ Đại Đạo nhất tề mở rộng cửa, toàn bộ chạy về phương bắc, tôi thậm chí còn nhìn thấy có người cầm búa.

Touya cũng từ trong cửa hàng đi ra, anh ta cầm khối bánh ngọt chocolate, tay dính đầy vụn bánh “Nuel, không nên tức đến vậy chứ, ngày mai mới là lễ hội hoa, hôm nay có thể thảnh thơi một chút.”

“À, có người tới đánh cướp trong địa bàn của bà đây, anh là đại đội trưởng sở chấp pháp phục vụ nhân dân không đi thắt cổ vì hổ thẹn mà còn nói cái gì, đúng là bao cỏ toàn ngồi không ăn bám, chẳng được tích sự gì.”

Touya liếm năm ngón tay “Đâu có đâu có, quý cô xinh đẹp đã tán dương quá lời rồi.”

“Có người cướp bóc à.” Nhìn cả buổi, tôi mới nhìn ra nguyên cớ.

“Miru-chan, cô nên trở về nhà đi, cẩn thận bị kẻ xấu bắt cóc tống tiền.” Touya phất tay, đi đến bên cạnh Manuel nhìn về phía phương bắc con phố.

Rất nhanh, một hàng người đồng phục màu xanh từ phía đông quảng trường xuất hiện, nhanh chóng chạy qua chúng tôi.

Là đội chấp pháp, trang phục trên người bọn họ toàn bộ đều được làm bởi nhà thiết kế trong cửa hàng Manuel.

“Chọc giận đại tỷ Nuel của chúng ta, là không muốn sống rồi.” Touya nói, cười phong khinh thanh nhã.

Một người trẻ tuổi đi đầu lập tức lên tiếng “Vâng!”

Ta cong cong môi, trong tay ôm túi mua sắm bốn mươi vạn Geny, xem ra tôi không thể hỗ trợ được gì, phất tay nói với Manuel và Touya: “Em đi trước đây, tạm biệt mọi người.”

“Trở về bằng đường cũ mà cô tới ấy, nhưng đừng xen vào chuyện người khác nhé nữa nhé, ngày mai chính là ngày hội lớn, cô mà bị bắt trói thì tôi không rảnh để đi cứu đâu.”

Touya vẫn khiến người ta muốn đánh như trước, gân xanh trên trán tôi giật giật, có loại tên này làm ở sở bảo vệ mà sao thành phố này còn tốt đẹp như vậy.

“Ừ, tạm biệt Miru-chan.” Manuel tươi cười xinh đẹp với tôi, quay đầu liền đổi sắc mặt, vỗ mạnh vào đầu Touya một cái “Miệng quạ đen kia rủa ai thế? Nếu Miru bị trói thì bà đây lập tức trói anh đi đổi!”

Tôi đi về phía quảng trường lớn Esme, bầu trời đầu tháng năm màu xanh nhạt, ngay cả mây bạc cũng lộ ra màu trời.

Đi đến đầu đường, một trận gió nhẹ thổi qua bên cạnh tôi, một mùi lạnh băng khiến tôi dừng bước nhìn lại, tàn ảnh mơ hồ của quần áo cao cổ màu đen đang di chuyển rất nhanh. Chạy rất nhanh, nhưng lại là chạy về phía bắc Lệ Đại Đạo.

Tôi tiếp tục đi, tôi không thấy gì, cái gì tôi cũng không thấy.

Sau đó là một người người lang thang tóc dài đi guốc gỗ, cô gái tóc rối màu tím đều lấy tốc độ của gió chạy qua tôi, toàn bộ đều chạy về Lệ Đại Đạo, chẳng lẽ thấy có người đánh cướp cho nên muốn hôi của?

Bây giờ người lang thang cũng thật cường hãn.

Tôi và cô gái mặt tàn nhang dùng tốc độ rất bình thường đi ngược chiều nhau, giày cao gót của cô ấy gây nên tiếng vang trên mặt đất, thái độ thong dong, phương hướng cũng là Lệ Đại Đạo.

Tôi không dừng lại, Lệ Đại Đạo có Touya cùng Manuel, dù là cướp hay là đến hôi của một phen, bọn họ đều lo được, dù sao đại tỷ của Lệ Đại Đạo cùng đại đội trưởng đội chấp pháp xử lý chuyện gì cũng có người ủng hộ.

Đi vào quảng trường, vui vẻ chạy tới mua hai cân táo, vài cư dân Esme cũng tặng tôi mấy đóa hoa nhà vườn.

Vừa cắn táo vừa đi về phố Bối Bối, lúc đi đến suối phun cạnh quảng trường lại bị người ta chặn đường. Tôi khó hiểu ngẩng đầu, sao hôm nay nhiều người đến chặn đường tôi vậy?

“Ủa, Lance?” Hắn mặc đồng phục cửa hàng rượu Esme cao cấp, viền vàng tinh xảo, cúc áo rất có phong cách lốc xoáy Rococo hoa lệ, nhưng lại không cài cẩn thận, khiến cho bộ trang phục vốn có sự nghiêm cẩn của khách sạn lại trở nên rất thư thái, hơn nữa trên mặt hơi xanh tím, dán băng dán OK càng giống một thiếu niên cực ngây ngô.

Tôi đưa quả táo ăn một nửa vào tay hắn, đặt đồ xuống bên chân rồi giúp hắn cài cúc áo.

“Sao Miru lại từ Lệ Đại Đạo đi về?” Hắn nhẹ cười nhìn tôi, đồng tử mắt tối đen, tối đến mức không thể phản chiếu bất cứ ánh sáng nào.

Tôi nhẹ kéo cổ áo hắn khiến hắn cúi đầu, cài lại hai cái cúc áo trên cùng, vừa bận rộn vừa nhìn biểu cảm cười mà không cười của hắn, tôi nói “Cậu cứ ‘mặt không chút thay đổi’ là được.” Ở nhà thì đỡ hơn, vừa ra bên ngoài là treo nụ cười giả lên mặt, ngay cả mèo đen cũng phải đi đường vòng.

Hắn lập tức mặt không chút thay đổi, đem quả táo của tôi đến bên miệng cắn, cũng không chê nước miếng của tôi.

“Tôi đi mua quần áo, chẳng phải là cậu hay chê tôi không chịu để ý đến tóc với quần áo lôi thôi, còn than thở muốn ca ngợi dối trá nhưng lại không tìm được từ sao?”

“Về sau không cần tới nơi đó, cô cứ ở nhà nấu cơm là được.” khẩu khí của hắn rất đương nhiên.

Nụ cười giả của tôi cứng đờ, câu đó mà cậu cũng nói được, cái thằng nhóc luôn chiếm tiện nghi của người ta, chiếm được ‘tùy hứng duy ngã độc tôn đệ nhất thiên hạ’, cái gì mà cứ ở nhà nấu cơm là được? Cậu cho rằng tôi là nữ giúp việc hay là bà già?

“Nếu tôi nấu cơm ở nhà thì ai đi mua đồ ăn chứ.” Tôi hừ một tiếng giật lại quả táo chỉ còn mấy miếng từ trong tay hắn, nhờ cậu cầm cậu lại ăn mất, thật là...

“Nói cũng phải, nhưng Lệ Đại Đạo không có cửa hàng thực phẩm, hơn nữa lấy tính cách của Miru, phỏng chừng mua quần áo ở đó một lần là rất có thể than thở ba năm bảy năm, nói cách khác cô có ba, năm năm không muốn đến đó.”

Tôi cắn hết quả táo, có chút không phúc hậu nghĩ, sao mà phải sợ tôi đến Lệ Đại Đạo như vậy, cậu sợ tôi không cẩn thận lấy hết tiền gửi trong ngân hàng để mua đồ xa xỉ rồi không nuôi nổi cậu, hay án cướp bóc ở Lệ Đại Đạo là cậu bày ra? (Toji: Miru đoán trúng rồi ~~~)

“Được rồi, phố đó chuyên bán đồ xa xỉ, không phù hợp với lý niệm cần kiệm kinh tế của tôi, cho nên tôi rất ít đi.” Câu này không phải để dỗ hắn, bốn mươi vạn Geny có thể dọa tôi rất lâu không dám đi vào nơi đó.

Hơn nữa, những người thuộc lĩnh vực phi bình thường đó hình như sắp xảy ra chuyện gì đó căng thẳng, nếu Lệ Đại Đạo không xử lý tốt thì rất có thể sẽ có một trận chiến đấu. Dù sao tôi cũng không thể giúp được gì, cứ làm việc mà mình có thể làm, bao giờ cũng nên nghe theo người khác tốt bụng khuyên bảo, chỗ nào nên thành thật thì cứ thành thật, không gây thêm phiền cho người khác là được.

“Ừ.” Lần này hắn lại cười rất thư thái.

Tôi đưa hột táo cho hắn, ý bảo hắn nhìn cái thùng rác cách chúng tôi mấy chục mét, hắn tùy ý ném đến, chuẩn xác vứt vào thùng.

Kỳ thật tôi cũng rất muốn có kỹ năng chuẩn xác này, nhưng cả đời này cũng rất khó.

Cầm hết các túi đồ lên, thuận miệng hỏi “Quả táo có vị gì?”

Hắn mặt không chút thay đổi, trả lời “Xốp giòn ngon miệng, chua ngọt vừa phải, mùi thơm ngát hợp lòng người, một cân ba ngàn Geny, giá rẻ, khách hàng quen được ưu đãi thêm một quả.”

Tôi theo ánh mắt hắn nhìn quán táo ở quảng trường, dù khoảng cách rất xa không thấy rõ tấm bảng treo kia, nhưng tôi chắc chắn những từ trên đó được tên nhóc này đọc lên, cho nên tôi tuyệt vọng nói: “Câu sau không cần đọc ra, tôi biết thừa là cậu vừa cắn vào là trực tiếp nuốt luôn.”

Xem ra, để làm hắn bỏ tật xấu này, có một đoạn đường rất dài phải đi.

Tôi đưa cho hắn một quả táo khác “Thử cắn hai miếng.” Tôi cũng không hy vọng xa vời là hắn có thể lập tức trở nên bình thường.

Tôi cũng có nghĩ tới nếu không phải quả mà là hạt tiêu, thì hắn cũng có thể trực tiếp nuốt hết vào.

Hắn tung quả táo lên không trung mấy cái, giống như là muốn đoán ra sức nặng của nó, sau đó cười nói với tôi: “Miru, tôi vẫn không muốn ăn súp lơ, tôi không muốn lại nhìn thấy loại đồ ăn này. Nữa”

Tôi phất tay tỏ vẻ chào thua, xoay người đi tiếp, vô lực đáp “Biết rồi, tôi đổi thành rau diếp.” Từ lúc cho hắn quyền kén ăn, hắn liền không chút khách khí nói thẳng với chủ nhà là tôi rằng hắn không muốn này hắn không muốn kia, một chút tự giác của người khách cũng không có.

Thằng nhóc này tám phần là chưa từng coi mình là khách, ngẫu nhiên lại toát ra thái độ khiến cho tôi có cảm giác như mình bị coi là vật tư hữu.

Thôi vậy, dù hắn có kiêu ngạo đến mức nào thì cũng đâu đến mức xông lên ăn tôi chứ? Chỉ là tôi quá đa tâm mà thôi.

“Anh Lance.”

Nghe được một cái tên quen thuộc, tôi bản năng quay người lại, một cô gái xinh đẹp tóc hồng nhạt, quần trắng như tuyết, từ cửa hàng rượu Esme chạy tới.

Là đồng sự sao? Thật đáng yêu.

“A, anh Lance, mặt của anh sao vậy?”

Thực sự là có nhân duyên, tôi còn tưởng là với tính cách âm u kỳ quặc của hắn, hắn sẽ không có bạn đâu, giờ thì tốt quá, có bạn thì mới có lợi cho cuộc sống của thanh thiếu niên.

Sau đó tôi nghe thấy giọng nói hơi lười nhác của hắn chậm rãi trả lời “Là cô Lilise đấy à, lúc ngủ, tôi không cẩn thận bị mèo cào.”

Ai là mèo chứ? Tôi còn chưa ghét bỏ tên bạch tuộc tám vòi là cậu đâu.

Ngước nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, huyệt Thái Dương của tôi lại bắt đầu co rút kinh khủng, không nói hai lời bước đi. Nếu vừa rồi là cười dối trá, thì hiện tại tên này đang cười lạnh như băng âm hiểm.

Cô bé kia nhìn thấy kiểu cười này sao lại còn không chạy vậy, không nhìn ra hắn đang có vẻ ‘tôi muốn đánh nhau’ sao?

Tôi không thấy được gì hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.