Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 125: Chương 125: Một con gấu nhỏ và một con gấu nhỏ




Tôi đi vào thang máy cười nói với cô tiếp viên thang máy: “Phiền cô, tầng một.”

Nói xong dựa vào tường thang máy chờ đợi cửa đóng lại, đấu trường Trên Không xuất hiện rất nhiều tập trong truyện tranh, lấy tuổi của Chrollo để suy tính thời gian mà tôi đã gần như quên không còn một mảnh, nói cách khác, khoảng mười năm sau, nhân vật chính mới xuất hiện.

Mười năm, khoảng cách rất dài, đến lúc đó, trí nhớ trong đầu tôi có thể còn lại bao nhiêu, một đoạn thời gian có lời tiên đoán về Chrollo Lucifer?

Tôi ngẩng đầu nhìn thang máy đang dần dần xuống tầng trệt, tâm tình yên lặng nói không ra lời, mười năm sau tôi và hắn sẽ trở nên thế nào, thì đó là chuyện mười năm sau. Tôi hy vọng con đường đời mình đi có khoảng cách với con đường mà nhân vật trong truyện Hunter phải đi rất xa xôi.

Rất có khả năng cả đời này tôi cũng không gặp nhóm bốn nhân vật chính, cũng sẽ không nhìn thấy con của Ging và Killua giống mèo. Dù sao đã lâu như vậy, tôi cũng rõ ràng nơi này chính là một thế giới khác, chân thật đến mức bạn không thể cầm lấy được, chỉ cần bạn không cố ý tiếp cận, thì chuyện đã xảy ra trong nguyên tác truyện không có khả năng vô duyên vô cớ chạy đến trước mặt bạn.

Bất luận là đối diện nhau hay là gặp thoáng qua, những người trong truyện tranh ngoài hắn ra, số người tôi có thể nhớ rất ít.

Khi đến tầng một trăm chín mươi, thang máy dừng lại mở cửa, có người tung lá bài pocker vừa chơi vừa đi vào, tôi yên lặng cúi đầu ngẩn người. Mặc kệ trong lòng vẫn còn có trí nhớ về thời gian có lời tiên đoán cho Chrollo Lucifer, không biết vẫn là không biết.

Trên gương mặt sạch sẽ của thiếu niên tóc đỏ có một đôi mắt hẹp dài mang vẻ yêu mị, xinh đẹp khiến người ta không được tự nhiên.

Hắn nhìn không chớp mắt vừa ăn kẹo cao su, vừa nghịch một bộ bài pocker ở trong tay xếp thành các hình dạng khác nhau, lại trong một giây khôi phục như lúc ban đầu, thủ pháp linh hoạt hoa lệ.

“Thang máy đã tới tầng rồi.” Cô tiếp viên thang máy tươi cười thân thiết nhắc nhở.

Tôi có chút lơ mơ ngẩng đầu, phát hiện vẫn không phải tầng một. Thiếu niên bên cạnh vung tay, một bộ lá bài pocker liền biến mất ở đầu ngón tay, sau đó bước ra ngoài, đúng lúc bước ra cửa thang máy, hắn đột nhiên quay đầu, tươi cười rất nhiệt tình với tôi “Ủa, có phải trước kia chúng ta đã gặp qua không, tôi cảm thấy cô rất quen.”

Có một khắc, tôi cực kỳ muốn gãi ngứa trên tay mình đi, âm điệu bay bổng như vậy, tôi vừa nghe thấy là cả người run lên. Giọng nói kiểu này chắc chắn là trời sinh, vì không có khả năng làm được lên xuống một cách tự nhiên như vậy.

“Cậu... đang nói chuyện với tôi sao?” Tôi ngơ ngác đáp lại.

“Ngài Hisoka, mời ngài đừng dẫm khe cửa thang máy, xin hãy hiểu cho công việc của tôi.” Cô tiếp viên thang máy nhấc chân đứng trước mặt tôi, tươi cười khả ái nói với hắn.

“Thật mất thú vị, Lena-chan, có muốn cùng tôi lên tầng cao nhất ăn Hambuger không?” thiếu niên tóc đỏ vẫn tươi cười, hắn giơ tay lên, một lá bài pocker đột nhiên xuất hiện giữa hai ngón tay, nhẹ nhàng phi ra.

Hai tay cô tiếp viên thang máy tạo thành chữ thập dễ dàng đỡ được lá bài không có lực sát thương này, tươi cười nhiệt tình hơn cả hắn “Vậy mời ngài Hisoka hãy đánh đến tầng cao nhất rồi nói sau, ngài hẳn là rõ ràng, tầng đỉnh không phục vụ người ngoài.”

“Vậy thì thật đáng tiếc, thôi vậy, cô không chơi với tôi, tôi tìm chủ tầng vậy, cái tên tóc đen kia ở tầng thứ mấy? Còn cả cái tên đeo ống nghe điện thoại lần trước nữa, tôi tìm kiểu gì cũng không thấy hắn, trái cây ngọt.” Thiếu niên cực kỳ quỷ dị vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, sau đó nhấc chân chạy lấy người, không định quấy rối nữa.

Cửa thang máy lại đóng lại, cô tiếp viên thang máy xoay người lại, cầm bài trong tay cho tôi xem, cau mày hạ giọng nói với tôi: “Hình trên đó thật kém quá.”

Tôi nhìn hình trái tim màu đỏ thật to chiếm cả mặt bài, không nhịn được cười nói: “Xem ra hắn có hảo cảm với cô.”

“Cái biến thái kia gặp ai cũng cảm thấy có hảo cảm, tôi thường xuyên nghe thấy hắn luôn nhắc tới cái gì mà trái cây ấy, tôi hoài nghi nhà hắn là cửa hàng hoa quả. Về sau, cô nhìn thấy hắn thì không cần để ý đến hắn đâu, kiểu người như hắn không thường xuất thủ với người thường.” Cô tiếp viên thang máy dặn, rất lo tôi sẽ trêu chọc phải tên bán hoa quả.

Tôi gật đầu “Về sau hẳn là sẽ không gặp phải hắn, tôi sắp về nhà rồi.”

“Sắp đi à?” Cô tiếp viên thang máy trở về chỗ đứng, ấn phím giữ, giọng điệu trầm thấp, nhỏ giọng nói “Cũng tốt, tuy rằng tên bạn trai chủ tầng của cô thoạt nhìn rất mạnh, nhưng nơi này dù sao cũng không thích hợp với một cô bé như cô.”

“Về sau tôi có thể viết thư cho cô không? Tên tôi là Miru.” Tôi vươn ngón tay có chút ngượng ngùng gãi gãi má, trong đấu trường Trên Không, tôi thích cô tiếp viên thang máy này nhất.

“Tên tôi là Helena, tôi cho cô địa chỉ liên lạc đây, đừng trực tiếp kí gửi đến đấu trường Trên Không, bởi vì quản lí của tôi còn muốn thu phí trông coi trước khi tôi nhận.” Cô ấy lục túi váy mình, lấy một cái bút ra, trực tiếp lấy mũ mình xuống rồi viết địa chỉ lên.

“Được, ừm... Lần trước, Ubogin không gây phiền toái cho cô chứ?” Tôi vươn tay vào ba lô của mình lục lọi, lấy bút và giấy ra, vừa viết địa chỉ vừa hỏi. Nghe nói “cậu bé” mặc áo lông không câu nệ tiểu tiết kia luôn chạy tới quấy rầy.

“Ý cô là cái người cao to kia sao? Hắn coi trọng quản lí của chúng tôi.” Helena đội lại mũ lên đầu, chỉnh lại trang phục của mình xong, lúc thang máy mở ra, cô ấy lại cười điềm tĩnh chân thành, nói với hai người vừa mới vào: “Hoan nghênh vào thang máy.”

Quen thuộc nhau rồi mới phát hiện cô tiếp viên thang máy vốn yên tĩnh tao nhã thì ra rất hoạt bát đáng yêu.

Tôi rụt lui vào góc, tiếp tục cúi đầu yên lặng viết cách liên lạc với tôi, người vừa vào không thân với tôi cho lắm.

Cửa thang máy đóng lại, trong thang máy lập tức trở nên lạnh lùng tĩnh mịch.

“Chắc là bang chủ tính rời khỏi đây, anh cảm thấy bang chủ sẽ có hứng thú với ai và nơi nào tiếp theo?” Machi khoanh hai tay trước ngực, mặt lạnh nhìn đỉnh thang máy, hỏi.

“Không rõ ràng lắm, phải xem bang chủ cảm thấy hứng thú với cái gì đã. Nhưng bang chủ nói là muốn tìm đồng bọn mới, chúng ta cần những người mới.” Feitan để hai tay trong túi quần, dựa tường thang máy, mặt còn lạnh hơn cả Machi, nhìn sàn bên chân mình, trả lời.

“Bang chủ luôn hứng thú rất nhanh, nhưng bang chủ rất thích sách, lúc trước, ở Meteorcity, anh ta còn có cả một phòng sách cổ.” Machi nhớ tới Meteorcity, mặc dù giọng nói lạnh nhạt nhưng cũng bất giác mang theo sự hoài niệm và dịu dàng.

“Lúc bang chủ ra ngoài, chẳng phải là đống sách đó bị đám xâm nhập địa bàn của chúng ta cố ý thiêu hủy rồi sao?” khẩu khí của Feitan hoàn toàn không thay đổi, dù nói đến Meteorcity, hắn cũng không có phản ứng gì.

“Cho nên từ lần đó, bang chủ cực kỳ chán ghét những kẻ ở hội trưởng lão, kỳ thật đám ngu kia không thiêu hủy những quyển sách mà bang chủ chưa đọc, thì có lẽ anh ta đã không dồn nhiều sức để diệt bọn chúng như vậy, bang chủ rất hay mang thù.” Machi cảm thấy có chút nhàm chán, lấy một sợi dây màu đỏ ra bắt đầu chơi dây.

“Nghị quyết của cơ quan cao cấp của hội trưởng lão luôn rất ngu, ngoài việc cứ lặp lại sai lầm ra, bọn chúng chẳng đúng chỗ nào cả.” Feitan híp mắt lại, rất khinh thường châm chọc.

Tôi cảm thấy mồ hôi lạnh chảy xuống, có chút cười khổ cầm bút yên lặng không hé răng nghĩ, các cậu ở đây không e dè nói việc này như vậy, thật sự không thành vấn đề sao?

“Đúng rồi, cái nữ kia đeo balo giống như sắp đi xa, cô ta đi đâu thế.” Machi nhìn đỉnh thang máy, dây thừng trong tay không ngừng thay đổi hình dạng.

“Tối hôm qua, chẳng phải là Pakun đã dặt vé tàu bay đường dài sao, hình như là Esme.” Feitan tiếp tục cúi đầu nhìn sàn, người khác không chú ý còn tưởng rằng hắn đang ngủ gật.

“Bang chủ để cho cô ta đi?” Machi vô tâm giống như nói chuyện phiếm vậy.

“Có lẽ cuối cùng bang chủ đã nhìn chán cô ta, hết hứng thú rồi.” mặt Feitan không chút thay đổi tán gẫu với đồng bọn bên cạnh, giống như là nhân vật chính trong câu chuyện đã trở lại Esme xa xôi rồi, mà không phải là ở trong góc ngay bên tay phải hắn.

“Cũng đúng, lâu đến thế rồi cũng nên ngấy, bánh quýt tối hôm qua có còn không?” Machi nhét sợi dây màu đỏ vào túi, bọn họ đã đến tầng cần đến.

“Có, để ở trong tủ lạnh, còn có rất nhiều trà vỏ quýt.” Tôi nói nhỏ với vách tường, đưa lưng về phía hai người không quá quen kia.

“Vậy thì vấn đề cơm trưa đã giải quyết xong, lúc trước, tôi vẫn nghĩ là vỏ quýt chỉ có thể ăn sống, thì ra cũng có thể làm thành một thức ăn không tệ lắm.” từ đầu tới đuôi, Machi đều lười quay đầu nhìn người trả lời, đi theo Feitan còn âm lãnh hơn cả cô, cùng nhìn không chớp mắt đi ra thang máy.

Tôi lau lau mồ hôi, thở dài nhẹ nhõm một hơi, bọn họ vẫn không hề cố kỵ gì cả như vậy, khiến tôi thường xuyên lau mồ hôi lạnh, họ đã quen một khi tự do, họ sẽ không làm cách sống tùy hứng của mình phải khó xử.

Lần này, một giây trước khi cửa thang máy đóng lại, một bóng đen lẻn vào, nhanh đến mức khiến cho người ta nghĩ là mình hoa mắt, tôi nháy mắt mấy cái mới phát hiện bên cạnh mình lại xuất hiện một người quen mà cũng không quen.

“Tầng mười hai, cám ơn.” thiếu niên đeo ống nghe điện thoại, đánh nhịp chân không đều, cười nói với cô tiếp viên thang máy.

Thang máy im lặng một lúc, thiếu niên tháo ống nghe điện thoại xuống bên vai “Cô Miru, phải về nhà à?”

Tôi lộ ra một cái mỉm cười hiểu rõ “Đúng vậy, phải về nhà.”

“Vậy sao? Vậy tôi đây lại có thể nhàn hạ rồi, tiền bối Harris nói đúng thật, nếu cô Miru muốn trở về thì sẽ có năng lực tự mình trở về.” trên gương mặt bình thường của thiếu niên mang nụ cười có chút quái dị, anh ta vỗ vỗ mặt mình, có chút tức giận nói “Khuôn mặt này thật phiền toái, nơi này không có camera chứ.”

Sắc mặt cô tiếp viên thang máy không thay đổi, trả lời “Ba giờ trước đã bị khách nhân đá nát, một giờ sau mới có nhân viên kỹ thuật đến sửa.”

“Vậy sao? Nhân viên kỹ thuật này đúng là vất vả.” Thiếu niên giơ hai tay dùng sức kéo da mặt xuống, bộ mặt đột nhiên biến thành một khuôn mặt khác trong nháy mắt.

Tôi trừng lớn mắt nhìn anh ta, phát hiện anh ta rất thoải mái nói: “Vẫn là mặt mình tốt hơn.”

Thuật dịch dung? Hơn nữa so với bộ mặt bình phàm vừa nãy, hiện tại anh ta hiển nhiên thanh tú đáng yêu rất nhiều, có sự sạch sẽ và trắng nõn đặc hữu của người Esme.

“Đúng rồi, tóc.” Hắn lấy trong túi quần một bình xịt nhỏ không biết tên, nhanh chóng phun vào mái tóc mềm thẳng của mình, sau một màn sương màu hồng, mái tóc nhanh chóng phai màu, hơn nữa, thân tóc cũng không mềm mại như trước, tóc tự nhiên xoã tung biến thành màu nâu nhạt rất có khuynh hướng cảm xúc.

Không đến một phút đồng hồ, tôi hơi ngả người đến gần, nhìn quá trình khôi phục gương mặt cũ một cách nghệ thuật, thấy anh ta xé hai ống quần làm đôi bắt đầu từ giữa thân quần xuống, quần lập tức từ phong cách hip-hop rộng thùng thình biến thành quần đùi bó sát người, sau đó mặc ngược áo lại, màu sắc từ âm u biến thành màu đỏ tươi sáng.

Đợi đến tầng mười hai, anh ta vừa ra cửa thang máy, đã thay đổi nhịp chân, thành một người hoàn toàn khẩn trương. Từ một thiếu niên ung dung không chớp mắt, biến thành một cậu bé đẹp trai có thể khiến các cô bé quay đầu nhìn lại.

“Tôi không tin cái tên tóc đỏ kia tìm được tôi, chưa từng thấy tên con trai nào lằng nhằng quấy rối đến như thế, giống y hệt kẹo cao su cạo mãi không sạch.” Anh ta lại đeo ống nghe điện thoại lên, phất tay cười nói tạm biệt với tôi “Hẹn gặp lại, cô Miru. Hai con gấu nhỏ đi trên đường ơi, la la la la la.”

Anh ta vừa nhấc chân liền vừa hát vừa nhảy như xung quanh không có ai cả, dáng vẻ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chạy đi vậy.

Tôi vươn tay bụm mặt không chịu nổi cái tên ‘đầu óc không bình thường’ kia, thay đổi chỗ nào cũng rất hoàn mỹ, chỉ là cái ống nghe điện thoại kia vẫn không cất đi, lại còn thoải mái hát to mấy câu hát dễ nhớ cho khắp thiên hạ nghe, ai chẳng biết cậu là ai chứ?

Tôi cảm giác trên đầu có cái gì đó, ngẩng đầu nhìn thấy Helena vươn tay đội mũ của cô ấy lên đầu tôi, cô ấy cười nói: “Hoan nghênh lần sau vào thang máy, Miru.”

Tôi gật đầu, sau đó duỗi hai tay ra ôm chặt lấy cô ấy “Cám ơn cô.”

Thoải mái thong thả đi ra đại sảnh lầu một của đấu trường Trên Không, ra bên ngoài, quay đầu nhìn lên phát hiện tòa nhà này vẫn rung động lòng người như trước, tôi giơ thẳng bàn tay, đặt hơi ngang trước trán, kính chào tòa nhà trọc trời này một cái “Hẹn gặp lại, và kính chào người đã sáng tạo thế giới này.”

Khi tôi xoay người, không hề có một tia dao động nhìn phía trước, trên con đường lớn bằng phẳng người đến người đi, nhưng bạn vĩnh viễn rất khó bỏ qua cái tên có mái tóc màu xanh lá xinh đẹp, miệng ngậm một vài thứ lung tung kỳ quái đi ngang qua. Cậu ta xoay người sang một phía, đứng giữa đường, ngẩng đầu nhìn trời, ai đi qua cũng đều nhường đường cho cậu ta.

Rất kiêu ngạo, bước chân của tôi không thay đổi đi qua, lúc sắp chạm vai, cậu ta tự nhiên lùi bước nhường đường cho tôi, sau đó quay đầu lấy hoa bên miệng xuống, nói với tôi: “Ai u, cô gái như hoa như ngọc, em là mặt trời xinh đẹp, anh nguyện làm ngôi sao của em, chúng ta lập tức vào lễ đường đi.”

Tôi ngây người nhìn hắn, đột nhiên vui vẻ lên “Majo, anh sắp làm nghệ nhân hài của quảng trường lớn Esme sao?”

Majo thô lỗ lắc lắc hoa, không hề cho tôi khuôn mặt tươi cười, nói với tôi: “Này, cô nhóc, em nói cái gì đấy, nhìn thấy một anh đẹp trai thành thục như vậy ca ngợi em là mặt trời, vậy mà em còn chưa thỏa mãn sao?”

“Được rồi, anh đẹp trai Majo, tàu bay của em sắp bay rồi, anh có thể biến thành Sao Băng chở em về Esme xinh đẹp của chúng ta không?” Tôi không thèm để ý, buông lỏng tay nói, sau đó đi phía trước.

“Sao Băng có gì đặc biệt hơn người chứ, tôi chạy còn nhanh hơn Sao Băng nhiều, cái ông già Harris chết tiệt kia lúc trước dám không cho anh tới tìm em, nói là tính cách hấp tấp của anh sẽ làm vướng víu, ông ta già cả ngu ngốc mới vướng víu.” Majo điều chỉnh bước chân, nghênh ngang đi bằng với tôi.

“Nói đến chuyện này, rốt cuộc Esme có bao nhiêu người của Meteorcity thế?” hai tay tôi nắm dây đeo ba lô hỏi, khoảng trời xanh phía trước, đám đông vội vàng đi ngang qua, hình thành một phong cảnh rất đặc sắc.

“Ai biết, đó là công việc của ngành thống kê, anh chỉ biết trong phố Bối Bối ngoài anh ra, Shiyou là Sahil ‘lừa’ trở về thì không tính, cái tên Mizuno hay nổi điên kia nữa, còn có Samee nhà Jane, cả thợ sửa chữa có chứng bệnh cuồng sửa chữa nữa, còn có một vài người không muốn nói ra, anh cũng không nói, Miru, em khôi phục trí nhớ rồi à?” Majo ngẩng đầu nhìn trời, nhìn không chớp mắt tiếp tục đi, trả lời rất bình thản.

“Không, em chỉ có một giấc mơ, em mơ thấy đoàn người chúng ta cầm giống hoa chạy đến Meteorcity, sau đó một thanh niên khoác áo khoác trên lưng viết chữ ‘Pháp’ màu đen nói, chúng ta phải trồng hoa ở đây.” Tôi dịu dàng cười nói.

“Có lầm hay không thế, cái thằng nhóc Touya Jiren ngốc nghếch kia có điểm nào đẹp trai chứ, cái tên kia còn ngu ngốc hơn cả em đấy, trên thế giới này, anh không tìm thấy ai ngu ngốc hơn anh ta đâu.” Majo lập tức khinh thường phản bác, dáng vẻ rất khinh thường người nào đó.

“Majo, anh có thích Meteorcity không?” Tôi nhẹ giọng hỏi.

Mọi người, có thích Meteorcity không?

“Không thích, hơn nữa cái nơi Meteorcity quỷ quái kia, anh hoài nghi một ngàn năm sau vẫn cứ thế thôi, anh chán ghét Meteorcity, cực kỳ chán ghét.” Majo tươi cười lưu manh, thái độ không quan tâm.

“À, vậy sao?” Tôi lắc đầu, bước chân trở nên vui vẻ.

“Đúng vậy, ông đây cảm thấy cái nơi quỷ quái kia có nát đến mức nào đi nữa cũng sẽ không nát hơn bây giờ đâu, Touya Jiren nói, một khi đã như vậy thì chúng ta dù không cẩn thận dẫm nát cái nơi Meteorcity kia, nó vẫn tên là Meteorcity thôi, vậy thì còn có cái gì phải sợ. Sau đó anh phát hiện, đám ngốc chúng ta lại bị cái tên ngu ngốc kia lừa, tập thể rơi vào một đội tên là tình nguyện viên siêu cấp, không có tiền lương lại còn mất nửa đời người trong hố sâu làm thuê không công cho người ta nữa chứ. Có lầm hay không chứ, thì ra chúng ta còn ngu hơn cả anh ta nữa!” Majo nói xong đột nhiên cười rộ lên “Thôi vậy, anh chỉ không vừa mắt Meteorcity, Miru, cái nơi kia, ai cũng không thích nổi, chỉ không vừa mắt nó mà thôi.”

“Khi nào thì chúng ta có thể vào Meteorcity trồng hoa nhỉ.” Tôi cố ý mang vẻ mặt mộng ảo, cười tủm tỉm nói.

“Trồng hoa cái gì, đừng có nói giống cái tên Touya ngu ngốc kia, cái nơi kia mà có thể trồng hoa sao, chỉ khi tận thế thôi.”

“Hiệp hội Green lớn mạnh như vậy, không có chuyện gì là không làm được.” Tôi rất tin tưởng hiệp hội Green của Esme.

“Đúng vậy, em có thể xin hiệp hội là em muốn trồng hoa ở Meteorcity, sau đó ngày hôm sau em sẽ phát hiện ở Meteorcity xuất hiện một đống hoa ăn thịt người, chỉ có cái loại đáng sợ này mới có thể hoành hành ngang ngược ở cái nơi quỷ quái kia.”

“Majo, về sau, khi trồng hoa, anh giúp sức một chút nhé, hoa Tử rất nặng.” Tôi tiếp tục thêu dệt truyện cổ tích của tôi, chắc chắn sẽ có một ngày, Esme chính là Meteorcity.

“Anh đã nói rồi! Đừng có nói giống cái tên ngu ngốc kia! Em muốn cùng anh ta đứng thứ nhất thứ nhì trên bảng ngu ngốc sao!?” Majo phát điên lớn tiếng nói.

“A, không phải có các anh làm đệm cho sao? Ha ha ha.”

Hai con gấu nhỏ đi trên đường ơi, một con tên là Esme, một con tên là Meteorcity.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.