Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 118: Chương 118: Tôi đói bụng




Tôi bắt tay vào tính toán, sau đó lục lục túi quần, lấy ra một ngàn Geny đưa cho Shalnark “Tôi đặt cược Chrollo thắng, chờ hắn thắng rồi, lấy một phần tiền trả cậu, đưa hai vé giảm 80% đây.”

Một bàn tay cầm Geny, tay kia thì cong ngón trỏ lên ngoắc ngoắc, đưa vé đưa vé.

Hai tay Shalnark vỗ vỗ mặt, như phát hiện kẻ phạm quy, không vui nói “Con Chuột Nhỏ, cô như vậy thì tôi buôn bán kiểu gì đây.”

“Chẳng lẽ Lance thất bại?” Tôi đột nhiên cảm thấy, hắn bị người ta kéo đến đấu trường Trên Không đánh ẩu một chút cũng không tệ, những suy nghĩ ác liệt vui sướng khi người gặp họa như thế, ngẫu nhiên sẽ giải trí cho mình một chút.

“Bang chủ còn lâu mới thua, trừ khi bang chủ cố ý thua.” Shalnark tươi cười tự tin, khi không giả bộ trẻ con ngây thơ thì dù bề ngoài trẻ con đến mấy cũng luôn gây cảm giác trưởng thành sớm âm u.

“Coi như ủng hộ bang chủ vĩ đại nhà cậu, vé.” Tôi mặt than mở móng mèo ra, có đưa hay không!

“Được rồi, Con Chuột Nhỏ thật nhỏ mọn, hai vé đây, nếu đám Machi đều mua vé như vậy thì tôi lấy lợi nhuận ở đâu đây, phải biết rằng tiền vé càng cao thì tiền đặt cược của tôi mới có thể có nhiều hơn.” Shalnark lấy tiền trên tay tôi, sau đó đau lòng rút hai vé cho tôi.

“Dám gọi tôi là Con Chuột Nhỏ rồi, cậu còn mong tôi hào phóng sao, lần sau cậu gọi tôi là rồng bá vương thử xem, có lẽ tôi sẽ hào phóng đấy.” Tôi tùy tay để vé xuống bàn, khối ngọc Trái Tim Bầu Trời kia cũng đặt sang một bên, viên ngọc này quý đến mức vượt qua sức tưởng tượng của tôi, tôi thật sự không có một chút cảm giác gì.

Mở cửa tủ lạnh ra, lấy hai quả táo, tùy tay ném ra sau “Bù tiền vé, cho cậu táo.”

“Cám ơn.” Shalnark nhảy xuống khỏi bàn, thoải mái bắt được quả táo “Đúng rồi, cho cô một cảnh báo, hai ngày gần đây, tâm tình của bang chủ không tốt lắm, cho nên cô đừng tùy tiện đến gần ai, bởi vì tâm tình bang chủ càng không tốt thì tính thích sạch sẽ quá mức lại càng nghiêm trọng.”

Tính thích sạch sẽ quá mức? Tôi hơi khó hiểu nhìn bóng lưng Shalnark đi ra cửa, vừa cắn táo vừa hồi tưởng, cái thằng nhóc lôi thôi đòi mạng kia, đâu có chút nào giống như thích sạch sẽ quá mức đâu.

Quay đầu nhìn hai tấm vé đặt bên cạnh khối ngọc kia, đứng một hồi mới vươn tay cầm lên, vé xem trận đấu của đấu trường Trên Không, hình như rất quý.

Tuy nói muốn đi xem trận đấu, nhưng tôi bi ai phát hiện mình tính nhầm tầng trệt, phải chạy lên tầng hai trăm hỏi nhân viên quầy phục vụ, tôi chỉnh lại mũ thể thao màu đen, chạy đi chờ thang máy.

Thang máy mở ra, cô tiếp viên thang máy đứng đoan trang cười động lòng người nói: “Hoan nghênh vào thang máy.”

Những cô tiếp viên thang máy của đấu trường Trên Không đều rất đặc sắc, tuy rằng mặc đồng phục màu phấn hồng có hình dán nắm đấm, nhưng bạn sẽ không dễ dàng nhầm họ với người khác.

Tôi vừa đi vào vừa cười nói: “Phiền cô quá.” Sau đó đứng cạnh tường thang máy, đầu có chút choáng, bệnh này xem ra là rất khó khỏi hẳn, trong túi quần luôn luôn mang một gói kẹo các màu.

“Khoan khoan, còn có tôi nữa.” Lúc cửa thang máy đang đóng chỉ còn một khe, một bóng đen đột nhiên nhanh chóng len vào “Tầng hai trăm hai mươi ba, cám ơn.”

Người ở một giây cuối cùng chen vào là một thiếu niên có diện mạo bình thường, nhìn thuận mắt nhưng thuộc kiểu người khác chỉ quay người đi là quên ngay diện mạo của anh ta. Anh ta đeo tai nghe điện thoại có dán hình đóa hoa, miệng hát khẽ theo ca khúc, hai tay khoanh ngực dựa tường thang máy, có vẻ như rất thích ca khúc ấy.

Tuy rằng anh ta thảnh thơi hát khẽ theo ca khúc, nhưng nhịp lại chạy cực nhanh.

Lúc cửa thang máy mở, anh ta đi ra ngoài, sau đó đột nhiên quay đầu lại tươi cười với tôi, cười như kiểu đùa dai, nâng hai ngón tay gầy đang kẹp một tấm vé, nói: “Có hai vé thì cho tôi một cái đi, cám ơn vé của cô nhé.”

Tôi phản xạ lục túi quần, lấy ra thấy chỉ còn lại một vé, ngẩng đầu thì thiếu niên đã sớm chạy mất không thấy đâu, không nhịn được cười cười “Người nơi này thật thú vị.” Nhưng bài hát kia, nhịp nhanh kinh khủng.

Cửa thang máy vĩnh viễn không thể thuận lợi đóng lại, thiếu niên mới vừa đi, hai bàn tay to như gấu đã ngăn cửa thang máy lại, sau đó hai người đàn ông một cao một thấp, một to khỏe một nhỏ gầy hai người cứ thế bước vào, không nhìn ai hết.

Khóe miệng giật giật, vội vàng lui đến góc tường quay đầu đi, tôi không biết bọn họ.

“Nơi này thật chán quá, chẳng phải là nói có rất nhiều cao thủ sao? Cái tên trọng tài kia phán chít chít méo mó phiền chết đi được.” Ubogin nâng mắt lên, không nhìn ai, cứ thế chiếm hơn phân nửa thang máy.

“Đánh đủ mười trận là anh có thể đi khiêu chiến chủ tầng, chỉ cần trước lúc bang chủ chưa động thủ thì đừng giết chết bọn họ là được.” Nobunaga vẫn mang vẻ ngoài lười biếng như mọi khi, đôi mắt tuy rằng khô khan vô thần, nhưng nhếch mắt rất cao, không thèm nhìn ai, chẳng khác gì tên hợp tác với hắn.

“Không thể đánh chết thì còn gì là lạc thú nữa, chiến đấu thì phải liều mạng giết chết đối thủ chứ.” Ubogin vung vung nắm đấm, gây ra gió mạnh, vẻ mặt kia dù nhìn kiểu nào cũng chẳng dính dáng gì đến hai từ ‘lương thiện’.

“Vậy anh đi giết đi, chỉ cần anh xác định anh có thể giết chết cái tên gọi là chủ tầng kia, mà cái chủ tầng kia không phải mục tiêu của bang chủ là được.” Nobunaga gãi gãi vùng da bên vai, hình như lại bóp chết một con rận nữa.

“Làm sao mà tôi biết bang chủ coi ai là mục tiêu chứ, thật phiền toái, đúng rồi...... Này, cái bà xấu kia, đánh với tôi một trận đi, tôi thấy lần trước cô dùng một đấm đã đập vỡ hai mặt tường, thực lực không tệ đâu.” Ubogin đột nhiên lé mắt nhìn về phía cô tiếp viên thang máy mặc đồng phục màu hồng, nói thẳng, một chút đạo đức lịch sự cũng không có

Tôi lại cố gắng đứng ở góc tường của góc tường, gọi một cô gái xinh đẹp trẻ trung là “cái bà xấu”, như vậy rất quá đáng.

“Ha ha, thật có lỗi, quy định thứ mười chín của nhân viên đấu trường Trên Không, trong lúc làm việc, tận lực không được gây xung đột kịch liệt với khách, nếu không cuối tháng sẽ bị trừ tiền thưởng nhất định.” sắc mặt cô tiếp viên thang máy không thay đổi, giọng nói ngọt ngào trả lời.

“Tiền thưởng, cái gì thế?” Ubogin hỏi tên hợp tác của hắn.

“Tiền, chính là mấy tờ giấy mà anh thắng được ấy, nhưng phải tới mấy nơi chuyên ngành mới đổi được tiền, anh không đi nhận à?” Nobunaga nhàm chán ngẩng đầu đếm số tầng thang máy đang đi lên, buồn ngủ ngáp một cái.

“Anh nói giấy này à? Tôi ném hết rồi, tiền thưởng thì có ích gì, còn không bằng đánh với tôi một trận.”

“Anh ném hết rồi? Shalnark mà biết chắc chắn sẽ giơ chân, gần đây anh ta mê trò chơi kiếm tiền Geny, một cái tiền xu, anh ta cũng muốn nhặt lên để dành, đừng nói cho anh ta là anh ném đi.” Nobunaga lại ngáp một cái, nước mắt rơi ra khỏi khóe mắt hắn, dáng vẻ như mấy ngày cũng không ăn no ngủ ngon vậy.

“Quản nhiều như thế làm gì, đánh hay không hả, đàn bà kia, ông đây cho cô đánh trước đấy.” Ubogin bước lên mấy bước, tới gần cô bé nhỏ nhắn đáng yêu kia, trong đầu của những tên thuộc hệ Cường Hóa, có lẽ hoàn toàn không có khái niệm thương hương tiếc ngọc này.

“Thật có lỗi, tôi phải tuân thủ quy định.” Đúng là nhân viên phục vụ chuyên nghiệp, dù gặp người hay là dã thú, thái độ vẫn không hề thay đổi.

“Này, Ubogin, thang máy quá nhỏ, đánh nhau ở đây sẽ xảy ra chuyện đấy.” Nobunaga khoát tay mở miệng ngăn cản.

“Có thể xảy ra chuyện gì chứ, dù nhỏ hơn nữa, tôi cũng có thể đánh thắng đối thủ.” Ubogin nhe răng quay đầu hung tợn nói.

Tôi không nhịn được ôm lỗ tai, tiếng nói quá lớn, ù tai.

“Không, ý tôi muốn nói là phụ nữ của bang chủ ở đây, một đấm của anh tung ra, đối thủ còn chưa chết, cô ta đã chết trước rồi.” Từ lúc Nobunaga bước vào, đầu đều hướng theo hướng tương phản với tôi, nếu không phải vì ngăn cản tên hợp tác dã thú của mình, có lẽ hắn sẽ coi như không thấy tôi từ đầu tới cuối.

“Phụ nữ của bang chủ à, ở đâu cơ?” Ubogin hết nhìn đông tới nhìn tây mấy lần “Nào có?”

Nobunaga không nhịn được hét lớn một tiếng “Anh thấp đầu một chút thì chết sao!? Cô ta ở ngay phía dưới tay trái anh đấy, ngay từ đầu đã ở đấy rồi!”

Ubogin lạnh lùng quay đầu, gập cổ nhìn xuống, tôi có chút xấu hổ vươn ngón tay gãi gãi hai má, sau đó tươi cười lễ phép “Xin chào, ha ha.”

Hắn nhìn thấy tôi tươi cười thì ngẩn người, sau đó thái độ khinh thường càng thêm rõ ràng “Này, cô......”

Câu nói kế tiếp của hắn, tôi không nghe rõ, mồ hôi lạnh chảy từ trên trán tôi xuống, tôi suy yếu dựa tường ngồi xuống, đầu choáng váng, tật bệnh này ảnh hưởng vẫn có chút nghiêm trọng.

Mơ mơ hồ hồ, tôi nghe thấy Ubogin rống lên “Này! Sao lại thế này hả! Tôi đã làm cái gì đâu! Lần này mà chết thì đừng đổ lên người tôi!”

Sau đó là Nobunaga nghiến răng nghiến lợi phản bác “Lần trước anh cũng nói anh chưa làm gì cả, nhưng chẳng phải cô ta cũng chết đấy sao, nếu bang chủ lại tức giận muốn giết người thì tự đi mà gánh lấy, không liên quan đến tôi.”

Tôi cố sức lấy ra một viên kẹo trong túi quần để ngậm, tụt huyết áp không chết được, các cậu cứ vội vã như thế, tôi sẽ rất xấu hổ.

“Nữ kia thật là người sao? Yếu đến mức kia mà cũng có thể sống đến bây giờ, tôi còn chưa động thủ mà cô ta đã chết trước rồi.”

“Cái gì mà chưa động thủ chứ, lúc trước không phải đã nói nếu cái nữ kia ở gần thì phải tận lực nhẹ tay nhẹ chân sao, quỷ mới biết thì ra chỉ một mảnh gỗ vụn đè xuống người cô ta, cô ta đã xong đời rồi.” Nobunaga lại bắt đầu giơ đao vụt vụt trong không khí.

“Tôi đâu có biết cô ta ở đây, cô ta chẳng khác gì người vô hình cả, còn không bằng con kiến đâu!” Ubogin ăn ngay nói thật, một chút cũng không khách khí.

“Chẳng phải là tại anh đi không nhìn đường sao! Cái nữ kia vừa ngã xuống, chắc chắn là vừa rồi anh không cẩn thận phóng Niệm áp lan đến gần cô ta!” Nobunaga hô không hề nhỏ hơn Ubogin, dù chết cũng không thừa nhận việc này có liên quan đến hắn.

“Ông đây còn chưa cử động nắm đấm đâu! Niệm áp ở đâu ra chứ?”

Từ từ đứng lên, tình trạng miễn cưỡng ổn định, ít nhất có thể thấy rõ đường đi. Ngẩng đầu nhìn phía bên kia thang máy, thấy Ubogin và Nobunaga đang xốc cổ áo đối phương trừng mắt đối phương không chút nhường nhịn, cái nhìn ‘thân mật’ này, xem ra tình cảm của bọn họ rất tốt.

“Nói đến nói đi, là do sở thích này của bang chủ quá kém, lần nào tôi nhìn thấy cái nữ kia cũng thấy cả người khó chịu, anh nói xem, bang chủ khi nào thì hết hứng thú với cô ta thế!” Ubogin nhíu mày, bộ mặt vô cùng dữ tợn.

“Tự anh đi hỏi bang chủ đi! Loại chuyện này, làm sao mà tôi biết!” Nobunaga nhe răng nhếch miệng, bộ mặt cũng chẳng tốt đến đâu.

“Thang máy đã tới tầng trệt, mời ra thang máy.” Cửa thang máy vừa mới mở ra, cô tiếp viên thang máy cười chân thành thân thiết, giọng nói ngọt ngào nhắc nhở.

Tôi dịch dịch chân, phát hiện không ra được, cửa bị bọn họ đứng che kín hết cả.

“Bang chủ còn lâu mới trả lời cái vấn đề nhàm chán này.” Hình như Ubogin nhớ tới gì đó không vui, cực kỳ không muốn đến hỏi bang chủ nhà bọn họ mấy vấn đề này.

“Anh cũng biết là nhàm chán sao?” Nobunaga hừ lạnh một tiếng.

Tôi ở bên cạnh tiến không được lùi không được, hai người kia còn muốn chặn cửa thang máy bao lâu nữa? Tôi lại không chen ra được.

“Thang máy đã tới tầng trệt, mời ra......”

Cô tiếp viên thang máy còn chưa nói xong, Ubogin lập tức quay đầu rống lên với cô ấy “Ầm ỹ chết đi được!!! Cái bà xấu xí kia sao huyên náo thể hả!?!”

Tôi đỡ tường, thật sự rất không có văn hóa, Lance, cậu so với bang viên của cậu thật sự có tố chất nhiều lắm, dù lễ phép của cậu là giả vờ nhưng cũng tốt hơn là hoàn toàn không giả vờ.

“Thang máy đã tới tầng trệt, mời ra thang máy.” Cô tiếp viên thang máy rời khỏi vị trí ấn phím tầng, đột nhiên xoay người lại, cười vô cùng sáng lạn nói.

Đáng tiếc không có ai quan tâm, Ubogin đề nghị trắng ra với Nobunaga “Nếu không thì kiếm hai cái đàn bà dễ dãi ném lên giường bang chủ thử xem, cho dù phụ nữ của bang chủ kém Pakun Machi, nhưng ít nhất cũng phải học được Niệm chứ.”

Tôi lại lấy ra một viên kẹo ngậm trong miệng, là vị bạc hà, hơi lạnh rất ngon, thì ra con trai mà tán chuyện thì cũng chẳng kém gì con gái, trận đấu tám phần đã kết thúc rồi.

“Vô dụng, bang chủ căn bản là không quan tâm, có phải là chúng ta chưa từng ném đâu.” Nobunaga ngoáy ngoáy lỗ tai, rất khinh thường ý kiến này.

“Điều thứ hai mươi bảy trong quy định nhân viên của Đấu trường Trên Không, nếu khách hàng đang bận việc gì đó không thể thuận lợi ra thang máy trong thời gian quy định, nhân viên phải mang thái độ phục vụ tốt nhất, giúp khách hàng......”

Cô tiếp viên thang máy chậm rãi đến gần, gương mặt đang cười tủm tỉm lập tức thay đổi, trong một giây, ngũ quan đã biến thành nữ Dạ Xoa âm hiểm lạnh lùng, gân xanh xông ra trán, thoắt cái đã xuất hiện ở sau lưng Ubogin, duỗi hai tay ra xốc cổ hắn ra, sau đó gọn gàng xoay người, trực tiếp lấy một lực đáng sợ vịn vai mình ném mạnh ra. Động tác lưu loát, hung mãnh, ngoan độc, toàn bộ hoàn thành trong một giây.

Ubogin không hề có thời gian phản ứng, cả người giống như một viên đạn lao ra khỏi cửa thang máy, tôi đứng ở trong thang máy nghe thấy rõ ràng tiếng vang lớn của một vật nặng đập vỡ bức tường bên ngoài thang máy.

Cô tiếp viên thang máy đứng ở cửa thang máy đang mở, khôi phục khuôn mặt tươi cười thân thiết, dịu dàng nói với ‘viên đạn’ kia: “... thuận lợi ra ngoài, đó cũng là nghĩa vụ của chúng tôi, chúc ngài đi đường vui vẻ, hy vọng lần sau còn có thể phục vụ cho ngài.”

Nobunaga chà xát tay, vội vàng bước ra thang máy, xem ra cô tiếp viên thang máy này quá đáng sợ khiến hắn có mấy giây không hồi thần được.

Tôi cười nói với cô ấy: “Thật sự cám ơn cô.”

“Đừng khách khí, hoan nghênh lần sau vào thang máy.” Cô ấy khom người cúi chào, tươi cười hơi nghịch ngợm với tôi “Dù tôi chỉ là một cái bà xấu xí ồn ào.”

Tôi rốt cục lớn tiếng cười rộ lên, cho nên mới nói, cô tiếp viên thang máy đấu trường Trên Không đều rất đáng yêu.

Cầm vé tìm được sân đấu tầng a một, mới vừa vào cửa, nhiều tiếng người ồn ào khiến tôi thiếu chút nữa quay lại ngay lập tức. Tôi đi đến phía trên khán đài, sân đấu bởi vì quan tâm đến người xem cho nên bật đèn rất sáng ngời, nơi này cơ hồ không có góc nào tối cả.

Tôi nghe thấy MC thông qua microphone cực kỳ kích động lớn tiếng hô “Đánh bại đối thủ bằng kĩ thuật! Tổng cộng 10 điểm! Tuyển thủ Lance lại giữ vững chiến tích bất bại thần kỳ thứ 19!”

Tôi dựa vào rào chắn, rất cao, chỉ thấy bóng người nho nhỏ dưới sàn đấu, mắt tôi không tốt đến mức có thể thấy rõ những người trong trận đấu, nhưng hẳn là hắn thắng rồi, nếu là đánh bại bằng kỹ thuật, thì tức là đối thủ không bị thằng nhóc kia ăn vào bụng trong nháy mắt, mà vẫncòn có một ít cơ hội sống sốt.

Ngoài nghe thấy tiếng hò hét náo nhiệt ồn ào ra, tôi còn nghe được rất nhiều cô bé thét chói tai “Lance!!! Lance!!!”

Tôi nhìn phía tiếng gầm to nhất bên trái, nhìn thấy một cái băng biểu ngữ ủng hộ siêu dài chiếm cứ hơn phân nửa khán đài, một đội quân tóc dài khiến cho người ta không thể bỏ qua, tôi không nhịn được cười ra tiếng “Thật là, truy tinh tộc thật làm người ta hoài niệm.”

(* Truy tinh tộc là chỉ một đám người sùng bái minh tinh và sùng bái cả những thứ liên quan đến minh tinh đó, đa số là người trẻ tuổi khoảng hơn 10 tuổi hoặc hơn 20 tuổi. Kiểu như fan ấy) (nguồn:http://zh.wikipedia.org/wiki/%E8%BF%BD%E6%98%9F%E6%97%8F)

Khán đài cũng không hoàn toàn đầy, một loạt bậc thang trên cùng trống rỗng, chỉ có một người ngồi yên lặng xem, vừa ăn kẹo cao su thổi bóng, vừa nghiêm túc xem trận đấu.

Tôi nghĩ nghĩ, dù sao cũng không tìm thấy chỗ ngồi của mình, chi bằng ngồi vào dãy cuối cùng. Sau lại mới biết được, khán đài ngồi đầy, nhưng dãy cuối cùng này một loạt người nhát gan tự động lui lại, nên chen đến đâu thì chen vậy.

Lúc tôi ngồi xuống, thấy rõ bên cạnh là một thiếu niên tóc hồng khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, hắn nhìn cực kỳ chuyên chú, kẹo cao su thổi to cũng không nuốt trở lại miệng, trên mặt dính một mảng lớn.

“Chín mươi chín điểm, cô nói xem trên cây ăn quả sẽ có bao nhiêu quả ngọt?” Bên người đột nhiên truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng, âm điệu rất đặc thù, quỷ dị đầy nhịp điệu. (Tojikachan: chắc chắn đây là anh biến thái Hisoka rồi ))))

Tôi kỳ quái nhìn hắn một cái, hình như người hắn đang hỏi không phải tôi, hắn vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm kẹo cao su dính trên mặt, tóc màu đỏ gọn gàng thật sự có cá tính.

“Tôi thích, cái này tôi thích, hì hì hì hì.” gương mặt thanh tú đột nhiên vặn vẹo lên, sự bình tĩnh của thiếu niên nói sụp đổ liền sụp đổ, trong đôi mắt lạnh như băng cuồng nhiệt lên.

Tôi đột nhiên cảm thấy, có phải mình ngồi sai vị trí hay không.

“Tôi cũng thích, nếu trên cây ăn quả đều là chuối tiêu, thì tôi sẽ hái hét xuống rồi ăn sạch, tôi thích chuối tiêu nhất.”

Tôi hậu tri hậu giác** quay đầu, nhìn thấy thiếu niên đeo ống nghe điện thoại gác tay lên đầu ghế dựa của tôi, anh ta thấy tôi quay đầu liền cười thân thiết với tôi “Vé của cô, cám ơn.”

(** Hậu tri hậu giác : Nghĩa là nói / thấy rồi mới hiểu. Ngược lại tiên tri tiên giác là không cần nói cũng có thể hiểu.) (Nguồn bên hanguyet2012.wordpress.com)

“Đừng khách khí, dù sao cũng không có ai dùng.” Tôi cũng tươi cười với anh ta.

“Ồ, đừng ném loạn lá bài pocker như thế chứ, anh có biết bác nhân viên vệ sinh rất không dễ chịu không, ở quê hương chúng tôi, chúng tôi không ném rác rưởi ở nơi công cộng đâu.” thiếu niên phía sau đột nhiên vươn tay chắn bên tai tôi, đỡ được một lá bài pocker, anh ta linh hoạt lật lại, là lá bài 4 cơ.

“Vậy sao, ha ha a, anh cũng được đấy.” người trẻ tuổi tóc hồng một mình độc chiếm cả dãy chỗ ngồi, vốn đang ngồi ngay ngắn bỗng cười cực kỳ hưng phấn, duỗi chân ra dẫm nát ghế trước mặt, cả người kích động không áp lực được rung lên.

Được rồi, tôi thật sự ngồi sai vị trí, chả trách người chỗ này đặc biệt ít, về sau nhìn thấy nơi chỉ có một người xem, thế nào cũng phải trốn xa một chút.

“Đúng rồi, nơi này là vị trí của tôi, ha ha, ngượng quá.” thiếu niên đeo ống nghe điện thoại có chút ngại ngùng đưa tay chà xát quần mình.

Tôi cẩn thận đứng lên, gật gật đầu với anh ta “Là tại tôi ngồi nhầm, cậu cứ ngồi đi.”

“Vậy tôi không khách khí nữa, sao tung loạn lá bài pocker như không cần tiền vậy, ném cái gì mà ném, may mà anh không phải người cùng quê với tôi, bằng không ông đây phạt chết tiền cái tên không biết giữ vệ sinh công cộng như anh đấy.” Thiếu niên đột nhiên vịn tay lên đầu ghế dựa, cả người nhanh chóng lộn mèo ở không trung, sau đó ngồi xuống chỗ tôi vừa ngồi, giữa các kẽ năm ngón tay xuất hiện bốn lá bài pocker.

Tôi không dám quay đầu lại, tiếng nói không lớn không nhỏ nói: “Vậy cậu cẩn thận nhé.” Thế giới này, đúng là luôn khiến tôi phải tránh né lui ba thước.

“Đi nhanh như thế làm gì, chơi với tôi đi.”

Kiểu giọng nói này ở trong miệng một thiếu niên, dù rất rất trẻ tuổi, nhưng vẫn khiến tôi nổi da gà, cái ngữ điệu kia quá mức bay bổng.

Tôi đi đến cửa ra vào, Feitan cúi đầu giống như ngủ mà không ngủ dựa lên tường, khi tôi đi qua hắn thuận tiện chào một câu, đáng tiếc ngay cả đầu, hắn cũng lười nâng lên. Sắc mặt tôi hơi trắng bệch, người trẻ tuổi vừa rồi lộ quá nhiều sát khí ra ngoài, khiến tôi như bị say xe.

Cái tên kia, ha ha ha, quả ngọt cái gì, không phải Hisoka đấy chứ.

Lên thang máy trở lại phòng, vé mua phí tiền, kết quả chẳng xem được gì cả. Tôi có chút mệt mỏi đi vào phòng khách, ánh sáng đại sảnh rất sáng ngời, tôi nhẹ nhàng hô một tiếng “Lance, trở về rồi à.” Hình như là đi theo bước chân của tôi vào, hơi thở và ấm áp quen thuộc.

“Ừ.” Phía sau đột nhiên có người rất tự nhiên ôm tôi, sau đó tựa đầu lên vai tôi, mái tóc màu đen rối bời, giọng nói hơi buồn ngủ, nói rất ngây thơ vô tội “Tôi đói bụng.”

“Ai bảo cậu thức đêm, lại không ăn điểm tâm, đương nhiên sẽ đói.” Tôi vỗ vỗ mu bàn tay hắn, bất đắc dĩ nói “Cậu rất nặng.” Đừng đổ mọi sức nặng của cậu lên người tôi chứ, tôi không chống đỡ được cậu.

Ánh mặt trời trên đại sảnh vẫn sáng ngời như trước, có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố phồn hoa ngoài cửa sổ, tôi cảm thấy ánh mặt trời này rất đẹp cũng thật ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.