Trương Na tụ tập đánh người bị thương đã kết thành tội cố ý gây thương tích
đáng lẽ phải bị cảnh sát bắt giam, nhưng sau khi Phùng Hiển tỉnh lại
bỗng chủ động xin không truy cứu việc này, do vậy cơ quan công an lấy
tội trị an tạm giam cô ta mười lăm ngày, đồng thời phải chịu tất cả phí
thuốc men trong lúc Phùng Hiển điều trị ở bệnh viện.
Bởi vì vụ
việc lần này đã gây chấn động cho ban giám hiệu nhà trường nên ngày hôm
qua nhà trường đã ra thông báo đuổi học Trương Na. Mẹ Trương Na quỳ khóc trước cửa văn phòng ban giám hiệu xin nhà trường tha thứ xử phạt nhẹ
tay, ban đầu giám hiệu ban thờ ơ không thèm để ý, nhưng bà ta cứ gào
khóc rồi bỗng ngất xỉu trước cửa văn phòng, có người đi ngang qua nhìn
thấy đưa đến phòng y tế, truyền mất một chai glucose. Khi ấy vụ việc mới được bỏ qua.
Vài ngày sau trong trường bắt đầu lan tin Trương Na sắp bị đuổi học, ai bảo không có việc gì lại đi trêu chọc Chu Mông Mông làm chi. Tuy Chu Mông Mông nhìn qua thì giống sinh viên bình thường,
nhưng ai mà chẳng biết cô là hòn ngọc quý trên tay thị trưởng thành phố
H, anh trai là cục trưởng Bắc khu, cả nhà toàn đàn ông xem cô như công
chúa nhỏ mà nuôi lớn. Cho dù mặt ngoài nhìn vào không thấy, nhưng sau
lưng H đại còn phải dựa vào những chính sách mà sống, thế nên ban giám
hiệu dĩ nhiên phải nịnh bợ lấy lòng.
Chu Mông Mông vô tình nghe được tin đồn từ đám sinh viên, mặc dù bất đắc dĩ nhưng cũng không lên tiếng.
Trong khoảng thời gian này Chu Mông Mông hầu như không đến lớp của Tề Xuyên,
mỗi lần đến tiết của anh cô đều cố ý xin nghỉ. Thậm chí Tề Xuyên gọi
điện thoại cho cô cô cũng từ chối hết. Kỳ thật không phải cô giận thái
độ của anh khi đó, mà là cô muốn yên tĩnh một thời gian, xem lại tình
cảm của chính mình.
Mấy ngày nay Mạnh Hiểu Diêu đều ở bệnh viện
chăm sóc Phùng Hiển, Phó Xuân Xuân lại chuẩn bị thi tiếng anh cấp 4, sớm đi trễ về, hai người gần như rất ít khi chạm mặt, nhất thời Chu Mông
Mông không còn đối tượng nói chuyện. Càng nghĩ cô càng cảm thấy mình cứ
như vậy khẳng định sẽ bị nghẹn mà chết. Vì thế cô gọi điện cho người nào đó.
"Alo, đây là đường dây nóng của Tề Mông, xin hỏi nhị sư muội có gì cần giúp?"
Qua di động truyền đến tiếng nói vui vẻ, tích tụ trong lòng cô cũng phai
nhạt đi nhiều, Chu Mông Mông buồn cười nói: "Tề tiểu bảo, anh đang ở
đâu?"
Tề Mông nghiêng đầu áp điện thoại giữa má và vai, hai tay
sửa sang lại quần áo: "Hôm nay anh cùng ba và mẹ về Mỹ, em có đến đây
không?"
"Nhanh như vậy á?" Chu Mông Mông sửng sốt, cô vốn nghĩ
vài ngày sau sẽ đi thăm cha mẹ Tề Xuyên, không nghĩ tới bây giờ họ đã
sắp đi.
Tề Mông thấy cô giật mình, hừ một tiếng: "Em ấy."
Chu Mông Mông không khỏi xấu hổ: "Khi nào thì đi, em ra sân bay tiễn mọi người."
Tề Mông ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng: "Một giờ sau.
Mà em muốn qua nhà anh trước hay là đến thẳng sân bay?"
Nghe anh hỏi Chu Mông Mông thoáng do dự, xong mới nói: "Chú ấy có đi cùng không?"
Tề Mông giật mình giương mắt nhìn ra cửa, đôi mắt đen thoáng ngạc nhiên
rồi nhanh chóng khôi phục bình thường: "Anh cả á, anh ấy chưa nói với em à? Anh ấy hôm nay có việc, có lẽ không đến tiễn được."
"Em... chú ấy chưa nói." Chu Mông Mông vòng vo nói: "Thôi, em đến sân bay chờ mọi người."
Thấy cô có vẻ muốn gác máy, Tề Mông vội vàng hỏi: "Em gọi điện cho anh, là có chuyện gì sao?"
"Anh đang vội, đến đó em sẽ nói cho anh." Chu Mông Mông nói xong liền gác
máy. Tề Mông thở dài một tiếng, cất điện thoại di động, hướng người đàn
ông ngoài cửa hỏi: "Anh cả, hai người lại có chuyện gì à?"
Lúc
này Tề Xuyên đang mặc áo gió đen trông vô cùng tuấn tú, nhìn vào quần
nhỏ đại hoàng trong va ly Tề Mông, vẻ mặt có chút cân nhắc: "Chuyện
người lớn, trẻ con không nên xen vào."
Tề Mông nghe xong không
khỏi sửng sốt, thấy Tề Xuyên xoay người đi ra ngoài cũng không dám lớn
tiếng ồn ào, chỉ dám lẩm bẩm: "Chẹp, dụ dỗ nữ sinh so với mình còn nhỏ
hơn bốn tuổi, anh còn không biết xấu hổ mà nói. Đúng là ông chú biến
thái!"
Giọng nói tuy nhỏ nhưng Tề Xuyên bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lạnh lùng liếc Tề Mông: "Em nói cái gì?"
Tề Mông sợ run, vội vàng cúi đầu nhanh chóng sửa soạn lại hành lý của mình.
**
Khi Chu Mông Mông đi taxi đến sân bay thì người Tề gia còn chưa tới. Vì thế cô ngồi trong một quán trà ở ngoài sân bay uống sữa nóng. Chờ khoảng
mười phút Tề Mông gọi điện thoại cho cô, cô vội nàng tới đường thúy lâu
mua bánh trà thượng đẳng làm quà, sau đó mới đi vào sân bay.
Đến
nơi qua cửa kính cô thấy có mấy người đang kéo hành lý đi vào, bởi vì
khuất bóng nên Chu Mông Mông nhìn không rõ lắm nhưng mà một lát sau cô
đã trông thấy Tề Mông đẹp trai anh tuấn đi vào cánh cửa cảm ứng, phía
sau còn có ba mẹ Tề Xuyên, có lẽ sau khi về Mỹ sẽ ít gặp hai người.
Ba người đi vào thực sự rất nổi bật. Tề Mông mặc một bộ quần áo rực rỡ, và tất nhiên, muốn nổi bật như thế thì ngoài trang phục hàng hiệu ra, còn
cần dáng người hoàn hảo và một khuôn mặt đẹp trai cá tính.
Lại
nói bốn anh em Tề gia ai cũng khôi ngô tuấn tú, tiêu sái phong lưu, có
lẽ đều được truyền gien tốt từ cha mẹ. Nhìn đôi vợ chồng trung niên nắm
tay nhau đi vào, Chu Mông Mông không ngờ tuổi hai người cộng lại đã hơn
trăm tuổi, so với chú của cô cũng không lớn hơn bao nhiêu.
Người
phụ nữ sang trọng quý phái, người đàn ông thâm trầm tuấn lãng. Đôi vợ
chồng sống chung đã gần bốn mươi năm nhưng vẫn giống như hồi đầu yêu
nhau, luôn ngọt ngào lãng mạn, thật khiến cho người khác hâm mộ.
Hai người liếc mắt một cái liền thấy Chu Mông Mông, Khúc Nghiên Thanh vẻ
mặt vui mừng buông tay chồng ra bước đến trước mặt con dâu nói: "Mông
Mông, sao con lại tới đây?"
"Bác gái, bác trai" Chu Mông Mông xấu hổ chào Khúc Nghiên Thanh và Tề Mộ cười: "Đáng lẽ cháu phải tới thăm
hai bác sớm hơn. Đây là bánh trà đường thúy lâu, mọi người có thể ăn tạm trên máy bay." Nói xong cô cầm túi đồ trong tay đưa cho Tề Mông bên
cạnh.
Khúc Nghiên Thanh kéo tay cô cười nói: "Con nói quá khách
sáo rồi, mà chúng ta đều là người một nhà, đừng gọi bác trai bác gái
nữa, cứ gọi ba mẹ giống Tiểu Xuyên ấy." Bà nói xong quay đầu nhìn chồng
mình: "Anh Mộ, anh nói đúng không?"
Khóe miệng Tề Mộ hơi cong xem như đồng ý với vợ. Chu Mông Mông nhìn Tề ba đẹp trai phong thần như
trước đột nhiên nhớ tới Tề Xuyên. Lại nói Tề Xuyên tính cách rất giống
ba mình, đều rất ít nói, tâm tư trầm ổn. Về phần diện mạo thì không cần
phải bàn, Tề ba là người lai giữa Trung Anh, ngũ quan mạnh mẽ nam tính,
Tề mẹ lại từng là đại mỹ nhân nổi tiếng thành phố H. Hơn nữa hai người ở chung với nhau vô cùng hòa hợp.
Bởi vì Tề Mộ làm việc ở Mỹ cho nên sau khi kết hôn hai người liền định cư sang Mỹ.
Bốn người đứng hàn huyên nói chuyện, Khúc Nghiên Thanh đang thì thầm với
Chu Mông Mông thì đến giờ soát vé. Tề Mông giục cha mẹ đi làm thủ tục
trước còn mình thì kéo Chu Mông Mông đi mua đồ uống.
Hai người
vừa đến máy bán hàng tự động Tề Mông liền buông tay Chu Mông Mông ra
hỏi: "Em nói đi, có chuyện gì? Vừa rồi thấy em chẳng tập trung gì cả, có phải lại cùng anh cả cãi nhau hay không?"
Sắc mặt Chu Mông Mông có chút tái nhợt, cắn môi không nói.
Tề Mông trông cô như vậy liền hiểu : "Anh thấy hai người ấy, căn bản là
tính cách không hợp. Đáng lẽ lúc trước anh không nên giúp em theo đuổi
anh ấy!"
"..." Chu Mông Mông nhất thời nghẹn lời.
"Nếu
không hai người tách ra, ai đi đường nấy cho khỏe." Tề Mông bình thường
hay nói giỡn, thậm chí làm bộ dáng nghiêm túc cũng chẳng giống. Nhưng
lời này của anh vẫn khiến cho tim Chu Mông Mông đau đớn.
Chu Mông Mông trầm mặc một lúc rồi nói: "Em... Sẽ không ly hôn đâu."
"Em chắc chắn?"
"Em chắc chắn." Chu Mông Mông trả lời không chút do dự. Bởi vì cúi đầu nên
cô chỉ nghe thấy tiếng người hỏi, cho đến ba giây sau cô mới nhận ra
giọng nói khác nhau, ngạc nhiên quay đầu liền thấy một người mặc áo gió
đen giản dị cao ngất đứng sau mình, cách cô khoảng hai bước chân.
Thật ra Tề Mông đã sớm thấy anh cả sau khi đỗ xe xong liền đi vào cửa. Nói
thế nào thì Tề Mông cũng kế thừa một chút gien phúc hắc của Tề gia nên
lựa thời cơ cố ý thử Chu Mông Mông. Tiện thể trêu chọc anh trai lúc nào
cũng ăn hiếp mình một chút.
Nhưng mà Chu Mông Mông thật sự ăn quả lừa, rất quyết tâm.
Tề Mông thấy mình còn đứng chỗ này chẳng khác nào bóng đèn 100 oát, âm thầm lặng lẽ lui ra, đi phục vụ mẫu hậu nương nương.
Khúc Nghiên Thanh đang định gọi bọn họ, Tề Mông đã cười hì hì đi tới, nắm tay bà kéo tới cửa soát vé: "Mẹ, nhanh lên kẻo trễ."
"Mẹ còn chưa nói chuyện với anh con mà." Khúc Nghiên Thanh thầm oán.
Tề Mông khuyên nhủ: "Nương nương không phải vừa mới nói một tràng trên xe
à? Được rồi, lão gia còn đang đợi chúng ta kìa." Tề Mông nói xong chạy
tới người kiểm vé.
Chu Mông Mông nhìn ba người đi vào, tuy mặt
ngoài mang vẻ tươi cười nhưng trong lòng lại bất an không yên. Nhất là
luôn cảm giác được hơi thở áp bức phía sau khiến mạch máu cô giống như
bị chặn, không thể lưu thông.
Cô vừa xoay người rời đi Tề Xuyên phía sau đã giữ cánh tay cô lại, nói: "Cùng anh về."
Sắc mặt Chu Mông Mông cứng đờ, quay đầu lớn tiếng nói: "Anh không thể để cho em yên tĩnh được sao?"
Tề Xuyên cau mày. Lúc này đã rất nhiều người đi qua quay lại nhìn bọn họ,
cũng không đợi Chu Mông Mông chạy ra bên ngoài Tề Xuyên đã phá lệ vác cô hướng bãi đỗ xe đi đến.
Chu Mông Mông bị động tác lưu loát này
của anh làm cho hoảng sợ, thậm chí còn không kịp phản kháng hai người đã đến bãi đỗ xe B1. Tề Xuyên không nói hai lời, mở cửa xe, đặt cô vào
trong.
Thẳng cho đến khi anh ngồi vào ghế lái Chu Mông Mông cũng
chưa có ý nghĩ muốn mở cửa rời đi, bởi vì cô không dám, vì thật ra cô
rất sợ thái độ này của Tề Xuyên. Nếu không phải khi đó Tề Mông giúp cô
bày kế giăng lưới, phỏng chừng cả đời này cô cũng đừng hòng bắt được Tề
Xuyên. Đối với Chu Mông Mông mà nói Tề Xuyên vừa là người đàn ông cô
yêu, vừa là vị thần cô kính sợ, xa vời không thể trèo cao.
Nhất
thời cô cảm thấy mình thật vô dụng, trước đây anh hai thường nói cô là
con sên, bị người khác bắt nạt cũng chỉ biết trốn sau lưng anh. Sau này
anh hai đi bộ đội, năm năm cũng chưa về. Cô nhớ rõ khi đó lúc anh hai
vác hành lý bước ra cổng, cô đã đồng ý với anh là về sau nếu như cô bị
người khác bắt nạt, nhất định sẽ ăn miếng trả miếng. Nhưng, bây giờ thì
sao?
Ánh sáng trong bãi đỗ xe rất yếu, Chu Mông Mông im lặng
không tiếng động nghiêng đầu nhìn Tề Xuyên bên cạnh, ngược sáng khiến
cho cô không thể thấy biểu cảm anh lúc này, chỉ cảm thấy cặp mắt thâm
trầm sâu như vực kia hiện lên một tia cân nhắc khó đoán.
Cũng
không biết làm sao ý nghĩ của cô nhất thời nóng lên, trong đầu toàn xoay quanh câu nói "Ăn miếng trả miếng" của anh hai, cô cũng không thèm nghĩ nhiều xoay người ngồi lên đùi Tề Xuyên. Vì xe này là xe SUV, không gian so với xe bình thường lớn hơn rất nhiều cho nên hành động của Chu Mông
Mông không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Tề Xuyên nhíu mày lại, Chu
Mông Mông bá đạo chế ngự đầu của anh, cúi đầu hôn xuống. Nháy mắt môi
lưỡi hai người giao nhau, nụ hôn nóng bỏng kịch liệt khiến Tề Xuyên cảm
thấy cô chẳng khác nào đứa trẻ bướng bỉnh.
Chợt đáy mắt Tề Xuyên
hiện lên ý cười không dễ phát hiện, hai tay anh dần dần ôm chặt eo cô,
đầu lưỡi phối hợp với cô, chậm rãi đưa cô vào cảnh đẹp.
Giây lát
trong xe đã trở thành một cảnh kiều diễm nóng bỏng. Chu Mông Mông tỉnh
tỉnh mê mê cảm thấy phía dưới bụng Tề Xuyên có chút quái dị, đang định
giơ tay chạm vào đã bị anh nhanh chóng giữ lại.
Anh dán lên môi cô, giọng khàn khàn khác thường: "Đừng chạm vào, anh sẽ không nhịn được."
"..." Tai Chu Mông Mông đỏ bừng, trong đầu ù ù ong ong.
Nhưng lúc này đột nhiên có người gõ lên cửa xe, Chu Mông Mông cả kinh, Tề
Xuyên nhanh chóng vươn tay ôm đầu vào lòng, giống như trong tiềm thức
luôn muốn bảo vệ cô, tự nhiên như vậy.
Không đợi Chu Mông Mông
phản ứng xem tình huống bất ngờ phát sinh này là gì thì bên ngoài xe đã
truyền vào một giọng nam dễ nghe lại có chút khàn khàn: "Này! Muốn yêu
thì về nhà mà làm, đây là nơi công cộng, đừng làm ảnh hưởng tới bộ mặt
thành phố."
Chu Mông Mông cách áo sơmi cảm nhận được ngực Tề
Xuyên phập phồng, hơi thở ấm áp thổi qua tai, anh cúi đầu, giọng nói có
chút trầm lắng vang trên đầu cô: "Tôi xin lỗi."
Người đàn ông bên ngoài xe khinh thường hừ một tiếng, lát sau có tiếng bước chân lướt qua xe hai người ngồi, rồi nghe một tiếng "Bíp" mở khóa, Chu Mông Mông lặng lẽ nhìn qua vai Tề Xuyên, thấy ngoài xe là một bóng lưng thon dài, trên người mặc một bộ thường phục xanh lục của quân đội, cánh tay rắn chắc,
thân hình cao ngất, nhìn qua đúng là mười phần anh khí.
Chẳng qua chỉ là liếc mắt một cái lại khiến cho Chu Mông Mông giật mình, bóng
dáng này dường như rất quen thuộc. Không đợi cô nhớ lại người này là ai
thì người đàn ông mặc quân phục kia đã mở cửa xe, nghiêng người ngồi vào bên trong.
Chu Mông Mông còn chưa kịp hoàn hồn thì di động trong túi đột nhiên vang lên. Cô kinh ngạc đang định ngồi dậy khỏi người Tề
Xuyên thì Tề Xuyên bỗng duỗi cánh tay dài, giơ di động ra trước mặt cô.
Là ông nội cô gọi tới.
Chu Mông Mông lén nhìn Tề Xuyên, ôm di động nhỏ giọng nói với anh: "Em xuống xe nhận điện."
"Ở trong này nhận." Tề Xuyên thản nhiên nói.
Chu Mông Mông cúi đầu nhìn hai tay Tề Xuyên ôm chặt eo mình, vẻ mặt lúng túng, nhưng vẫn nhận điện: "Ông nội, có chuyện gì ạ?"
Giọng nói Chu Kiến Nghiệp từ loa truyền ra, bởi vì bên trong xe rất yên tĩnh, khoảng cách lại rất gần, cho dù không mở loa ngoài thì Tề Xuyên cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
"Mông Mông, hôm nay tan học thì về nhà, anh hai cháu đã trở về."