Đột nhiên bầu không khí trở nên hơi lạ.
Chu Mông Mông nhìn thấy trong mắt Chu Diễm hiện lên tia khinh thường, trái
tim lập tức bị đóng băng. Đang muốn nói gì đó để khuấy động không khí
bỗng Chu Diễm đột nhiên đứng dậy, cầm lấy ly rượu trước bàn Tề Xuyên rót đầy rượu vào.
"Anh bạn, làm một ly này coi như tôi nhiều chuyện
xen vào việc của người khác. Lần sau nhớ rõ nên làm ở nhà, không nên ảnh hưởng tới thuần phong mỹ tục thành phố!" Nói xong anh hùng hổ một hơi
uống cạn ly rượu.
Chu Mông Mông dĩ nhiên biết tửu lượng anh hai
rất tốt, lại nhìn thấy chú ấy cũng cầm lấy cái ly, tuy vẻ mặt bình tĩnh
không biểu lộ gì nhưng cô vẫn không khỏi có chút lo lắng.
"Anh
hai, Tề giáo sư thầy ấy..." Chu Mông Mông chưa kịp ngăn cản Tề Xuyên đã
uống xong ly rượu, vẻ mặt không đổi: "Về sau tôi sẽ chú ý ."
Hai
người kẻ xướng người hoạ, ngoại trừ Chu Mông Mông thì mọi người xung
quanh đều ngẩn ngơ không hiểu. Chu Miểu một tay khoát lên vai em trai
mình hỏi: "Này, cậu và Tề giáo sư đã biết nhau từ sớm, sao khi nãy không nói ra?"
"Mới quen thôi, lúc ở sân bay có gặp mặt một lần." Chu
Diễm khóe miệng mỉm cười không giải thích thêm, quay đầu nhìn Chu Mông
Mông nhíu mày trách: "Em gái, còn không mau rót rượu cho mấy anh."
Chu Mông Mông có chút khó chịu: "Anh hai, người ta là khách, có phải nghiện rượu như anh đâu?!"
Cô vừa dứt lời Tề Xuyên liền mỉm cười nói: "Không sao, uống say tôi sẽ gọi taxi về."
Mắt phượng Chu Diễm híp lại, khóe miệng tà khí đẩy ly rượu của Tề Xuyên
trước mặt Chu Mông Mông: "Giáo sư người ta đã lên tiếng, còn không mau
rót rượu đi. Anh vất vả lắm mới trở về được một chuyến, dù thể nào cũng
phải uống cho đã đời."
Chu Mông Mông trừng mắt nhìn Chu Diễm càng lúc càng quấy, lại nhìn sang Tề Xuyên thấy trong mắt tựa tiếu phi tiếu, thoáng nghĩ trước đó không phải đã nói rõ sẽ từ từ đến mà, sao bây giờ
lại muốn diễn cái gì đây?
Bữa cơm này Chu Mông Mông buồn bực ăn
cho xong. Mấy vị đại lão gia ăn uống no say rồi lại nói chuyện rất lâu,
trong lúc đó Tề Xuyên tuy nói không nhiều lắm nhưng mỗi khi thảo luận
đến vấn đề nào đó mọi người đều hỏi qua anh vài câu, mà quan điểm của
anh luôn khiến mấy vị đại lão gia tán thành khen ngợi.
Chu Mông
Mông giúp dì giúp việc dọn dẹp bàn ăn rồi đem trái cây và trà lên cho
mấy đại lão gia, sau đó ngồi xuống một cái ghế cạnh Tề Xuyên. Cũng may
anh ngồi phía ngoài ghế sô pha, Chu Mông Mông giả vờ vô tình gác cánh
tay lên lưng ghế, mon men lần đến vai Tề Xuyên.
Tề Xuyên bị cô âm thầm đẩy nhẹ một cái, rôi bỗng cảm thấy bên tai một làn hương ấm áp
ngọt ngào, giọng nói mềm mại truyền vào tai anh: "Chú à, anh thật xấu."
Lúc này mặc dù Tề Xuyên uống không ít rượu nhưng vẫn rất tỉnh táo, anh khẽ
nheo mắt nhìn mấy vị lão gia đang tranh luận sôi nổi, đứng nói: "Tôi vào phòng vệ sinh một lát."
Đợi Tề Xuyên đi vào một lúc Chu Mông
Mông mới đứng dậy theo. Bởi vì phòng vệ sinh nằm phía bên trái phòng
khách mà phòng ngủ của cô cũng ở phía đó thế nên tiện đường đi qua.
Liếc qua gương lớn thấy mọi người đều tập trung trò chuyện trong phòng
khách, lúc này cô mới to gan mò sang phòng vệ sinh tìm người. Nhưng còn
chưa đi tới cửa cô đã bị một bàn tay to mạnh mẽ kéo vào trong lòng, Chu
Mông Mông kinh ngạc còn chưa kịp phản ứng thì hơi thở mát lạnh của Tề
Xuyên đã thổi vào tai cô: "Phòng em ở đâu?"
Người anh tỏa ra mùi rượu thoang thoảng, trong trẻo mát mẻ chui vào mũi cô, giống như mê hồn cổ độc khiến cô vô lực chống đỡ.
Hai người vào phòng ngủ Mông Mông, vừa khóa trái cửa Tề Xuyên liền ấn cô
lên tường. Đèn điện trong phòng còn chưa bật nên trong phòng tối om, Chu Mông Mông nhất thời không thấy biểu tình trên mặt anh, chỉ cảm thấy
rằng anh đang cười.
Chu Mông Mông còn chưa hiểu anh vì sao lại
làm như vậy thì Tề Xuyên bỗng nâng cô lên, ôm hai chân cô rồi hôn tới.
Chu Mông Mông còn đang sửng sốt thì đôi môi đã bị anh ngậm lấy, mang
theo hơi rượu nhàn nhạt, nháy mắt tràn ngập khắp khoang miệng cô.
Đầu lưỡi ẩm ướt trơn nhẵn mang theo vị tình dục khác thường khiến tâm trí
cô trống rỗng, vốn vẫn còn giận vì anh không thông báo trước mà đến
nhưng hiện tại mọi thứ đều quên tất. Chu Mông Mông vươn tay ôm cổ anh,
say mê đáp lại.
Hai người triền miên cuồng dại, mấy phút sau mới
lưu luyến tách ra. Chu Mông Mông tựa vào Tề Xuyên, hơi thở dồn dập nói:
"Sao anh tới không nói cho em một tiếng?"
Tề Xuyên mỉm cười, khẽ chụt lên môi cô một cái: "Vấn đề này em có thể hỏi anh cả em."
"Chú à, anh quá gian xảo!" Chu Mông Mông tức giận nói nhưng nhất thời lại
không biết trút giận vào đâu đành giả vờ bóp cổ Tề Xuyên, bóp mạnh thì
không nỡ nên lại dang tay ôm anh vào lòng: "Vừa rồi em lo lắng gần chết, nếu bây giờ mà bị lộ ông nội em chắc chắn sẽ đánh gãy chân anh."
"Em, cô bé ngốc này, anh sao không biết chừng mực được?" Tề Xuyên vuốt nhẹ lưng cô, không khỏi buồn cười.
Nếu không phải vì mối quan hệ của hai người như này thì lấy bối cảnh khi
nãy từ từ phát triển mà nói, Chu Mông Mông có thể nhận ra mấy người
trong nhà cô đều rất yêu quý anh.
Bỗng nhiên Chu Mông Mông cảm
thấy có chút hối hận: "Đều do em, đáng lẽ lúc trước trong thời kỳ không
an toàn em không nên bắt anh lên giường." Nhớ lại chuyện cô giăng lưới
bắt Tề Xuyên ở Mỹ, trong lòng cô luôn không vui, cảm thấy bản thân mình
thật đê tiện.
Tề Xuyên nghe cô tự kiểm điểm cũng không nói gì.
Nhưng nếu lúc đó anh không tự nguyện thì làm sao có thể để cho cô bé này giăng lưới thành công. Dĩ nhiên anh sẽ không nói cho cô biết.
Sau đó Chu Mông Mông đi ra trước, nhìn hành lang không người Tề Xuyên mới
đi ra. Không biết từ khi nào mọi người đã bắt đầu chuyển sang nói về Tôn Nghiêm Đông, vừa hay thấy Chu Mông Mông đi vào nên Chu Kiến Nghiệp nhìn cô: "Mông Mông gọi điện thoại cho Nghiêm Đông xem, đã trễ thế này rồi
bảo nó về nhà đi."
Chu Mông Mông quét mắt nhìn mấy người phòng, không khỏi cảm thấy kỳ lạ: "Vì sao lại là cháu?"
"Bởi vì từ nhỏ đến lớn, thằng bé chỉ nghe mỗi lời cháu." Chu Kiến Nghiệp
không e dè cười đáp. Mà mọi người ở đây ai cũng hiểu hàm nghĩa câu này.
Xem ra ông nội Chu đã sớm coi Tôn Nghiêm Đông như cháu rể mà đối đãi .
Cô quay đầu vừa vặn thấy Tề Xuyên đứng sau mình, đoán chắc rằng anh đã
nghe thấy tất cả, nhất thời ngay cả cơ hội giải thích cũng không có.
Đúng lúc này anh lại lạnh nhạt lịch sự chào: "Hôm nay rất cảm ơn mọi
người, tôi còn có việc xin cáo từ trước."
Chu Miểu thấy Tề Xuyên phải đi vốn định giữ lại nhưng bị Tề Xuyên khéo léo từ chối, nói muốn
về nghiên cứu kỹ vụ án kia một chút.
Đang chuẩn bị tiễn Tề Xuyên
xuống lầu, bỗng Chu Mông Mông nói: "Thôi để em đi, điện thoại lát về em
gọi lại sau, nhân tiện em còn có mấy bài tập muốn hỏi Tề giáo sư."
Chu Mông Mông hiếu học nên mọi người cũng không thấy lạ. Nhưng anh hai Chu
Diễm nhìn bóng hai người mang giày đi ra ngoài, nét mặt xuất hiện một
tia nghi ngờ.
Hai người đi xuống cậu thang, ban đầu Chu Mông Mông còn đi sau anh, sau khi đi tới công viên Tề Xuyên mới dừng bước quay
đầu chờ cô.
Trong sân ánh đèn mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt tuấn
mỹ, đôi mắt đen sâu thẳm, hàng lông mi dài quyến rũ. Anh đưa bàn tay to
ra trước mặt cô, Chu Mông Mông hơi nhạc nhiên nhưng cũng không chút do
dự đặt tay vào.
Cảm nhận được bàn tay to lớn khô mát bao trọn tay mình, lòng Chu Mông như có dòng nước ấm áp ngọt ngào chảy qua. Nhung
mỗi lúc như vậy Chu Mông Mông luôn cảm thấy mình thật có lỗi với Tề
Xuyên.
"Chú, anh đừng để ý, về nhà em sẽ nói nói rõ cho ông nội."
Tề Xuyên thở dài: "Em định nói gì cho ông nội?"
"Nói em không thích Tôn Nghiêm Đông, nói em đã có người yêu rồi." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Mông Mông tràn đầy quyết tâm.
Tề Xuyên không khỏi bất đắc dĩ, đưa tay xoa hai má của cô: "Tiểu Mông, nếu chúng ta đã kết hôn, nên quang minh chính đại."
"... Em xin lỗi."
Thấy cô ngoan ngoãn nhận sai Tề Xuyên lắc đầu, khóe miệng thoáng lộ ra ý
cười, cúi đầu hôn lên cái trán mềm mại: "Chuyện này toàn toàn không phải là lỗi của em, dù sao thời cơ còn chưa đến."
Thấy Tề Xuyên không trách nữa Chu Mông Mông liền ngẩng đầu, đôi mắt đen to tròn bối rối
nhìn anh hỏi: "Vậy... Chú, anh tính làm gì sao?"
"Đến lúc đó em sẽ biết." Tề Xuyên cười nói.
Chu Mông Mông nghe anh nói như thế thì mí mắt khẽ giật giật, cảm thấy cứ là lạ làm sao.
Lúc đó hai người không hề chú ý đến một góc sáng trước cổng công viên có một người đàn ông đang đứng.
Thoáng nghe lờ mờ nội dung cuộc nói chuyện, hai tay người đó siết chặt đến mức nổi lên gân xanh, đôi mắt nâu luôn nhìn về hướng hai người tình chàng ý thiếp tỏa ra sự ghen tuông, oán hận cùng tức giận.
Khi người đó
không thể nhịn được nữa định đi qua thì phía trước đột nhiên có người
chặn lại. Còn chưa nhìn rõ người chặn lại là ai thì một giọng nam khàn
khàn bỗng vang lên cảnh cáo: "Nghiêm Đông, cậu đừng qua đó."
Tôn
Nghiêm Đông giật mình, dựa vào ánh đèn mờ mờ nhìn rõ khuôn mặt quen
thuộc, đẹp trai phong độ năm năm chưa gặp, anh hai Chu Mông Mông Chu
Diễm.
**
Sau khi Chu Mông Mông trở về thì cô chú Tôn đã đi rồi. Ông nội và ba cô cũng trở về phòng nghỉ ngơi, trong phòng khách
chỉ còn lại một mình anh cả Chu Miểu.
Thấy cô đi vào Chu Miểu liền vẫy tay: "Em lại đây, anh có việc hỏi em."
Chu Mông Mông thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, thoáng nghĩ sẽ không phải là hỏi
chuyện trước đây chứ? Quả nhiên, Chu Miểu nhìn cô ngồi bên cạnh liền
hỏi: "Mông Mông gần đây anh hơi bận, chờ anh giải quyết vụ án này xong
thì em gọi người đó ra ngoài ăn một bữa cơm đi."
"... Dạ." Chu
Mông Mông do dự gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: mới nãy không phải anh đã đem người ta tới, ăn cơm xong xuôi rồi sao!
Chợt Chu Mông Mông
cảm thấy bây giờ cô có thể hỏi thử trước, anh cả hình như có ấn tượng
khá tốt đối với Tề Xuyên, dù sao biết người biết ta trăm trận trăm
thắng.
"Anh cả, anh và Tề giáo sư rất thân à?" Chu Mông Mông đưa cho Chu Miểu một miếng lê, giả vờ vô tình hỏi.
Chu Miểu nhận miếng lê từ tay cô, lại nhìn cô một cái, trêu chọc: "Làm sao? Muốn anh giới thiệu anh ta cho ai?"
"Anh, anh nói gì vậy, em thuận miệng hỏi không được sao? " Chu Mông Mông bĩu môi nói.
Mặc dù Chu Miểu không biết ở độ tuổi như Chu Mông Mông các cô bé nghĩ gì,
nhưng anh rất rõ sức quyến rũ của Tề Xuyên: "Em đừng hỏi thăm người ta
nữa, Tề Xuyên hiện tại đã có vợ. Vả lại, anh ta ..." Chu Miểu chưa nói
hết câu bỗng không nói nữa.
Chu Mông Mông ngạc nhiên, truy hỏi: "Anh ta là người thế nào?"
Chu Miểu ăn một miếng lê, thầm nghĩ nói xấu sau lưng người khác hình như
hơi thiếu đạo đức, vì thế lảng tránh nói đại một câu: "Anh ta là người
không tốt để sống chung."
Cũng không đợi Chu Mông Mông hỏi vì sao, Chu Miểu đã đứng dậy nhìn cô nói: "Con bé này, đi ngủ sớm đi, ngày mai còn đi học ."
Chu Mông Mông không vui bĩu môi, lại nhìn xung quanh, hướng Chu Miểu đang
chuẩn bị vào phòng rửa mặt hỏi: "Anh cả, anh hai đâu rồi?"
"Đi ra ngoài tìm em."