Vào đêm, xe cộ
trên cầu vượt chạy nhanh như bay, Chu Diễm liếc nhìn đồng hồ trong xe,
đã là 11h45’, thêm 15’ nữa là qua sinh nhật tuổi hai mươi của Hiểu Diêu.
Lúc này cách nơi hai người ở còn 10 phút nữa, Chu Diễm hy vọng có thể về
kịp phút cuối để nói đến cô một câu "Sinh nhật vui vẻ". Hôm nay hết
chuyện Mông Mông rồi thì đến chuyện thầy chủ nhiệm cấp ba của anh xảy ra chuyện, ông mới qua tuổi sáu mươi không lâu nay bỗng phát hiện ra mình
mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối.
Vì thế anh đành nhờ Tống Huyền
giúp anh đi lấy món quà, cũng dặn nếu anh không đến kịp lúc Hiểu Diêu
tan làm thì thay anh đưa cho cô ấy. Mới đầu Tống Huyền không biết anh
muốn làm gì, trêu chọc anh vài câu, bảo là có giai nhân ở bên như cây
xanh có gió, thật vất vả có một ngày sinh nhật mà cũng vắng mặt... Chu
Diễm lười nghe cậu ta dài dòng lải nhải, giải thích hai ba câu rồi gác
máy.
Kỳ thật Tống Huyền cũng biết Chu Diễm rất tôn kính chủ nhiệm lớp trước đây, dù sao trước kia thầy Uông đã rất quan tâm anh, vì
chuyện của anh và Sam Tuyết mà giúp không ít việc. Nếu không Chu nhị
thiếu gia sẽ không thuận lợi tốt nghiệp cấp ba như vậy. Nhưng mà anh lại quên nói chuyện này cho Mạnh Hiểu Diêu biết.
Dĩ nhiên Chu Diễm
không biết ngoài anh ra thầy còn gọi thêm Sam Tuyết đến. Nói thật thành
tích hai người ngày xưa rất tốt, lúc trước, thầy chủ nhiệm lớp còn đặc
biệt khuyến khích hai người thi vào trường đại học tốt nhất cả nước.
Nhưng sau này, khi học hết cấp ba Sam Tuyết liền nghỉ học. Bây giờ thầy
chủ nhiệm thấy hai người bọn họ khó có thể gặp lại, cho nên mới tìm cái
cớ để cho hai người gặp lại lần cuối.
Buổi nói chuyện kéo dài vài giờ. Tâm tình Chu Diễm có chút nặng nề đeo tai nghe Bluetooth, bấm số
gọi điện thoại cho Mạnh Hiểu Diêu. Cũng không biết cô bé này có tức giận hay không mà cả đêm cũng không thấy cô nhắn tin hay gọi điện.
Tiếng chuông vang hồi lâu cho đến khi có giọng nói nhắc nhở, Mạnh Hiểu Diêu
vẫn chưa bắt máy. Chu Diễm mím môi, gọi lại một lần nữa nhưng vẫn cứ như trước đều không có người nhận. Anh ném điện thoại ra ghế, nhấn ga tăng
tốc về nhà.
Đến nơi hai người ở, Chu Diễm ấn chuông vài lần nhưng không có người ra mở. Tuy quen biết Mạnh Hiểu Diêu chưa lâu nhưng Chu
Diễm biết cô không phải là người tùy tiện giận dỗi như trẻ con. Giờ anh
cảm thấy rất bất an, mày kiếm nhíu chặt.
Chu Diễm lấy chìa khóa
mở cửa, bước vào. Hình ảnh đập vào mắt đầu tiên là chiếc gối ôm nằm trên sàn, nheo mắt, anh vội vàng quét mắt khắp phòng khách, sau đó phòng
ngủ... Không đến 1 phút anh gần như tìm hết mọi chỗ của phòng chưa đến
100m2 này, nhưng Mạnh Hiểu Diêu tựa như đã bốc hơi, anh tìm không thấy.
Lướt trên bàn ăn phát hiện có một hộp bánh gato còn chưa mở, lòng Chu Diễm
chợt trầm xuống. Anh không nghĩ nhiều, tay nắm chìa khóa chặt đến mức lộ ra gân xanh, anh chửi thầm một tiếng rồi đi ra ngoài.
Khóa cửa vào xe anh liền gọi cho Chu Mông Mông.
Đối với phụ nữ có thai như Chu Mông Mông mà nói, hôm nay đã đủ khiến cô mệt mỏi, nay vừa muốn rúc vào lòng Tề Xuyên ngủ bù một lúc thì đột nhiên bị tiếng di động đánh thức.
Cô thở dài ngẩng đầu nhìn Tề Xuyên, Tề Xuyên cúi đầu nhìn cô nhắc nhởi: "Em có muốn trả lời không?"
Giờ phút này đôi mắt to Chu Mông Mông đã lộ ra vẻ mệt mỏi, cầm điện thoại
trong tay Tề Xuyên, cúi đầu tựa vào lòng anh, ấn phím trả lời.
"Anh hai, đã trễ thế này còn có chuyện gì sao ạ?"
Chu Diễm nghe giọng em gái lộ ra tia mệt mỏi, có chút không đành lòng nhưng vẫn phải hỏi: "Mông Mông, Hiểu Diêu có liên lạc với em không?"
Giống như Chu Mông Mông đoán, Chu Diễm gọi điện cho cô đúng là vì Mạnh Hiểu
Diêu. Vì thế, cô thở dài, nói ngắn gọn: "Hiểu Diêu đang ở chỗ em, anh
không cần lo lắng."
Nghe cô nói như vậy, lòng Chu Diễm lúc này
bớt chút căn thẳng: "Vậy anh sẽ đến đón cô ấy..." Anh còn chưa nói xong
Chu Mông Mông đã cản: "Hiểu Diêu bây giờ chắc đã ngủ. Cô ấy nhờ em nói
với anh, ngày mai anh đi cô ấy sẽ đến tiễn."
Nhất thời Chu Diễm
nhận ra có chút khác lạ. Nhưng Chu Mông Mông lại không đợi anh tiếp tục
suy nghĩ, nói tiếp: "Anh hai, hôm nay đã muộn, em đi ngủ trước đây, sáng mai gặp anh sau nhé."
"Mông..."
Chu Diễm chưa kịp nói
xong cô đã gác máy. Lúc này đêm tối mù mịt, ánh sáng điện thoại lờ mờ
chiếu rõ ánh mắt Chu Diễm, cặp mắt vốn đã thâm trầm nay càng thêm thâm
trầm hơn.
Chu Mông Mông cất di động, vòng tay ôm lấy Tề Xuyên,
chôn mặt vào lòng anh, mệt mỏi nói: "Chú, đêm nay anh có thấy vẻ mặt
Hiểu Diêu có chút lạ không? Không biết có phải Hiểu Diêu cãi nhau với
anh hai không nữa?"
Nhớ tới lần trước Mạnh Hiểu Diêu kể chuyện
của cô ấy cho cô, về sau cô bỗng ý thức được, chuyện này rất nghiêm
trọng. Cô biết anh hai năm đó rất yêu chị Sam Tuyết, làm sao có thể đáp
ứng ở cùng một chỗ với Hiểu Diêu nhanh như vậy? Chuyện xảy ra bất ngờ
khiến cô không thể tin được.
Lại nói quan hệ của cô và hai người
đó quá mức thân thiết, họ đều khiến cô lo lắng. Nhưng Mông Mông biết, cô luôn hy vọng không một ai bị tổn thương trong chuyện này.
Hôm
nay cô thật sự mệt chết được, không khỏi tiếp tục thở dài chợt nghe Tề
Xuyên nói: "Có một số việc không nên hiểu rõ là được rồi, bây giờ thân
thể em mang tính đặc thù, đừng suy nghĩ nữa, ngủ sớm đi em." Anh ôm cô
vươn tay tắt đèn ngủ, sau đó đắp chăn lên cho cô rồi vỗ vỗ vai cô, giống như vỗ về đứa trẻ, an ủi: "Nay quan trọng nhất là em và đứa bé, chuyện
của anh em, anh sẽ nghĩ cách giúp em sau."
Nghe anh nói như vậy
bỗng Chu Mông Mông giật mình nhớ lúc tối anh và ba cô nói chuyện hơn hai giờ.Nhưng về sau Tề Xuyên lại thuật lại rất đơn giản: "Điều tra hộ
khẩu, không có gì quan trọng."
Chu Mông Mông tin mới là lạ, ba cô không phải người như vậy, cô cũng hiểu được do anh không cô nghĩ nhiều nên mới nói thế.
Dưới chăn, cô cầm tay Tề xuyên rồi ngẩng đầu ngay tại môi anh hôn chụt một
cái: "Hôn chúc ngủ ngon, goodnight." Sau đó cô chôn đầu vào cổ Tề Xuyên, giống như con mèo nhỏ cuốn vào người anh ngủ.
Cho đến khi nghe
thấy tiếng cô hít thở đều đặn, Tề Xuyên mới đặt một nụ hôn dài trên trán cô, nhẹ giọng nói: "Goodnight, tình yêu của anh."
Đêm đó cách
vách phòng hai người, Mạnh Hiểu Diêu nằm trên giường rộng nhìn chiếc
nhẫn nhỏ trên tay, nước mắt lại theo khóe mắt chảy xuống ướt đẫm gối bên dưới.
Nhìn một hồi lâu, đột nhiên cô lại tháo nhẫn ra, cất vào chiếc hộp nhỏ nhắn xinh đẹp, không hề lưu luyến.
Một đêm này quá dài, giống như trải qua cả nửa thế kỷ. Thật vất vả mới đến
sáng hôm sau, mặt trời còn chưa ló dạng cô đã dọn dẹp hết đồ của mình,
lặng lẽ đi ra ngoài.
Nhưng vừa mới đi ra cửa phòng cô đã thấy Tề
Xuyên đứng trên lầu nói xuống: "Sinh viên Mạnh, Tiểu Mông nhờ tôi chuyển lời tới em, chín giờ Chu Diễm sẽ lên máy bay, đừng đến muộn."
Mạnh Hiểu Diêu giật mình, ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng trên cầu
thang, anh ta không có ý muốn giữ cô lại, chỉ bình thản nhìn cô. Mạnh
Hiểu Diêu đột nhiên sững sờ, thiếu chút nữa thì quên, người này vốn là
vị giáo sư nổi tiếng lạnh lùng trường cô.
Chắc bởi vì bị Mông
Mông ảnh hưởng nên cô mới cho rằng anh ta cũng là người dịu dàng hiền
lành. Nhưng cô sai rồi, Tề Xuyên và Chu Diễm giống nhau, đều ở trên cao
không thể với, trừ khi anh ta nguyện ý nếu không thì đừng mơ được một
chút dịu dàng của anh ta.
Nghĩ vậy, Mạnh Hiểu Diêu đột nhiên nở
nụ cười, cô nhìn Tề Xuyên lịch sự gập đầu: "Em đã biết, cảm ơn thầy."
Sau đó cũng không quay đầu liền bước ra ngoài.
Tề Xuyên nhìn bóng dáng xinh đẹp biến mất sau cánh cửa, đôi mắt thoáng lóe lên tia suy
nghĩ. Chiều đó, lúc người giúp việc tới dọn phòng Mạnh Hiểu Diêu đã ngủ
bỗng nhặt được một hộp trang sức, sau đó liền đưa Tề Xuyên. Tề Xuyên mở
ra, đột nhiên hiểu được mọi chuyện, nhưng anh không muốn nói cho Chu
Mông Mông, chỉ đem hộp nhỏ này cất vào ngăn kéo của mình.
Sáng sớm Chu Diễm vội vàng rời đi, máy bay vẫn chưa tới nhưng anh đã trước, bỏ lại Tống Kỳ còn đang ngủ trên giường.
Lúc này Chu Diễm đã mặc lại quân trang. Chu Kiến Nghiệp nhìn người cháu đẹp trai cao to trước mắt, nhất thời nhớ lại cuộc sống quân đội trước kia.
Ông khẽ thở dài, vỗ bả vai anh nói: "Tiểu Diễm, lên đường bình an, ông
nội chờ tin tốt của cháu."
Chu Diễm là quân nhân, còn Chu Kiến
Nghiệp ngoài là người thân của anh thì vẫn là lãnh đạo. Vì vậy anh dùng
tiêu chuẩn quân đội dõng dạc trả lời: "Báo cáo, cháu sẽ vì tổ quốc hy
sinh vì nhân dân phục vụ cố gắng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ."
"Tốt lắm!" Chu Kiến Nghiệp cũng đáp trả bằng quân lễ.
Chu Mông Mông đứng ở cách đó không xa nhìn một màn này, có chút không đành
lòng, cô đảo mắt liếc nhìn xung quanh tìm người, gần tới giờ rồi sao
Tiểu Yêu còn chưa tới? Cũng không biết có kịp đến tiễn không nữa?
Cô quay đầu nhỏ giọng hỏi Tề Xuyên: "Chú, anh có chắc nói không sai giờ chứ?" Đây là lần thứ mười cô hỏi anh câu này.
Tề Xuyên bất đắc dĩ sờ đầu cô: "Em thấy anh đã già đến mức lú lẫn rồi ư?"
"Không phải. Nhưng sao Tiểu Yêu vẫn còn chưa đến?" Chu Mông Mông nhìn người
đàn ông anh tuấn trước mắt, nói già còn sớm một trăm năm ấy!
Chu Miểu cũng chán, lắng nghe hai người to nhỏ bỗng hỏi: "Tiểu Yêu là ai?"
Anh cả đột nhiên lên tiếng khiến Chu Mông Mông giật mình, cô vội vàng thu
hồi cảm xúc, nói dối Chu Miểu: "Tiểu Yêu là bạn học của em, bọn em hẹn
nhau sáng nay thảo luận về mấy bài tập hôm trước."
Chu Miểu "Ừ" một tiếng, xem như là tin.
Sau đó Chu Diễm tạm biệt mọi người, ở trước khi đi kéo Chu Mông Mông sang
một bên rồi hỏi tình hình Mạnh Hiểu Diêu đêm qua, cô cũng không biết nên nói cái gì, vì thế hỏi xem có phải anh và Tiểu Yêu cãi nhau không? Chu
Diễm không trả lời, hai anh em ngay cả nửa câu cuối cùng cũng không nói
rõ ràng, cố gắng kéo dài tới thời gian đăng ký.
Cho đến khi nhìn
Chu Diễm đi vào cửa lên máy bay thì mọi người mới xoay người rời đi,
nhưng toàn bộ quá trình Chu Kiến Nghiệp đều xem Chu Mông Mông và Tề
Xuyên như không hề tồn tại.
Chu Mông Mông bị ông nội ngó lơ cũng
không biết phải làm gì. Lúc này Chu Miểu lại nói: "Em cũng biết tính ông rồi, đợi nửa tháng nữa em lại xin ông tha thứ, bảo đảm sẽ không có
chuyện gì."
Chu Miểu nói rất có lý, Chu Mông Mông biết ông nội đã rất khoan dung với cô. Vì thế cô khẽ thở dài, không nói gì.
Sau khi chờ mọi người ra ngoài, Chu Diễm đứng ở cửa mới đi ra. Anh vừa định lấy di động ra gọi điện bỗng có một người đứng ở phía sau anh hỏi: "Anh lính này, có phải anh đang định gọi điện thoại cho em không?"
Giọng nói ngọt ngào say đắm, Chu Diễm cả đời sẽ không quên, tiếng cười khẽ êm ái luôn quanh quẩn bên tai anh.
Chu Diễm quay đầu liền thấy một cô gái xinh đẹp cười tươi như hoa, cô cầm
một túi đen trong tay, bước đến trước mặt anh, đưa cho anh: "Tuy rằng
sắp tới mùa hè rồi, nhưng hẳn là tết năm sau anh mới về lại phải không?
Vì vậy em nua tặng anh một đôi bao tay. Mùa đông ở đó rất lạnh, nên anh
phải nhớ rõ luôn đem theo bên người, nó siêu cấp ấm áp..." Cô còn chưa
nói xong đã bị Chu Diễm kéo vào ôm cô trong lòng.
Nhất thời các
nhân viên ở cửa và hành khách đều nhìn bọn họ, Chu Diễm mặc kệ gắt gao
ôm chặt cô vào lòng nói: "Cô bé ngốc, tối hôm qua lúc anh về phát hiện
em không có ở nhà, cơ hồ lo lắng sắp phát điên !"
"..." Lời nói
của Chu Diễm khiến cho Mạnh Hiểu Diêu bất giác cắn chặt môi, hai tay cô
run run nắm vạt áo Chu Diễm, kiềm chế một lúc mới miễn cưỡng cười nói:
"Em tưởng tối hôm qua anh không về cho nên mới đi tìm Mông Mông, khiến
anh lo lắng rồi, em xin lỗi."
"Hiểu Diêu, em không cần xin lỗi
anh." Anh đỡ vai cô, tách hai người ra một chút, nhìn đôi mắt sắp ướt
của cô, cười khổ nói: "Chúng ta không ai nợ ai, biết không?"
Nhìn vào đôi mắt chân thật của anh, Mạnh Hiểu Diêu bỗng mở lời: "Chu Diễm, có thể trước khi đi hôn em một lần cuối được không?"
Chu Diễm không khỏi ngạc nhiên, nhưng vẫn ở trước mặt mọi người đứng xem
cúi đầu hôn cô, đôi môi quấn quýt tựa như lúc hai người lần đầu tiên hôn môi.
Cho đến khi đài radio thúc giục lần thứ năm Chu Diễm mới
buông lỏng Mạnh Hiểu Diêu ra, anh giữ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong
lòng bàn tay, trán kề trán, cô mỉm cười trêu chọc: "Trước kia em luôn
tưởng tưởng ra bộ dáng trông anh mặc quân trang như thế nào, không nghĩ
tới so với trong tưởng tượng còn đẹp trai tuấn tú hơn, bây giờ xem như
em đã thỏa mãn."
"Mới vậy đã cảm thấy thỏa mãn?" Chu Diễm mỉm cười hôn lên trán côi: "Quà anh đưa em đã thấy chưa?"
Bất giác cô hoảng sợ, chỉ trả lời một tiếng ‘dạ rồi’.
Chu Diễm nói tiếp: "Chờ anh về, anh sẽ để chiếc nhẫn thực hiện nghĩa vụ của nó."
Lời hẹn này cả đời Mạnh Hiểu Diêu cũng không dám nghĩ tới. Nhất thời lòng
cô tràn đầy cảm động, hai tay nắm góc áo gắt gao, chỉ sợ một giây sau cô sẽ nhịn không được mà để anh đi.
Mạnh Hiểu Diêu muốn mình ở
trước mặt Chu Diễm phải kiên cường, vì thế cô chỉ có thể cười nói: "Vậy
anh cũng phải nhớ rõ, phải giữ gìn sức khỏe thật tốt."
"Được." Hai tay ngón cái Chu Diễm vuốt ve sườn mặt của cô: "Cho em, và cũng cho tương lai chúng ta."
Không quá 1 phút sau khi Chu Diễm đã lên máy bay. Mạnh Hiểu Diêu nhìn nơi Chu Diễm biến mất ngây ngốc, cô không biết lúc này sẽ ly biệt bao lâu, có
lẽ sẽ rất lâu.
Nháy mắt đau đớn trong cô hóa thành nước mắt, theo khóe mắt tí tách rơi xuống.