Sáng sớm mặt trời còn chưa ló dạng nhưng Tề Xuyên đã tỉnh.
Mang thai đã mấy tháng nhưng Chu Mông Mông vẫn bị ốm nghén. Vừa bước xuống
tầng một ngửi thấy mùi bánh mì nướng cô liền cảm thấy buồn nôn, vội vàng chạy tới nhà vệ sinh nôn khan.
Cho đến khi Tề Xuyên mang khăn mặt đi vào Chu Mông Mông mới ngừng nôn, ngẩng đầu nhìn anh: "Chú à..."
"Ừm." Tề Xuyên ừm một tiếng đáp lại, khom người ôm cô ra khỏi nhà tắm, đặt cô lên sô pha mềm mại, sau đó đắp chăn mỏng lên người cô: "Em nghỉ ngơi
một chút đi."
Nói xong anh đứng dậy rời đi, nhưng Chu Mông Mông bất ngờ kéo tay anh lại: "Chú, em có chuyện muốn nói với anh."
Tề Xuyên cúi đầu nhìn cô gái nằm trên sô pha, khuôn mặt đỏ ửng nhưng nét mặt rất nghiêm túc, có lẽ là chuyện quan trọng.
Anh nâng tay, dịu dàng vén tóc mai cô ra phía sau: "Chuyện gì vậy?"
Chu Mông Mông mím môi, nắm lấy bàn tay to ấm áp nói: "Vài ngày nữa, anh đến gặp anh cả em đi."
Nhìn đôi mắt to tràn đầy căng thẳng, Tề Xuyên buồn cười cúi đầu tựa lên trán cô: "Chỉ gặp người nhà thôi mà, đừng lo lắng quá."
Thấy anh vẫn thản nhiên như cũ, Chu Mông Mông nghiêng đầu sang bên, có chút
bối rối nói: "Em thèm lo lắng ấy, anh phúc hắc như vậy chắc chắn đã sớm
chuẩn bị tất cả mọi việc. Hơn nữa, em đã hỏi qua anh em, anh ấy nói vụ
án lần này công lao lớn nhất thuộc về của anh."
Tề Xuyên nghe cô
nói, đầu ngón tay nâng cằm xoay cô đối diện với mình: "Tiểu Mông, em
không thực sự hiểu anh trai em rồi. Mấy ngày ở chung ít nhiều anh cũng
có thể nhìn ra anh trai em là người công tư rõ ràng."
"..." Bị
anh nói như vậy khuôn mặt nhỏ nhắn Chu Mông Mông nhất thời cứng đờ, đột
nhiên ngồi dậy ôm lấy Tề Xuyên, do dự nói: "Vậy không đi nữa! Hồi em học tiểu học anh ấy từng dành huy chương bạc karate toàn quốc, chắc chắn
anh đánh không lại!"
Cảm giác đầu cô tựa vào vai mình, Tề Xuyên
dang tay ôm cô vào lòng. Trong lúc Chu Mông Mông không biết làm thế nào
thì miệng Tề Xuyên bất giác nở một nụ cười hài lòng: "Thật là cô bé
ngốc. Anh trai em thân là cục trưởng cục cảnh sát, sẽ không có hành vi
vi phạm pháp luật đâu."
"Vâng." Cô chôn mặt sâu vào vai anh, rầu
rĩ nói: "Nhưng mà..." Vốn cô muốn nói cho dù anh cả không đánh anh,
nhưng còn anh hai thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, cùng năm ấy huy chương
vàng toàn quốc là của anh hai cô!
Quả nhiên, có một số việc không muốn xảy ra thì càng xảy ra sớm hơn.
Tề Xuyên vừa đỗ xe ở bãi đỗ xe ở H đại, hai người còn chưa xuống xe bỗng
thấy một chiếc đen Rover biển số quân đội dừng ngay trước xe hai người.
Chu Mông Mông sửng sốt, nhìn thoáng qua biển số xe, không đợi cô kịp phản
ứng thì một người đàn ông từ xe kia đã bước xuống, dáng người cao gầy,
áo polo màu đen cùng quần jean đen kiểu cũ, nếu không phải Chu Mông Mông biết người đó quân nhân có lẽ còn tưởng rằng người mẫu nam model nào đó từ chương trình T rớt xuống.
"Anh hai? !" Chu Mông Mông có chút không tin nổi.
Thấy Chu Diễm đi tới, cô nghiêng đầu nhìn sang Tề Xuyên bên cạnh nhưng anh
chỉ nhìn phía trước khiến cô giật mình, rồi nghe thấy tiếng anh cẩn thận dặn dò: "Tiểu Mông, em khoan hẵng xuống xe."
Nói xong anh liền
mở cửa xuống xe. Chu Mông Mông đang định xuống theo lại phát hiện cửa bị khóa trái. Cô hoảng hốt tìm công tắc điều khiển, nhưng vẫn chậm một
bước.
Xe đột nhiên bị chấn động, Chu Mông Mông giương mắt lên
nhìn liền thấy Tề Xuyên đập mặt lên kính xe, gập người, tựa vào gương
chiếu hậu bên cạnh. Mà anh hai Chu Diễm phẫn nộ ôm quyền, tiếp tục đấm
một cú vào bụng Tề Xuyên.
’Oanh’, bởi vì cú đấm này xe chấn động
càng dữ dội. Chu Mông Mông giật mình, cả người run rẩy mò công tắc điều
khiển. Khi cô vội vã chạy đến chỗ hai người thì Tề Xuyên đã bị Chu Diễm
đánh đến mức phải quỳ rạp xuống đất.
"Anh hai! Dừng tay! Đừng
đánh nữa! Đừng đánh nữa..." Hai mắt Chu Mông Mông đẫm lệ, cô quỳ trên
mặt đất ôm chặt Tề Xuyên bảo vệ, lớn tiếng ngăn cản.
Chu Diễm
nhìn cô em gái mình từ nhỏ mình luôn bảo vệ hôm nay vì một người đàn ông mà khóc đến mức này, lòng anh cảm thấy thật nực cười nhưng cũng cảm
thấy đau xót, anh đưa tay day day huyệt thái dương căng phồng khó chịu,
nghiến răng nói: "Mông Mông, em tránh ra!"
"Không! Anh hai, tất
cả là do em, anh muốn đánh thì đánh em, đừng đánh chú ấy nữa..." Nước
mắt cô chảy thành dòng, ướt đẫm cả khuôn mặt. Lúc cô nói xong, Tề Xuyên
cũng đã kéo cô đứng dậy.
"... Tiểu Mông." Chu Mông Mông quay đầu, đỡ lấy Tề Xuyên đứng cũng đứng không vững, khóc hỏi: "Chú, anh ấy đánh
anh ở chỗ nào? Có đau lắm không?"
Nhìn trên mặt Tề Xuyên không có vết thương nào, cô liền biết anh cô rõ ràng là cố ý, nếu bị thương trên mặt chắc chắn sẽ bị người khác nghi ngờ, nhưng nếu đánh trên người,
quần áo che rồi ai mà nhìn thấy.
Tề Xuyên lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Chu Diễm cười khổ nói: "Chu đội, tôi xin lỗi. Chuyện tôi và Tiểu Mông
vốn tôi muốn tìm cơ hội nói cho mọi người. Nhưng mà xem ra bây giờ hình
như đã không còn quan trọng."
"Đúng, không còn quan trọng. Bởi
vì, tôi không có ý định tặng em gái duy nhất của mình cho anh." Chu Diễm nói xong liền kéo tay Chu Mông Mông, lôi cô từ trong lòng Tề Xuyên đến
bên cạnh mình: "Một cuộc hôn nhân hèn đến mức không dám thông báo cho
gia đình đối phương thì có tư cách gì đem lại hạnh phúc cho con bé!"
Lời của anh lập tức khiến cho Tề Xuyên và Chu Mông Mông sững sờ. Trong
khoảnh khắc đó Chu Mông Mông đã bị Chu Diễm vác lên vai. Cô lo lắng
ngẩng đầu nhìn Tề Xuyên, nhưng anh chỉ đứng ở đó, nhìn cô bị Chu Diễm
mang đi.
Xe chạy, cô tựa vào cửa sổ nhìn Tề Xuyên dần dần rời xa
mình. Giờ khắc này lòng cô rất hỗn loạn, mà Chu Diễm bên cạnh lại nói
một câu khiến cô hoảng sợ: "Anh đưa em đi bệnh viện, đứa bé không thể
giữ."
"..."
**
Khi Mạnh Hiểu Diêu nhận được điện thoại Chu Mông Mông lúc này cô còn đang ở trong trường.
Cô vội vàng chạy tới bãi đỗ xe của H đại, nhanh chóng tìm Tề Xuyên. Lúc cô tìm được người đàn ông anh tuấn đang ngồi trong xe kia liền kích động
đập vào cửa xe: "Tề giáo sư, không tốt rồi!"
Tề Xuyên thấy Mạnh Hiểu Diêu đột nhiên xuất hiện, mày nhíu, hạ kính xe hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Mạnh Hiểu Diêu không kịp thở vội vàng nói: "Mông Mông... Mông Mông bị anh Tiểu Diễm mang đến bệnh viện thành phố rồi!"
Sắc mặt Tề Xuyên khẽ biến. Anh bắt đầu khởi động xe bỗng Mạnh Hiểu Diêu nói: "Tề giáo sư, có thể mang em theo cùng không?"
Tề Xuyên nhíu mày nhìn cô, cũng không nghĩ nhiều liền nói: "Lên đi!"