Trong bệnh viện bật điện rất sáng, chiếu vào tấm kính thủy tinh. Bên ngoài lại tối nên phản chiếu rõ người phía sau.
Người phía sau rất cao, có ngũ quan sắc xảo cùng một đôi mắt đen lạnh nhạt
yên tĩnh, bàn tay anh rất lớn, có thể bao trọn cả đôi bàn tay nhỏ bé của cô, còn có sự sạch sẽ nhẹ nhàng cùng mùi vị tươi mát kia, khiến cô vô
cùng quen thuộc cùng nhớ mong. Từ sau khi quen anh, cô rất thích vòng
tay này, ấm áp mà rộng lớn, đồng thời cũng khiến cô an tâm.
Nhưng mà giờ này khắc này, có quá nhiều áp lực trong tim không thể giải tỏa khiến cô cảm thấy nghẹt thở.
"Sao anh lại tới đây?" Trong lòng Chu Mông Mông có muôn ngàn ủy khuất nhưng
cuối cùng chỉ hóa thành một câu hỏi chung phổ biến nhất.
Lại nói, Tề Xuyên xuất hiện trong bệnh viện này cũng không phải trùng hợp
ngẫu nhiên gì, chỉ là anh vẫn luôn ngồi trong phòng nghỉ của bệnh viện.
Vừa rồi thấy mấy bác sĩ anh quen nói mẹ anh tới, cho nên mới ra ngoài
xem.
Mặc dù ra ngoài không gặp được mẹ, nhưng lại thấy
một bóng dáng nhỏ bé yếu ớt, thấy cô đang định ra ngoài ban công, nhất
thời sợ cô bị cảm, nên mới có thể đi đến ngăn cản.
Tề Xuyên cởi áo khoác, khoác lên vai cô, nói: "Cơ thế mới tốt lên được một chút, tại sao lại mặc phong phanh thế này."
Trên lưng ấm áp, Chu Mông Mông cảm nhận được anh kéo áo khoác gói gọn cô
lại, tựa như ôm trọn cô vào trong ngực. Hai tay cô nắm chặt góc áo
khoác, cắn môi dưới, xoay người không chút do dự kéo chiếc áo trên vai
xuống, ném vào tay anh, giọng nói khó kiềm chế hét lên: "Anh rốt cuộc
tới nơi này làm gì? Không phải có việc rất gấp à? Không phải không thể
dứt ra sao? Không phải chê em phiền sao?"
Tề Xuyên suýt nữa bị cô ném áo vào mắt, anh nghiêng đầu tránh đi, khẽ thở dài: "Tiểu Mông, đừng náo loạn nữa được không?"
Cô suy sụp, cắn răng sau đó xoay người đi vào phòng bệnh, Tề Xuyên tiến
lên định giữ cánh tay cô, đột nhiên Mạnh Hiểu Diêu ở trong phòng chạy
ra, thấy Chu Mông Mông vội la lên: "Mông Mông, xảy ra chuyện lớn rồi!
Xuân Xuân ngu ngốc kia lại thổ lộ với Tôn Nghiêm Đông!"
Chu Mông Mông nghe xong nhướng mày, quay đầu liếc nhìn Tề Xuyên phía sau,
Mạnh Hiểu Diêu cũng theo tầm mắt của cô nhìn về phía vị chân dài tuấn
nam này, đôi mắt vốn đã tròn lớn bỗng nhiên mở to hơn, thiếu chút nữa cả tròng mắt cũng không cầm được mà rơi ra ngoài.
"Tề... Tề Xuyên giáo... Giáo sư!" Cô hét lên kinh hãi, vội vàng bịt miệng mình lại.
Chu Mông Mông cũng không biết mình nghĩ gì, cũng không chờ Mạnh Hiểu Diêu
đi tới đã tiến lên túm cánh tay cô bạn, giống như là sự bùng nổ của siêu nhân vũ trụ nhỏ bất khả chiến bại, bước đi như bay kéo cô bạn vào
phòng, sau đó "lạch cạch" một tiếng, đem Tề Xuyên khóa ở bên ngoài.
Còn chưa hoàn hồn sau cú sốc, Mạnh Hiểu Diêu thở dốc nhìn về phía Chu Mông Mông, hỏi: "Đây là sao?"
"Không gì cả!" Chu Mông Mông đáp lại cô một câu, sau đó đi đến giường mình.
Mắt Mạnh Hiểu Diêu cũng không mù, cô tiến lên từng bước, dừng lại trước
mặt Chu Mông Mông, cúi đầu nhìn xuống đôi mắt đỏ rực kia: "Tại sao lại
khóc?"
Chu Mông Mông nghe cô hỏi, nâng tay lau mặt, có chút ẩm ướt.
"Tề giáo sư với cậu là thế nào?" Mạnh Hiểu Diêu không khỏi hiếu kỳ hỏi,
nghiêng đầu nhìn cô. Khi nãy còn đang tốt, làm sao vừa ra ngoài hai mắt
lại ngập nước thế này?
Hỏi xong, toàn thân Chu Mông Mông
liền cứng đờ, muốn cô giải thích như thế với Mạnh Hiểu Diêu đây? Chẳng
lẽ nói Tề Xuyên chính là người chú mà cô luôn thích, còn nói mình cùng
anh ấy đã kết hôn, có baby, rồi sau đó... Sau đó, anh ấy tới tìm mình là để ly hôn?
Nhếch khóe miệng, cô ngẩng đầu nhìn Mạnh Hiểu Diêu nói nửa thật nửa đùa: "Làm sao có gì, mình không biết anh ta."
**
Tối hôm đó, Tôn Nghiêm Đông đưa Phó Xuân Xuân trở về trường học, trong lòng có chút băn khoăn vướng mắc, đơn giản là vì “Người chú già” trong miệng Phó Xuân Xuân, khiến cho anh đột nhiên để ý tới người đàn ông đưa Mông
Mông đến bệnh viện hôm trước.
Anh có hỏi mấy người trong
bệnh viện, nhưng bọn họ đều im lặng không trả lời. Trong lúc nhất thời,
Tôn Nghiêm Đông đoán rằng người đàn ông kia cùng Chu Mông Mông chắc chắn có quen nhau, hơn nữa, quan hệ của họ cũng không chỉ ở ngang mức bình
thường.
Cho đến khi anh từ Phó Xuân Xuân tìm hiểu, thì ra lúc Mông Mông ở Mỹ đã thích một người, người kia còn lớn hơn cô mười
lăm tuổi. Nhất thời Tôn Nghiêm Đông không thể chấp nhận được một cú sốc
như vậy. Từ lúc Mông Mông sinh ra, anh đã luôn bên cạnh cô, bỗng dưng có một người đàn ông còn già hơn mình muốn chen chân vào giữa hai người,
khiến cho anh cảm thấy thật mỉa mai.
Lúc Chu Mông Mông
xuất viện, Tôn Nghiêm Đông cũng không đến. Bởi vì Chu Bồi Sinh cùng Chu
Miểu đều phải đi làm, cho nên ông nội Chu Kiến Nghiệp gọi lái xe tới đón cô, nói để cô về nhà nghỉ ngơi vài ngày, chờ khi nào hoàn toàn khỏe lại thì đến trường.
Hôm nay biết rõ người kia sẽ không đến nhưng Chu Mông Mông vẫn cố ý nán lại trong phòng bệnh rất lâu.
Mạnh Hiểu Diêu giúp cô thu dọn đồ đạc, vô tình thấy bình giữ nhiệt màu lam
trên bàn, cảm thấy rất quen mắt, cầm quần áo nhét vào ba lô ngẩng đầu
hỏi Mông Mông: "Bình này có mang theo không?"
Chu Mông Mông nghiêng đầu, nhìn qua bình kia, nói: "Mang theo đi, lúc y tá mang tới có nói là do ông nội bảo cô ấy mua đến."
"Y tá mang tới?" Mạnh Hiểu Diêu bỗng giật mình.
Chu Mông Mông gật đầu: "Tối hôm qua lúc cậu về thì cô ấy mang tới."
Bỗng Mạnh Hiểu Diêu nhớ lại những lời nói của Tề mẹ cùng y tá tối qua, còn
có thái độ đối xử mất tự nhiên của Chu Mông Mông với Tề Xuyên, sắc mặt
tái nhợt, cúi đầu không nói gì nữa.
Mạnh Hiểu Diêu tâm sự nặng nề tiễn Chu Mông Mông lên xe mới xoay người trở về trường. Vừa mới vào phòng đã thấy Phó Xuân Xuân nằm ở trên giường, cô đi đến, hỏi:
"Không phải nói hôm nay có tiết, không thể đến chỗ Mông Mông sao?"
Phó Xuân Xuân đưa lưng về phía cô, không lên tiếng. Mạnh Hiểu Diêu đẩy đẩy
Xuân Xuân, cứ nghĩ rằng cô đang ngủ, ai ngờ, không lâu sau chợt nghe
trong chăn truyền ra tiếng nức nở.
Hiểu Diêu cả kinh vội
trèo lên giường, kéo chăn ra, che miệng kinh ngạc khi nhìn thấy hai mắt
sưng đỏ của Phó Xuân Xuân. Mạnh Hiểu Diêu nhíu mày, lên giọng: "Đây là
sao? Tại sao lại khóc?"
Phó Xuân Xuân ngồi dậy, ôm Mạnh
Hiểu Diêu, nghẹn ngào nói: "Tối hôm qua Tôn Nghiêm Đông anh ấy nói chúng mình không thể có cơ hội, anh ấy nói chỉ coi mình là học trò mà thôi!
Tiểu Yêu, mình không cam lòng, vì sao mình không được như Mông Mông? Tôn Nghiêm Đông sao luôn đối tốt với một mình cô ấy..."
"Thế vì sao hôm qua sao cậu không kể cho mình?" Rõ ràng tối qua Xuân Xuân
vẫn bình thường không có chuyện gì, sao hôm nay lại đột nhiên như vậy?
Mạnh Hiểu Diêu chỉ cảm thấy thật đau đầu, vì sao ngay cả Phó Xuân Xuân
cũng giống như Chu Mông Mông, vì một người đàn ông có đáng không?
**
Lúc Chu Mông Mông về nhà đã thấy mùi thơm từ phòng bếp bay ra, cô mang theo hành lý đi tới cửa, gọi to: "Ông nội, cháu đã trở về!"
Chu Kiến Nghiệp nghe thấy giọng nói của cháu ngoan từ bên ngoài truyền vào, vội vàng lau tay vào tạp dề, đi ra ngoài, cười nói: "Mông Mông, hôm nay ông nội hầm canh vịt mà cháu thích nhất đây, đợi lát nữa là có thể ăn
cơm ."
Buông ba lô, Chu Mông Mông từ túi lấy ra bình giữ
nhiệt, nói: "Ông nội, eo lưng ông không được tốt, sao phải tự mình làm
chứ, Tam thẩm xin nghỉ ạ?" Tam thẩm là người giúp việc nhà cô, bình
thường công việc nội trợ nấu ăn đều do bà đảm nhiệm.
"Ông cho bà ấy về trước, hôm nay cháu xuất viện, ông nội cao hứng."
Nhìn gương mặt ông tuy đầy những nếp nhăn nhưng thân thể cường tráng khỏe
mạnh trước mắt, trong lòng Chu Mông Mông ấm áp, mặc dù bình thường ông
nội đối với cô có chút nghiêm khắc. Nhưng mỗi lần cô xảy ra chuyện gì,
người luôn quan tâm lo lắng nhất vẫn là ông.
Chu Mông
Mông cắn môi, cười cười, giơ bình giữ nhiệt rỗng trong tay, lắc lắc,
nói: "Cảm ơn ông , nhưng mà ngài nhờ cô y tá mua canh gà đâu mà không
ngon xí nào, chẳng lẽ ngài quên miệng của cháu sớm đã bị ngài làm hỏng
sao?"
"Canh gà?" Chu Kiến Nghiệp nhìn bình giữ nhiệt
trong tay cô, nhất thời không hiểu hỏi: "Ông không nhờ ai mua canh gà
cho cháu cả, chẳng lẽ là Nghiêm Đông nhờ người đi mua?"
Phút chốc tay giơ bình của Chu Mông Mông cứng đờ, cô thấy trong mắt ông nội
băn khoăn khó hiểu, nhất thời nụ cười trên mặt cũng lạnh đi. Không đợi
Chu Kiến Nghiệp kịp hỏi cô, cô cầm bình giữ nhiệt quay đầu nói: "Ông
nội, cháu vào phòng xếp chút đồ trước. Khi nào canh hầm xong thì gọi
cháu nhé."
Chu Kiến Nghiệp nhìn cháu gái vào phòng đóng cửa, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Vừa mới bước vào phòng di động của Chu Mông Mông bỗng reo lên, người gọi tới là Tôn Nghiêm Đông.
Cô nghe, câu đầu tiên anh hỏi là: "Về nhà chưa?"
Chu Mông Mông trả lời: "Vâng, vừa xong."
Nghe cô trả lời trầm giọng, Tôn Nghiêm Đông dừng vài giây sau đó mới tiếp
tục ở đầu bên kia điện thoại hỏi cô: "Mông Mông, hiện tại có thể vào
game không?"
Chu Mông Mông sửng sốt, nhìn máy tính trên bàn, đứng dậy mở máy: "Có thể chứ, anh Nghiêm Đông hôm nay không có tiết à?"
"Có chuyện so với đi dạy quan trọng hơn, anh có đồ cho em." Tôn Nghiêm Đông nói.
Chu Mông Mông nghe xong cũng không thấy đặc biệt, dù sao trong trò chơi Tôn Nghiêm Đông thường xuyên đưa đồ tốt cho cô: "Không phải có thể gửi qua
thư à?"
"Phải tự em nhận trực tuyến mới được."
Anh vừa dứt lời, Chu Mông Mông đã mở giao diện trò chơi lên, đợi load một
thời gian, thành Dương Châu hiện ra trước mắt, chỉ thấy xung quanh Mông
Mông Trư tràn ngập pháo hoa, ầm ầm nổ vang, rực rỡ chói loá. Đúng lúc
đó, một thông báo hiện lên, viết là: "Giang hồ cấp báo tin vui, sử dụng
[Thực Chanh Chi Tâm] trong truyền thuyết hiệp sĩ ‘Quay Về Phía Đông’ ở
thành Dương Châu hướng nữ hiệp 'Mông Mông Trư', lấy này muốn tuyên bố
khắp thiên hạ: ‘Quay Về Phía Đông’ đối với 'Mông Mông Trư' yêu thích, ở
dưới Nhật Nguyệt thề, có Thiên Địa soi xét, có Sông Núi làm chứng, các
Quỷ Thần làm tin. Từ nay về sau núi cao không ngại, sông sâu chẳng từ,
năm xưa có ý, trải qua gió sương tình chẳng phai. Ngay cả con đường phía trước bụi gai khắp nơi, cũng thản nhiên không ngại cầm kiếm đi tiếp.
Trọn kiếp này, cho đến khi lìa đời, vĩnh viễn, cũng luôn bên nhau! Chính các vị hiệp sĩ cùng nhau chứng kiến đoạn thông báo kinh thiên động địa
quỷ thần khiếp sợ của hiệp sĩ ‘Quay Về Phía Đông’ này, chân thành thông
báo!"
Chu Mông Mông nhìn phụ đề màu vàng trước mắt chạy
qua, giống như là đèn kéo quân. Lúc này kênh bạn tốt cũng bùng nổ, nhất
thời toàn bộ người chơi dù cao hay thấp cũng đều thấy được thông báo của Quay Về Phía Đông thổ lộ với cô.
Cũng trong lúc cô bất
ngờ cùng bối rối, Quay Về Phía Đông đã đứng ở bên cạnh cô, dùng chat mật nói: Mông Mông, anh không quan tâm em trước kia từng thích ai, ta cũng
không quan tâm em có còn muốn anh ta hay không, giờ khắc này, anh chỉ
biết rằng mình rất để ý em. Từ khi em sinh ra đã mười chín năm, anh có
thể đóng vai một người anh tốt. Nhưng bắt đầu từ giờ phút này, anh chỉ
hy vọng em có thể đối với anh như một người đàn ông, một người đàn ông
mà em có thể thích.
Ầm một tiếng, Chu Mông Mông chỉ cảm
thấy đầu óc trống rỗng, cô nhìn tướng quân giáp đỏ trước mặt, lại thêm
một hàng thông báo động trời giật mình kia, đột nhiên khó xử, tiềm thức
hy vọng sẽ có người nào đó xuất hiện cứu mình, mặc kệ là ai, chỉ cần có
thể cho cô kiếm một cái cớ.
Tuy nhiên giờ phút này điện
thoại trong tay còn chưa gác máy, giọng nói của Tôn Nghiêm Đông vẫn
trong sáng như trước, vang bên tai cô: "Mông Mông, thấy thứ anh đưa cho
chưa?"
Chu Mông Mông nghẹn lời, không biết nên trả lời
như thế nào. Cũng đúng lúc này, trên màn hình bỗng hiện ra một khung
thông báo, là Người Nuôi Heo trước đó không lâu muốn nhận cô làm đồ đệ,
nội dung thông báo giống như trước kia nhắc nhở người kia muốn nhận cô
làm đồ đệ.
Cô do dự, cả hai bên đều khiến cô khó xử, đột
nhiên Người Nuôi Heo cũng dùng chat mật nói với cô: Nếu cô không thích
Quay Về Phía Đông, tôi có thể giúp cô giết cậu ta.
Thật
là...Chu Mông Mông nhìn hai khung chat mật trên màn hình, hai người đàn
ông nam một trước một sau, cô rốt cuộc cắn răng, giữ chuột nhấn vào chữ
"Đồng ý", chính thức trở thành đồ đệ của Người Nuôi Heo.