Nửa tháng sau khi từ
nước Mỹ trở về, mỗi đêm Chu Mông Mông đều mơ thấy mộng xuân, tư thế cơ
thể ly kỳ cổ quái kiểu nào cũng có, còn nam nhân vật chính thì luôn
không rời được người kia.
**
Sáng sớm cuối tuần, Chu Mông Mông bị ông nội lôi ra khỏi giường, cũng không biết tại
sao, mấy ngày gần đây cô đặc biệt thích ngủ, cô ngồi ở trên giường nhìn
ông nội đã thay một bộ trang phục thể thao trắng xám, dụi hai mắt mơ
màng, cố chịu cổ họng khô rát, cô khàn khàn oán giận nói: "Ông nội à,
lúc này là mấy giờ vậy?"
Chu Kiến Nghiệp lấy tư thế quân
nhân tiêu chuẩn thành thục kéo ống tay áo, mắt nhìn đồng hồ Thượng Hải
trên cổ tay trái, chiếc đồng hồ này là chiếc đồng hồ đầu tiên năm đó
Thượng Hải chính thức sản xuất, đã có 55 năm lịch sử, là của tổ tiên
Mông Mông truyền lại, thậm chí phải được sự đồng ý cô mới dám tranh thủ
sờ một chút, chỉ là một chút nha.
"Bây giờ đã là 6 giờ 18 phút 7 giây, có phải đêm qua cháu lại chơi trò chơi đến rạng sáng?" Chu Kiến Nghiệp năm trước đã qua sinh nhật tuổi bảy mươi, nhưng giọng nói
vẫn to như trước khiến cho tất cả các đồ vật thủy tinh trong phòng Mông
Mông chấn động gần như sắp vỡ, hai tay cô bịt lỗ tai, nhìn lên trần nhà
màu trắng, tự hỏi tại sao cô - một đứa con gái xinh xắn như hoa như ngọc thế này lại sinh ra trong một gia đình quân nhân. Mà còn là một ngôi
nhà toàn đàn ông.
Nói đến Chu gia, chính là nhà có tứ
trưởng quan lớn nổi tiếng ở thành phố H, cái gọi là tứ trưởng chính là
sư trưởng, thị trưởng, cục trưởng và đại đội trưởng. Đúng vậy, ông nội
cô từng là sư trưởng thứ ba chỉ huy lục quân, ba cô là thị trưởng đương
nhiệm của thành phố H, anh cả cô hiện tại là cục trưởng cục công an, anh hai cô hiện đang thực hiện nghĩa vụ quân sự trong quân đội, là đại đội
trưởng bộ đội đặc chủng. Còn cô? Chính là con riêng của nhà tứ trưởng
này. Vì sao lại nói như vậy? Có thể nói rằng, kỳ thật ngoại trừ cái danh “Nhà tứ trưởng” vang vọng khắp thành phố H ra, nhà cô còn có một danh
hiệu nổi tiếng hơn, truyền khắp 18 phố xuyên qua 36 ngôi làng, hàng vạn
người đều có thể tám chuyện say sưa, đó là “Nhà góa vợ”
Nhắc tới danh hiệu này, Chu Mông Mông liền 囧, đặt cái danh hiệu vớ vẩn này
cho Chu gia, mắt bọn họ đều đặt trên mông sao? Cô đường đường là một
khuê nữ, cho dù không thể trang trí, nhưng làm nền chẳng lẽ bọn họ không nhận ra cô là một người phụ nữ à! Làm sao có thể là “nhà góa vợ”? Tuy
rằng đầu năm mới do mắc bệnh ung thư não mà bà nội qua đời, lúc mẹ cô
sinh cô do xuất huyết quá nhiều mà lìa xa nhân gian, sau đó, vợ đầu của
anh cả bắt cá hai tay nên anh chị ly hôn, cho tới bây giờ anh hai vẫn
đang phục vụ trong quân đội. Vì thế, một loạt thảm kịch đã tạo nên Chu
Mông Mông thành bông hoa duy nhất trong cái nhà góa vợ này, vẫn là cá
biệt đi.
*Khuê nữ: gái chưa chồng
Thường
nói gừng càng già càng cay, bài giáo huấn của ông nội vẫn đầy nghiêm
khắc như trước, Chu Mông Mông đành phải nghiêm chỉnh ngồi nghe, rất
nhanh trôi qua 15 phút, chờ cho Chu Mông Mông được giải thoát ra khỏi
tiếng ma quỷ kia thì bụng cũng không chịu thua kém mà kêu ầm lên.
"Ông nội, cháu đói bụng, muốn ăn bánh bao nhân thịt." Chu Mông Mông bất đắc
dĩ ôm bụng, dường như từ lúc ở nước Mỹ trở về cô có chút khác thường, ví dụ như buổi tối mơ mộng xuân, ban ngày ham ngủ như heo, ăn uống thấy
ngon miệng hơn, lại còn vô duyên vô cớ buồn nôn...
Giống
như bây giờ, trước mắt rõ ràng là một dĩa bánh bao thơm ngào ngạt, phản
ứng đầu tiên của cô là ứa nước miếng ròng ròng há miệng ăn, ngược lại
bỗng thấy có một cơn buồn nôn trào lên, muốn nôn.
Chu Kiến Nghiệp nhìn sắc mặt cháu gái có điểm kỳ quái, nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"
Mông Mông khoát tay: "Cháu muốn đi toilet, bụng khó chịu quá." Nói xong,
cũng không để ý đến cấp dưới trước kia của ông nội là chú Tôn cùng con
trai Tôn Nghiêm Đông đang ngồi bên cạnh, đứng dậy ra ngoài hành lang,
bước vội vào toilet gần nhất.
Chu Kiến Nghiệp thấy cô như vậy dường như có điểm lo lắng, không khỏi lẩm bẩm: "Đã nói thức đêm
không tốt cho cơ thể, con bé này thật là!" Ông vốn định đi qua xem, Tôn
Nghiêm Đông bên cạnh đã nhanh chóng đứng dậy, cười nhẹ nói: "Ông nội
Chu, hay là để cháu đi xem."
Nhìn thấy Tôn Nghiêm Đông
bước ra ngoài, Chu Kiến Nghiệp mới thở dài nhìn Tôn Mậu Hoa đối diện
nói: "Tiểu Tôn, tôi cảm thấy Mông Mông sau khi trở về có điểm khác
thường, nhưng không rõ khác thường ở điểm nào."
Sau khi
Chu Kiến Nghiệp về hưu, ông liền khuyến khích cấp dưới đắc lực Tôn Mậu
Hoa tiếp nhận vị trí sư trưởng lãnh đạo lục quân. Hơn nữa, Tôn gia cùng
Chu gia hiện tại đang sống trong cùng một tiểu khu, nhà đối nhà, hai
người vừa là quan hệ thầy trò cũng vừa là bạn bè của nhau, có thời gian
rảnh nhất định sẽ tụ tập lại, nói chuyện về nền quân sự đất nước cũng
như việc mấy việc trong nhà, vân vân. Hôm nay vừa hay cuối tuần được
nghỉ ngơi, hai người trong lúc nhàn rỗi dẫn theo con cháu, hẹn nhau đến
quán trà Đường Thúy Lâu nổi tiếng nhất của thành phố H ăn sáng.
Tôn Mậu Hoa cười nói: "Có lẽ là đẹp hơn, dù sao ra nước ngoài hơn nửa năm, kiểu dáng cũng sẽ có chút thay đổi."
Chu Kiến Nghiệp nghe ông bạn nói như vậy, lại nhớ tới câu đầu tiên của đứa
cháu đích tôn Chu Miểu đã nói sau khi nhìn thấy Mông Mông trở về, không
khỏi tức giận nói: "Miểu Miểu nói con bé càng ngày càng có nét quyến rũ
của phụ nữ, không biết thằng đó làm anh cả kiểu gì mà nhìn em gái của
mình lại nghĩ tới mấy thứ bậy bạ, còn nói là nét quyến rũ của phụ nữ,
Mông Mông mới hơn 19 tuổi, chẳng qua là một thiếu nữ, làm phụ nữ còn sớm chán." Bỗng nhiên, ông lại đổi chủ đề, chuyển qua đứa con của Tôn Mậu
Hoa, hỏi: "Nghiêm Đông hiện tại mấy tuổi? Có phải 24 không?"
"Năm trước rồi." Tôn Mậu Hoa thấy lãnh đạo hỏi, mơ hồ phát hiện được điều
gì, nhưng không nói ra, chẳng qua cố ý nói: "Quên cho ông biết, tiểu
Đông năm kia đã tốt nghiệp thạc sĩ ở H đại, gần đây hình như được phân
làm chủ nhiệm, nghe thằng bé bảo hiện đang làm chủ nhiệm lớp Mông Mông."
"Tình cảm chúng nó tốt thật." Khuôn mặt Chu Kiến Nghiệp vốn nghiêm túc lộ ra ý cười: "Thằng bé Nghiêm Đông này tôi nhìn nó lớn lên, luôn luôn tốt, vô
luận nhân phẩm hay diện mạo đều không thể chê. Nếu Mông Mông lớn lên,
hai đứa có thể ở cùng một chỗ thì tôi coi như thỏa mãn tâm nguyện."
Tôn Mậu Hoa nghe, cũng cảm thấy rất tốt.
Trong lúc 2 bậc trưởng lão đang suy tính về cuộc sống tương lai của bọn họ,
Chu Mông Mông đáng thương lại đang ngồi bên cạnh bồn cầu nôn khan, bởi
vì nhà vệ sinh này thuộc kiểu nam một phòng nữ một phòng, Tôn Nghiêm
Đông đi đến liền trực tiếp gõ cửa toilet nữ, hướng bên trong hỏi cô:
"Mông Mông, em có khỏe không?"
Chu Mông Mông chỉ cảm thấy vị acid pantothenic trong dạ dày từng đợt trào lên, nói: "Không có việc gì, chẳng qua dạ dày khó chịu một chút thôi."
"Hay anh
dẫn em đi bệnh viện kiểm tra xem?" Cửa không khóa, Tôn Nghiêm Đông rất
tự nhiên đi vào, đưa cho Mông Mông chiếc khăn nhúng qua nước nóng, chiếc khăn này là do khi nãy anh nhờ người phục vụ tìm cho.
Mông Mông quay đầu nhìn anh, lại nói hai người cũng hơn nửa năm chưa gặp
nhau, trước đây cô thấy Tôn Nghiêm Đông ngoại hình khá đẹp, thân cao
1m83, thuộc loại người được ông trời ưu ái thiên vị, nhất là đôi mắt nâu kia luôn tràn đầy nhiệt tình ấm áp, sạch sẽ, lúc cười rộ lên đôi lúc sẽ thấy má múm đồng tiền bên trái, quả thực không chỉ quyến rũ bình
thường. Tuy rằng hình tượng của anh cũng đủ để được gọi là bạch mã hoàng tử có thể chinh phục được không ít cô gái, bác gái, thậm chí là tâm hồn thiếu nữ. Nhưng, cô cảm thấy bản thân không thể động tâm với anh, xuất
phát từ nguyên nhân gì, Mông Mông cũng không rõ. Có lẽ, trong lòng của
cô sớm đã có bóng hình ai đó, nhưng không phải là Tôn Nghiêm Đông.
Cô nhận lấy khăn ấm từ bàn tay to trắng trẻo của Tôn Nghiêm Đông, nét mặt
xuất hiện tia mất tự nhiên, nói: "Không cần phải đi bệnh viện đâu, có
thể do ngày hôm qua thức đêm chơi game nên ngủ không tốt."
Tôn Nghiêm Đông không khỏi thở dài: "Lần sau nhớ đi ngủ sớm một chút, đợi
lát nữa đi ra ngoài anh mua giúp em mấy viên thuốc tiêu hóa."
Mông Mông gật đầu, cô dùng khăn lau qua miệng, mỉm cười nói: "Anh Nghiêm
Đông, anh đúng là tri kỷ, so với hai người anh kia của em thì dịu dàng
hơn nhiều."
Nhìn đôi mắt long lanh nước của cô gái trước
mặt, lúc xuất ngoại vẫn là kiểu đầu con trai, bây giờ tóc đã dài xuống
vai, mái tóc đen nhánh thẳng tắp, rũ xuống khuôn mặt hơi cúi xuống, vài
sợi tóc không biết vô tình hay cố ý đậu lên cánh môi hồng căng mềm, lại
thấy giống như một loại yếu đuối kiều mỵ. Tôn Nghiêm Đông lơ đãng thấy,
bất giác ngón tay đã nâng lên nhẹ nhàng lướt qua đôi môi mềm mại ướt át, lại có điểm say mê. Nhưng Chu Mông Mông bỗng nhiên ngẩn người, anh giật mình thu tay mình lại, cười nói: "Khóe môi em dính sợi tóc ."
"À." Chu Mông Mông cũng sờ khóe miệng, thuận theo nở nụ cười. Nhìn khuôn mặt với những đường nét xinh đẹp của cô gái này, Tôn Nghiêm Đông chỉ cảm
thấy trong lòng một trận xấu hổ một trận sầu.
Sau khi đợi Chu Mông Mông rời khỏi đây, Tôn Nghiêm Đông đi sang toilet nam, tại cửa vừa vặn gặp được một người quen.
"Tề giáo sư, thật khéo." Một người đàn ông cao gầy thân mặc áo len đen cùng áo sơ mi đi qua cạnh anh ta, Tôn Nghiêm Đông lập tức nhận ra.
Người nọ dừng lại cước bộ, giống như mới gặp Tôn Nghiêm Đông, nhưng trên
khuôn mặt tuấn mỹ cũng không xuất hiện biểu hiện dư thừa nào, đôi mắt
thâm trầm như trước, lạnh nhạt nhìn anh ta lịch sự chào: "Xin chào."
Vị này là Tề giáo sư, tên thật là Tề Xuyên. Trước đây không lâu, người này được mời đến do H đại cùng Trường đại học quốc tế Pennsylvania State
University ở nước Mỹ thực hiện chương trình trao đổi giảng viên giảng
dạy, từng đạt được nhiều giải thưởng lớn ở Mỹ và giải thưởng học thuật
hàng đầu cấp quốc tế, thậm chí còn được tổng thống Mỹ đích thân gặp mặt
và trao tặng huân chương vinh dự, có thể nói đây là vị thần người Hoa
tồn tại giữa đời thường. Để mời được Tề giáo sư này sang đây làm giảng
viên trao đổi, H đại tốn không ít công sức, bắt đầu từ năm trước đã gửi
thiếp mời đến người này, thẳng đến năm nay người này mới có thời gian
rảnh đến H đại giảng dạy. Tuy nhiên, lần này Tề giáo sư về nước giảng
dạy đều khiến cho tất cả mọi người ngạc nhiên không ngờ được. Bởi vì, có tin đồn rằng người này năm ngoái đã từ chức giảng viên ở Trường đại học quốc tế Pennsylvania State University, vì sao năm nay lại về nước đến H đại giảng dạy?
Về phần Tôn Nghiêm Đông cùng Tề giáo sư
làm sao có thể quen nhau, cũng chỉ là bởi vì Tề giáo sư là giảng sư đặc
biệt được lớp anh ta mời đến. Ở trong trí tưởng tượng của Tôn Nghiêm
Đông, vị giáo sư bí mật này có lẽ cũng giống với những vị giáo sư kỳ cựu trước đây sáu mươi râu tóc bạc trắng, già cả lỗi thời, không ngờ ngược
lại là một người đặc biệt trẻ tuổi anh tuấn.
"Không nghĩ
tới Tề giáo sư cũng có nhã hứng đến Đường Thúy Lâu này uống trà, đi một
mình sao?" Tôn Nghiêm Đông rất tự nhiên cùng anh chào hỏi một câu.
Lúc này, Tề Xuyên liếc nhìn cửa gỗ nhà vệ sinh, mày nhíu lại, sắc mặt vẫn
như cũ, lạnh như băng nói: "Thầy Tôn, cậu có chắc là cậu muốn nói chuyện với tôi tại trước cửa này?"
Tôn Nghiêm Đông vừa nghe,
không khỏi sửng sốt, vừa lúc cũng thoáng nhìn cửa nhà vệ sinh cách đó
không xa, hình như có một mùi không dễ chịu từ bên trong bay ra. Anh ta
hì hì cười: "Tôi xin lỗi, thật ngại quá. Nhưng mà Tề giáo sư anh cũng
thật để ý."
Tề Xuyên nhíu mi, trong đôi mắt tối đen như
mực hiện lên một tia cảm xúc không dễ phát hiện: "Phải không? Vợ tôi
cũng từng nói như vậy."