Bịch..
Đinh Mạc Ca ném tờ giấy trước mặt cô.
Cô trừng mắt ngó qua, kinh ngạc nhìn tờ giấy li hôn nằm dưới đất, thanh thanh siết chặt tay thành nắm đấm, hung hăng trợn mắt nhìn anh.
Đinh Mạc Ca tránh né ánh mắt của cô, ánh mắt anh không có tiêu cự nhìn vào cửa sổ...
*
*
*
“Cô tên là gì?”
“Em... Là Mẫn Nhi. Anh có muốn tiếp tục không? “
“Cô chuẩn bị, lát sau có người chở cô về biệt thự. “
“Vâng.”
Mẫn Nhi vênh váo đi ra ngoài, lúc đóng cửa lại còn dùng ánh mắt châm chọc nhìn Thanh Thanh. Hóa ra phu nhân của Đinh Mạc Ca lại để cô vẽ hưu vẽ vượn trước mặt như thế, xem ra cô ta quá nhu nhược đi.
Mẫn Nhi bây giờ lại phát hiện mình bị người đàn ông anh tuấn phi phàm kia mê người, cô lăn lộn nghề này đã lâu, gặp không ít người, đẹp có, xấu có, già thì chiếm đa số. Nhưng không thể tin một ngày có mồi ngon như vậy, cô còn có thể một bước lên mây, an tâm ngồi lên vị trí Đinh phu nhân quyền quý kia ư?
*
*
Trong phòng.
Thanh Thanh dụi mắt lau đi,nhưng lại có nước mắt rơi, cô không chịu được mà nấc lên.
Đinh Mạc Ca vừa định bước ra khỏi phòng lại nghe tiếng khóc cô bước chân có dừng lại nhưng không lâu sau bước chân anh lại đi thật nhanh, bỏ mặt đằng sau lưng anh, một mình cô nằm co rút ôm mặt nức nở.
Màn đêm buông xuống, Thanh Thanh ở trong phòng mờ mịt, căn phòng tối om.
Hẳn là bây giờ cô nên về nhà một chút, không được, cô không về nơi đó, mãi không về. Không phải anh lúc trưa định dẫn cô ta về nhà sao? Cô còn về nhà làm cái gì?
*
Thái Nghị:“Phu nhân đang ở khách sạn Tứ Xuyên, anh có cần...“.
“Không. “
Lời chưa nói qua hết lại bị Đinh Mạc Ca cắt ngang.
Thái Nghị:“Hai ngày rồi anh có nên ăn chút gì không? “
Đinh Mạc Ca xem như vừa rồi không có nói đến mình, yên lặng xem tài liệu, miệng cười nhạt:“Cậu an bài cho cô ấy đi Anh quốc một chuyến đi, tốt hơn là khoảng bốn năm, đây là thỏa thuận li hôn, giúp tôi đưa cho cô ấy, còn nữa, mau kêu gọi cô ta về đây mang hai đứa con cô ta đi cho tôi. Tôi cho hai đứa, cả hai đứa đều cho cô.”
Thái Nghị chua xót nhìn Đinh Mạc Ca, tròng mắt đau rát muốn khóc. Anh theo Đinh Mạc Ca hơn 15 năm chưa từng thấy qua, tình hình mình lại khóc.
Đinh Mạc Ca mở ngăn kéo, lấy ra một sấp giấy tờ đưa cho anh, nhàn nhạt mở miệng nói:“Giúp tôi đưa cho Tống Nhiên.”
Thái Nghị vừa vặn nhìn được lòng anh đang ức chế, anh cũng không muốn nói nhiều, chỉ gật đầu:“Tôi ra ngoài.”
“Khoan đã.”
Thái Nghị:..
“Giúp tôi tìm Hàn Triệt Luân, nói với anh ta, giúp tôi chăm sóc Thanh Thanh.”