Thanh Thanh lờ mờ tỉnh dậy, vội vàng chuẩn bị ăn sáng. Bây giờ đã hơn 11 giờ trưa, hắn cũng đã đi làm từ sớm, chỉ một mình cô ngồi ăn, rất nhàm chán.
Thanh Thanh ngẩng đầu lên, mắt phiếm hồng nhìn bộ dạng khẩn trương của bà Kim.
“Quản gia Kim, bà hôm nay làm sao thế?”
Kim quản gia cúi đầu, đáp:“ Hôm nay phu nhân trở về.”
Phu nhân chính là bà của cô, mẹ của chú.
Thanh Thanh cụp mi mắt, cô nhíu mày, mờ mịt ngồi dậy.
“Thì đã sao, lâu rồi tôi không gặp bà, tôi rất nhớ.”
“Nhưng lần này phu nhân đột ngột trở lại vì chuyện của thiếu gia và cô đó.” Bà Kim lúng túng.
Thanh Thanh trợn tròn mắt, ngón tay chỉ vào mình. “Tôi? Gì?”
Kim quản gia cười mỉm, quay người rời đi để lại cô một mình vắt hết óc suy nghĩ cũng không ra.
*
*
*
Ba giờ chiều, tiếng chuông biệt thự vang lên.
Thanh Thanh ngồi trên chiếc ghế mây đọc sách, mắt hiếu kỳ nhìn ra cửa, lạ thật, hắn bây giờ về rồi sao, hay là... Bà về thật rồi à.
“Bà chủ, chào mừng bà trở lại. “
Người đàn bà này chừng 50 ngoài tuổi, tóc xoăn ngang vai, trên người toàn là cây đồ hiệu sang trọng, trên người lại toát lên vẻ cao quý khó đến gần.
“Bà, con nhớ bà.” Thanh Thanh chụt lên má bà vài cái, miệng thao thao bất tuyệt nói mọi thứ trên đời, đến lúc cô ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt ghét lạnh của người đàn bà đó mới từ từ buông tay ra im lặng.
Phu nhân vẫy tay hiệu cho mấy người hầu đi ra ngoài.
“Ngồi xuống. “
“Vâng.”
Bầu không khí lạnh lẽo, khiến sống lưng cô không thể thẳng mà rút rút người lên sô pha.
“Tôi đối xử cô không tệ, còn muốn cho cô du học, không chỉ vậy tôi còn cho cô thừa kế tòa nhà ở Paris. Cô lại quyến rũ con tôi?”
Thanh Thanh bị buột miệng, ấp úng không ra lời.
Giọng điệu bà lại chua ngoa đến vậy, cô bao giờ lại quyến rũ tên già đó chứ?
“Con không có.”
Bà ta nhếch mép:“Cô còn chưa 18 tuổi, Đinh Mạc Ca đã 31lại muốn trèo cao?”
“Bà già này bay từ Canada về đây chỉ là để giải quyết việc này, con tôi không bao giờ lấy thứ con gái trăng hoa, mới tí tuổi đầu đã không biết trên dưới, học đòi muốn một bước lên mây à? Đừng mơ.”
Từng từ, từng chữ nó rơi vào tai cô không sót một từ một chữ nào. Nó có sức sát thương mạnh nhất, cô là đứa dễ bị coi thường, hết bị hắn khi dễ, giờ lại bị bà mắng mỏ cô đào tiền hắn.
Thanh Thanh cắn cắn môi dưới, tay nắm chặt thành quyền.
Bà ta đứng lên bước đến nâng mặt cô lên nắm chặt:“ Thứ con gái rẻ tiền, con tôi chơi xong thì bỏ, cô ngay lập tức cút cho tôi.”
Thanh Thanh kích thích, tự tôn của cô khi nào lại có thêm người đạp dưới chân vậy, một mình hắn chưa đủ hay sao?
Việc của Hàn Triệt Luân còn chưa qua, cô lại bị đem ra xé đến không còn giọt máu.
Thanh Thanh duy trì sự bình tĩnh từ đầu chí cuối, cô đứng lên, đôi mắt thẳng tắp nhìn bà ta, cao giọng nói:
“ Vừa rồi bà cũng nói, con rẻ tiền, con chấp nhận a, nhưng con phải báo cho bà một tin buồn, là thứ rẻ tiền này lại sắp đến là con dâu đường đường chính chính của bà ạ.”
Đầu lưỡi vừa chuyển động lên xuống, trái phải cuối cùng cũng chịu dừng.
Một người đứng sau tấm màn, chứng kiến toàn bộ từ đầu đến cuối vẫn không có động tĩnh gì, khóe môi chỉ nhếch một cái cười nhạt.