Thanh Thanh mệt mỏi dựa mình vào Đinh Mặc Ca, thân thể mềm nhũn, đầu dán lên ngực anh.
Miệng lảm nhảm không chịu yên, tay còn tùy ý vỗ vào mặt anh.
“Chú... Chú là ai thế. Ô sao có hai chú thế nhở?”
“Không, là ba chú, bốn chú.”
Móng tay dài của cô cào lên mặt anh không bao lâu đã đỏ ửng lên xuất hiện vệt thâm dài trên trán.
Đinh Mạc Ca nghiêng đầu tránh né, cô không có gì để trút giận gục đầu lên vai anh mà ngủ.
“Hàn Triệt Luân, em thích anh!”
“Hàn Triệt Luân... Hàn Triệt Luân.”
Đinh Mạc Ca đang gội đầu cho Thanh Thanh, vẫn kiên nhẫn tắm rửa cho cô, động tác dừng lại, tai hơi nhức nhối.
Miệng cô vẫn lẩm bẩm. Cuối cùng, anh đứng bật dậy, bỏ ra ngoài.
Chưa bao lâu, Đinh Mạc Ca đi vào, nhìn thấy cô ngây ngô nằm dưới sàn nhà.
Đinh Mạc Ca hung hăng đến gần, cúi đầu, tay bóp chặt cằm cô bắt cô mở mắt nhìn mình “Tôi là ai? NÓI!” Anh gầm lên như thú dữ nổi cơn thịnh nộ.
“ Hàn Triệt Luân.”
Anh làm sao vậy, đã lớn vậy mà trách đứa con nít như cô làm gì, cứ gọi hắn đi, chuyện vặt này anh không thèm để mắt đâu nhé.
“Thái Nghị, cho Hàn Triệt Luân ra nước ngoài cho tôi. Lí do? Cậu nghĩ không ra mai cút luôn cho tôi. “
***
Thanh Thanh mở mắt, đầu cô lúc này muốn nổ tung ra, đây là đâu?
“Tỉnh rồi?”
Lúc này cô mới phát hiện có người trong phòng. Đinh Mạc Ca vắt chéo chân đang ngồi trên ghế, đôi mắt thẳng tắp nhìn cô.
Thanh Thanh không trả lời, chán ghét bỏ đi, bàn tay anh hung hăng bóp chặt, trên trán lộ vài sợi gân xanh, mặt anh đã tối sầm lại.
“Cô đi đâu?” giọng anh khàn khàn vang lên.
Cô vẫn im lặng.
Được.. Cô giỏi lắm, rất có khả năng chọc anh điên a, vừa đối tốt cô một chút, cô đã lộ liễu chán ghét anh vậy rồi.
Đinh Mạc Ca nở nụ cười lạnh, đôi mắt bừng bừng đỏ muốn thiêu đốt cả cô.
“Cô đi tìm hắn à, tên đó đã bị tôi tống cổ ra khỏi Hồ Nam này rồi. Đừng nói là Hồ Nam ngay khi cô lục tung cả Trung Quốc này cũng đừng hòng tìm ra hắn.”
Cô xoay đầu, lúng túng, sợ hãi, tức giận, chú bắt đầu thay đổi, không còn như xưa nữa, trong lòng cô, chú là con ác quỷ từ khi hắn cưỡng đoạt cô.
Bây giờ, còn có thêm hèn hạ, bẩn thỉu.
“Thả anh ấy ra!”
Tâm cô bỗng chốc tuột dốc không phanh, cô không thể tin nỗi, Hàn Triệt Luân lại vì cô mà bị ảnh hưởng.
Một lần kia, chỉ vì lần kia, cô đã đẩy anh xuống địa ngục.
“Kể từ hôm nay, thẻ cô bị khóa, ở với tôi thì tôi là ví tiền của cô.”
Lồng ngực anh phập phồng lên xuống, anh cố áp chế bản thân không làm tổn thương cô, để cô ngoan ngoãn ở với anh.
Đến cửa phòng, anh dừng lại, nói thêm một câu trí mạng “Cô dám không nghe, tôi liền giết hắn.”
Bình thường dung túng cô bao nhiêu, bây giờ lại hung hãn bấy nhiêu.
Có một điều, không thể cưng chiều, hơn nữa không thể cho cô tùy tiện đến gần người đàn ông khác.