Chú À! Đừng Nên Thế! - Quyển 1

Chương 102: Chương 102: Anh là thứ đàn bà nhiều chuyện




Xây dựng Tiệp Khắc tầng 15 phòng họp số 2, không khí dị thường khẩn trương.

Tô Thi Thi cho rằng đồng ý với anh ta, người đàn ông này sẽ rời đi, nhưng mà anh ta vẫn đứng ở nơi đó, hiển nhiên là còn có lời muốn nói.

Tô Thi Thi không nghĩ muốn cùng ann ta dây dưa, trực tiếp hỏi: “Hỗ phó tổng có lời cứ nói đi.”

“Tô tiểu thư chẳng lẽ không muốn biết là ai muốn hại mình?” Hỗ Sĩ Minh hỏi.

Tô Thi Thi con ngươi trầm xuống, lạnh lùng nhìn sâu vào mắt anh ta, không nói gì.

Hỗ Sĩ Minh cười nói: “Cô không cần nhìn tôi như vậy, tôi là đối với cô có hứng thú, hẳn không muốn hại cô. Nhưng là tôi rất tò mò, Tô tiểu thư phải như thế nào mà đến người nhà muốn lấy mạng cô vậy?”

Tô Thi Thi hai tay buông xuống tại bên người mạnh xiết chặt thành nắm đấm, trong mắt ảm đạm cùng hận ý hỗn tạp, trong lòng phức tạp tới cực điểm.

Cô vẫn như cũ không nói gì, chờ lời nói tiếp tho của anh ta.

Hỗ Sĩ Minh nhìn đến biểu tình trên mặt của cô, khóe miệng chậm rãi câu lên, tàn nhẫn nói: “Cha ruột của cô cùng với chị gái cha khác mẹ muốn hủy đi khuôn mặt của cô, này hẳn không phải là lần đầu tiên thôi? Tô tiểu thư sống cũng thật đúng là vất vả.”

Tô Thi Thi đáy lòng một trận đau đớn.

Tuy cô một mực thôi miên chính mình, không muốn tin chuyện kia thật sự là do Đoàn Chấn Ba cùng Đoàn Ngọc Tường làm.

Nhưng mà hiện tại chân tướng từ miệng một người không quen biết nói ra, thật đúng là cực kỳ châm chọc.

Tô Thi Thi âm thầm hít vào một hơi, ngẩng đầu mặt không chút thay đổi nhìn người đàn ông đáng hận trước mắt này.

“Xin hỏi anh có chứng cớ sao?” Tô Thi Thi lạnh giọng hỏi.

Hỗ Sĩ Minh sửng sốt, anh ta cũng đã lườn trước phản ứng của Tô Thi Thi, nhưng mà tuyệt đối không nghĩ tới cô có thể nói ra một câu như thế.

Tô Thi Thi nghiêm túc nói: “Ý của anh là kho hàng của xây dựng Minh Đỉnh bị nổ tung là do người của Đoàn gia giở trò quỷ, như vậy xin hỏi anh có chứng cớ sao?”

“Có chứng cớ liền trực tiếp báo án, không chứng cớ không nên ở chỗ này châm ngòi ly gián. Anh là một người đàn ông lại ở sau lưng đâm thọc xúi giục không khác gì thứ đàn bà nhiều chuyện, không thấy mất mặt sao?”

Tô Thi Thi nói xong mạnh xông tới trước mặt Hỗ Sĩ Minh, kéo cà- vạt của anh ta liền lôi ra ngoài, trong miệng như súng liên thanh không ngừng phát ra tiếng mắng chửi:

“Anh xem bộ dáng của mình đi cái loại dạng chó hình người, không đi chết đi không thì ở công ty mình ăn tạp rồi chờ chết cũng được, chạy đến công ty chúng tôi làm cái gì? Lại muốn cố ý để cho phóng viên nhìn thấy, rồi mới tuôn ra một đống chuyện xấu nữa sao.”

“Người phụ nữ này cô dám...” Hỗ Sĩ Minh sắc mặt tối đen vô cùng.

“A..., tôi biết rồi, anh nghĩ muốn dựa vào chuyện xấu để nổi tiếng sao?” Tô Thi Thi cắt ngang lời nói của anh ta, quay đầu liếc anh ta một cái, “Vậy anh tại sao không trực tiếp dựa vào khuôn mặt này của anh? Tôi nghĩ nếu anh muốn nổi tiếng nhất định cực kỳ dễ dàng!” Hỗ Sĩ Minh cho tới bây giờ không bao giờ phải qua loại đối xử này, còn không có phản ứng kịp, đã bị Tô Thi Thi dắt cà- vạt treo lên cửa.

Tô Thi Thi mạnh đẩy anh ta ra ngoài, hướng anh ta lộ ra một cái nụ cười vô cùng sáng lạn: “Tiểu bạch kiểm , tạm biệt!”

Hừ, người của Đoàn gia đối với cô nhẫn tâm, cô đúng là rất tđau lòng. Nhưng mà cũng không tới phiên một người ngoài như anh ta ở trong này khoa tay múa chân! Chuyện của gia đình cô thì để chính bản thân cô giải quyết, sẽ không để cho người khác chế giễu như vậy!

“Ầm!” Cửa phòng họp mạnh đóng loại, ngắn cách ánh mắt chấn kinh của Hỗ Sĩ Minh.

“Tô Thi Thi, cô... Cô khá lắm!”

Hỗ Sĩ Minh thật sự tức đến nỗi không nói nên lời. Anh ta lớn như thế này, còn không có gặp qua người phụ nữ nào như vậy.

Có lúc nhìn yếu ớt giống búp bê pha lê có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào, nhưng mà lá gan lớn đến nổi quả thực vô pháp vô thiên rồi!

Bùi Dịch, anh thật đúng là đem cô ấy cưng chiều đến không biết trời cao đất rộng rồi !

Hỗ Sĩ Minh sắc mặt tối đen một mảnh.

“ tiểu bạch kiểm “? Dựa vào khuôn mặt nổi tiếng? Châm ngòi ly gián?

Từ trước đến nay Hỗ tổng anh chưa từng ghi hận những chuyện như thế này, tức giận đến sắc mặt âm trầm.

“Tô Thi Thi, tôi triệt để nhớ kỹ cô rồi !” Hỗ Sĩ Minh ánh mắt ngầm u ám thêm, xoay người lạnh lùng đi ra ngoài.

Bên cạnh đang muốn đi đến tìm hiểu tình hình Đổng Tiêu Tiêu nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.

“Quá khủng bố rồi ! Không biết Tô Thi Thi ở bên trong thế nào, sẽ không bị ức hiếp chứ?”

Trong văn phòng Tổng giám đốc tầng 20, Tần Phong trợn mắt há hốc mồm mà nhìn màn hình máy tính. Mang theo điếu thuốc trên ngón tay, đến khi điếu thuốc kia cháy đến ngón tay làm đau đớn, anh mới tỉnh lại.

“Cô bé này thật đáng sợ quá rồi! Tôi nói Bùi Dịch, cậu liền là cưng chiều em ấy như thế sao? Anh ta cũng không chỉ là một vị phó tổng vô dụng, Hỗ Sĩ Minh vừa rồi mặt đều đen rồi.”

Cũng dám níu chặt hỗ sĩ minh cà- vạt đem anh ta ném ra phòng họp, lại còn mắng anh ta là “ tiểu bạch kiểm “, dựa vào khuôn mặt nổi tiếng, đàn bà nhiều chuyện...

Tần Phong quả thực không dám nghĩ tiếp.

Bùi Dịch môi mỏng khẽ nhếch lên, nhưng mà trên mặt biểu tình so với lúc trước dịu đi rất nhiều, trong mắt ý cười như có như không.

“Cậu vẫn còn cười được?” Tần Phong nhìn đến biểu tình của Bùi Dịch, vẻ mặt rùng mình, nghiêm túc nói, “Này cũng không phải là đùa giỡn, cậu cũng không phải không biết Hỗ Sĩ Minh kia là cái loại người gì. Thi Thi làm như vậy, sẽ chỉ làm anh ta đối em ấy càng ngày càng cảm thấy hứng thú.”

Bùi Dịch sắc mặt trầm tiếp xuống.

Tần Phong biết anh không muốn nghe, nhưng vẫn có chút nhắc nhở anh.“Hỗ Sĩ Minh lấy thân phận phó tổng của xây dựng Minh Đỉnh để xuất hiện, đến người trong công ty anh ta cũng không biết danh tính thật sự của vị phó tổng này, muốn nói anh ta là muốn mai danh ẩn tích, hay là đang muốn chơi đùa thì không ai rõ.”

“Người như vậy chúng ta hoàn toàn không nắm bắt được tâm tư. Hiện tại anh ta lại để mắt đến chúng ta. Anh ta gần đây thường xuyên ta tay, nói không chừng sớm liền biết cậu chính là tổng giám đốc của Xây dựng Tiệp Khắc. Chúng ta trước tiên chuẩn bị sẵn sàng thì tốt hơn.”

“Chơi trò mèo vờn chuột sao, anh ta nghĩ muốn chơi đùaw chúng ta liền chơi cùng anh ta vậy.” Bùi Dịch con ngươi hiện lên tia tàn nhẫn chớp lóe rồi biến mất.

Hỗ Sĩ Minh có chiêu, anh đương nhiên cũng còn có con bài chưa lật!

Dám theo đuổi người phụ ữ của anh, anh sẽ cho anh ta biết cái gì là mất nhiều hơn được!

Tần Phong vừa quay đầu liền nhìn đến nụ cười quỷ dị trên mặtBùi Dịch, chỉ cảm thấy đáy lòng thấy lạnh cả người, lắc đầu nói: “Hai người các người đều là không bình thường, tự giết lẫn nhau thôi!”

“Bất quá...” Anh lời nói xoay chuyển, “Thi Thi đúng là đồng ý cùng anh ta hẹn hò...”

Anh nói chưa dứt lời, Bùi Dịch sắc mặt trắng xanh một phen liền trầm tiếp xuống.

Nếu không phải thấy Tần Phong mấy ngày nay bởi vì Tô Thi Thi nói bậy tâm tình phiền muộn, đem văn phòng đều đã di chuyển đến nơi này của anh, anh đã sớm đem thằng bạn thân này ném đi ra ngoài.

Đúng lúc này, di độngBùi Dịch vang lên.

“Là Thi Thi, sao  cậu không tiếp đi?” Tần Phong thấy anh không nhận điện thoại, đi tới nhìn thoáng qua, vui sướng khi người gặp họa nói.

Bùi Dịch mặt trầm xuống, mặt không chút thay đổi nhấc máy, đầu bên kia điện thoại lập tức vang lên giọng nói của Tô Thi Thi.

“Anh hiện tại có tiện hay không?” Tô Thi Thi thật cẩn thận hỏi han.

Bùi Dịch không nói chuyện, chờ cô nói tiếp.

Trong phòng họp tầng 15, Tô Thi Thi nắm điện thoại, trong lòng có chút nghi hoặc.

Sao lại có cảm giác hơi thở của Bùi Dịch có phần thấp?

Cô nhớ lại tâm sự của mình, cũng không nghĩ gì nhiều nữa, vừa nhỏ giọng hỏi một câu: “Tôi nghĩ muốn nói cho anh biết một chuyện không tốt lắm, nhưng anh trước tiên phải đảm bảo, không được tức giận có được hay không?”

Bùi Dịch tay nắm di động thêm căng thẳng, sắc mặt so với vừa rồi càng khó nhìn.

“Cái kia... Thực lực hiện tại của anh so với vị Hỗ phó tổng kia, người nào lợi hại hơn?” Tô Thi Thi nói xong, cắn răng một cái, tiếp tục nói tiếp.

“Anh cứ nói thực ra đi, tôi quyết định cùng anh ta trao đổi điều kiện rồi. Nhưng mà người kia quá âm hiểm, tôi khẳng định không phải là đối thủ của anh ta...”

“Có tôi, không cần sợ.” Đầu bên kia lập tức truyền đến giọng nói của Bùi Dịch.

“Tôi đây an tâm.” Tô Thi Thi lông mao lập tức nằm yên rồi.

Bùi Dịch nhìn màn hình theo dõi, chỉ thấy hình ảnh cô gái nhỏ của của mình cười đến nỗi y như con mèo ăn vụng.

Khóe miệng của anh kìm lòng không đậu cong lên, trong lòng phiền não trong phút chốc tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Tôi thật là có mắt như mù...” Tần Phong ở bên cạnh kêu rên, hai cái người này ân ân ái ái chả coi ai ra gì

“Thi Thi à, em thật tốt quá mà, cơ hội tốt như vậy có thể ngược Bùi Dịch một hồi, vậy mà cứ như vậy bỏ lỡ rồi!”

Cùng Bùi Dịch nói chuyện điện thoại xong, Tần Phong tiến đến trước mặt anh, như có chút chỉ chỉ nói: “Em ấy còn không biết cậu mỗi ngày trốn ở trong phòng làm việc nhìn lén em ấy đi? Dựa vào tính cách của em ấy, biết rõ nhất định sẽ xù lông...”

“Cút!” Bùi Dịch đóng máy tính lại, sắc mặt trầm trầm.

Vấn đề này - - quả thật có chút khó làm.

Mà Tô Thi Thi cũng không biết trong lòng bọn họ những thứ xoắn xuýt này.

Cô đạt được sự hỗ trợ của Bùi Dịch, trong lòng yên ổn rất nhiều, liền đi ra khỏi phòng họp, liền đối với các thành viên trong tổ mình tuyên bố công trình kia đúng hạn tiến hành.

“Cô được vật liệu cách âm rồi hả ?” Khúc Hồng Mai trốn ở trong góc nghe được lời Tô Thi Thi nói, tức giận cực kỳ.

Cô ta nghĩ nghĩ, vụng trộm đi đến văn phòng Đoàn Ngọc Tường .

Muốn bệnh rồi, thiệt ko vui, mai lại phải đi họp nữa, ko có vui :((

Thời tiết Sài Gòn thất thường quá, khiến người ta càng thêm bực bội hà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.