Chú À! Đừng Nên Thế! - Quyển 1

Chương 92: Chương 92: Bắt cóc?




“Gâu gâu!” Tiếng chó sủa dữ dội, vang dội liên tiếp trong trời đêm.

Tô Thi Thi càng nghe càng lo lắng, nâng bước hướng tới nơi truyền ra tiếng kêu kia đi đến.

“Thi Thi, cô muốn làm cái gì?” Cùng vừa ra ngoài Đoàn Ngọc Tường thấy thế, vui sướng khi người gặp họa gọi cô lại.

Tô Thi Thi ánh mắt u ám, bước chân nhanh hơn, coi như không có nghe đến lời của cô ta.

“Tôi khuyên cô tốt nhất đừng đến đó, bằng không làm cho phu nhân không vui, không phải để cho chú trẻ khó xử sao?” Đoàn Ngọc Tường đi đến bên cạnh Tô Thi Thi, mắt nhìn đến nơi đang truyền ra tiếng chó sủa kia, khóe miệng hơi hơi gợi lên.

Tô Thi Thi muốn gặp chó của mình, cô ta sẽ không để cô được như ý. Cô nếu là dám đi mà nói, cô ta liền kêu người đến.

Dám âm thầm đùa giỡn cô ta, cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho cô!

“Đoàn đại tiểu thư.” Tô Thi Thi âm thầm hít vào một hơi, quay đầu lành lạnh liếc cô ta một cái, “Cô không biết là cô quản nhiều lắm sao?”

“Tôi... Nếu cô dám qua đi, tôi liền gọi hết tất cả mọi người trong nhà chính đến đây!” Đoàn Ngọc Tường hạ giọng, cũng chẳng muốn cùng cô giả vờ nữa.

“Cô...” Tô Thi Thi đang muốn giáo huấn cô ta, đột nhiên nghe được tiếng chó sủa giống như rất gần rồi.

Cô nhãn cầu xoay một vòng, theo bản năng tránh sang bên cạnh.

Nháy mắt tiếp theo, phía trước truyền đến một bóng đen.

Chỉ nghe “A” một tiếng, Đoàn Ngọc Tường đã bị bóng đen kia áp ở trên mặt đất.

“Tiểu Vịnh?” Tô Thi Thi vừa thấy nhất thời vui vẻ. Không hổ là chó cô nuôi, rất có năng lực!

“Gâu gâu!” Bên cạnh lại là một trận tiếng chó sủa, đại cẩu tử chạy vọt tới trước mặt Tô Thi Thi, không ngừng hướng trong ngực cô chồm đến. Kêu lên u ử, bộ dáng ủy khuất cực kỳ.

Tô Thi Thi hốc mắt lập tức liền đỏ, gắt gao ôm nó cổ.

Có đôi khi tình cảm của con người so ra còn chẳng bằng của một con chó, trung thành và sâu nặng hơn rất nhiều

“A, Tô Thi Thi cô mau bảo nó tránh ra!” Đoàn Ngọc Tường nằm trên mặt đất động cũng không dám động, sợ tới mức sắp khóc luôn rồi.

Con chó ngao Tây Tạng này so với thân thể của cô ta vẫn còn lớn hơn rất nhiều, hiện tại chỉ là đem móng vuốt đè lên trên tay cô ta, liền khiến cô ta không thể động đậy.

Lại nhìn đáng vẻ đang há hốc mồm lè lưỡi của nó... Đoàn Ngọc Tường thân thể không được run run lên, sợ con chó điên này bỗng nhiên không vui liền cắn cô ta vài ngụm.

Tô Thi Thi chả thèm quan tâm đến cô ta, chỉ vô cùng thân thiết xoa đại cẩu tử.

Mượn ánh sáng của ngọn đèn, lúc cô nhìn thấy rõ ràngbộ dáng đại cẩu tử khi đó, nước mắt liền chảy ra, trong lòng cực kỳ đau xót.

Mới vài ngày mà thôi, màu lông  của đại cẩu tử nhà cô liền ảm đạm rất nhiều. Nhìn nhìn Tiểu Vịnh bên cạnh, vốn dĩ là màu lông đen tuyền tỏa sáng giờ phút này giống như được phủ một tầng bụi, bộ dáng vẫn lại là tiều tụy.“Hai con chó ngốc này, người khác mời các ngươi tới làm khách, nên ăn uống thật tốt chứ. Ngươi xem các ngươi gầy ít nhiều rồi hả?” Tô Thi Thi vừa nói một bên xoa xoa đại cẩu tử, trong lòng đặc biệt khó chịu.

“ư...” Đại cẩu tử hôm nay đặc biệt ngoan, nghe vậy vô cùng thân thiết cọ cọ vào tay Tô Thi Thi, như là đang làm nũng, muốn cô mang nó trở về.

“Đi.” Tô Thi Thi đứng lên, vỗ vỗ đầu của nó.

Bên kia, Tiểu Vịnh nhìn thấy cô di chuyển, lập tức buông Đoàn Ngọc Tường ra đi tới.

Đoàn Ngọc Tường vừa được tự do, khẩn trương từ trên mặt đất bò lên, sắc mặt tái mét, trong mắt đều là hận ý.

Cô ta không cam lòng nhìn Tô Thi Thi rời đi, nghĩ muốn ngăn cản, nhưng mà đột nhiên nhìn đến con chó ngao Tây Tạng màu đen kia quay đầu trừng cô ta một cái. (Tự nhiên thích Tiểu Vịnh ghê gớm, được anh nhà đào tạo có khác

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.