”Cái gì hợp chất?” Nhậm Tiếu Vi nghi hoặc hỏi han.
“Chính là Vịt Donald!” Tô Thi Thi vừa nói, một bên rất nhanh đem một cái chân vịt gắp đến trong bát Hỗ Quân Nhạc, quay đầu rất nhỏ giọng nói: “Hỗ Tam Thiếu, Bùi tiên sinh nhà tôi tính tình cũng không tốt!”
Hỗ Quân Nhạc phản xạ có điều kiện ngồi thẳng người.
Bùi Dịch trên mặt tuy nhiên nhìn không ra dao động, nhưng cảm thấy được áp khí có phần thấp.
Đúng lúc này, Bùi Dịch đột nhiên hướng tới Hỗ Quân Nhạc bên này nhìn qua, nhàn nhạt nói: “Lần trước đi gấp, chưa kịp cùng hỗ Tam Thiếu hảo hảo nói chuyện. Đêm nay liền ở nơi này đi.”
Hỗ Quân Nhạc thân thể chấn động, cứng ngắc lắc đầu, bài trừ một nụ cười tươi tắn: “Buổi tối tôi còn có việc, lần sau, lần sau đi.”
Bùi Dịch nhàn nhạt vuốt cằm, cúi đầu uống một hớp rượu, tiện cũng không nói thêm gì.
Hỗ Quân Nhạc yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, không biết tại sao, Bùi Dịch cho anh ta cảm giác giống như vị cảm giác của vị anh trai của anh ta một dạng.
Mỗi lần bị anh nhìn một cái, giống như là bị một con sói đói đang theo dõi, cảm thấy được không hiểu sao lại hoảng hốt.
Anh ta âm thầm nhìn thoáng qua Tô Thi Thi ngồi ở bên cạnh. Con tiểu bạch thỏ bên cạnh được một con sói nguy hiểm che chở, vẫn lại là trước nên kiềm chế chút ít thì tốt hơn
Trên bàn cơm không khí đột nhiên có chút quỷ dị, Nhậm Tiếu Vi nhìn Đoàn Kế Hùng liếc mắt một cái.
Đoàn Kế Hùng đối với bà âm thầm gật đầu, sau đó đối với mọi người nói: “Hôm nay vừa lúc ta cũng có một việc muốn tuyên bố.”
Ông ta nói xong, nhìn Bùi Dịch nói: “Lúc trước mẹ con hẳn là từng đề cập với con, Trung thu là ngày khá tốt. Nhưng mà cử hành hôn lễ có chút vội vàng. Cho nên chúng ta thương lượng một phen, quyết định trước cho con đính hôn.”
Đoàn Kế Hùng nói xong dừng một chút, hỏi Bùi Dịch: “Nếu như có gì không vừa lòng thì có thể nói ra.”
Bùi Dịch mâu quang hơi trầm xuống, nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Không có.”
“Vậy mẹ sẽ bắt đầu chuẩn bị.” Nhậm Tiếu Vi vui vẻ nói.
Nhưng mà bọn họ tựa hồ quên hỏi đến một nhân vật chính khác.
Tô Thi Thi cúi đầu, tâm tình có chút phức tạp.
Đính hôn đáng lý phải vui mừng, nhưng mà tại sao bọn họ lại như là đã quên mất còn có sự tồn tại của cô vậy, sao lại không ai tới hỏi ý kiến của cô.
Cô thật sự còn không có chuẩn bị tốt...
Cô ngẩng đầu, đang muốn nói chút cái gì, đột nhiên nhìn đến ngồi ở bên cạnh Nhậm Tiếu Vi, Đoàn Ngọc Tường vẻ mặt đắc ý nhìn cô.
Tô Thi Thi đôi mi thanh tú nhíu lại. Theo lý mà nói, Đoàn Ngọc Tường nên là tức giận mới đúng.
“Tường Tường, con ăn nhiều một chút, nhìn con trong khoảng thời gian này đều đã gầy đi.” Lúc này, Nhậm Tiếu Vi gắp một khối sườn xào chua ngọt đến trong bát Đoàn Ngọc Tường, ôn nhu nói. Đoàn Ngọc Tường cong lên mi mắt, ngọt ngào cười nói: “Cảm ơn phu nhân.”
Tô Thi Thi rất nhanh nhìn Đoàn Kế Hùng, lại phát hiện lão già kia trên mặt một chút không kiên nhẫn đều không có.
Thật sự là quá khác thường rồi !
Trước kia cho dù là ông nội cô đối với Đoàn Ngọc Tường coi như thấy thuận mắt, nhưng mà tuyệt đối hẳn không cho phép cô ta ở trên bàn cơm có bộ dạng này.
(Ai thấy mưu đồ trước mắt chưa???