Chú À! Đừng Nên Thế! - Quyển 1

Chương 117: Chương 117: Chúc mừng các vị lên chức ông nội bà nội




Tiếng va chạm hỗn tạp cùng tiếng chó sủa đinh tai nhức óc, vang vọng bên trong xe an tĩnh có vẻ đặc biệt quỷ dị.

Tô Thi Thi chấn kinh nhìn về phía sau cốp xe, lại nhìn sang Bùi Dịch, đến việc tức giận đều đã đã quên, gian nan phun ra mấy chữ: “Đại cẩu tử?”

Bùi Dịch sắc mặt đã không thể dùng khó coi mà nói, ánh mắt trầm trầm nhìn về phía cốp xe phía sau, trán ẩn ẩn có gân xanh hiện lên.

“Két” một tiếng, lái xe dừng xe lại, vội vàng đi đến chỗ cốp xe xem xét.

Ông vừa mới vừa mở ra cửa cốp phía sau, một cái đầu màu vàng liền chui ra.

“Đại Cẩu tử tại sao lại ở trong xe?” Tô Thi Thi nhìn thấy, liền mở cửa xe nhảy xuống.

Vừa rồi thật sự dọa đến cô, còn tưởng rằng động đất rồi !

“Gâu gâu!”

Đại cẩu tử vừa thấy Tô Thi Thi đi đến, nhanh chân liền hướng cô chạy tới, dùng miệng cắn góc áo Tô Thi Thi liền kéo cô về sau.

Bên kia, truyền đến một tiếng đóng cửa nhẹ nhàng. Bùi Dịch mặt trầm xuống đi xuống xe, híp mắt nguy hiểm nhìn con chó chết tiệt này.

Chú Lý cúi đầu đứng ở một bên, mồ hôi lạnh ứa ra.

Ai tới nói cho ông biết, con chó này làm sao lại bò vào trong xe?

“Gâu gâu!” Đại cẩu tử có vẻ có chút khẩn trương, kéo Tô Thi Thi không ngừng đi về phía cốp xe phía sau.

Tô Thi Thi vẻ mặt sửng sốt, nghi hoặc nhìn nó: “Xảy ra chuyện gì?”

“Gâu gâu!” Đại cẩu tử vây quanh Tô Thi Thi dạo qua một vòng, lại cắn góc áo của cô hướng bên kia kéo kéo.

Tô Thi Thi nghi hoặc nhìn thoáng qua Bùi Dịch, đi theo Đại cẩu tử đi tới.

Bùi Dịch sắc mặt trầm xuống, trước cô một bước đi đến cốp xe phía sau kia, mở cửa.

“Ư Ư...” Trong xe truyền đến một tiếng rên nặng nề.

“Tiểu Vịnh?”

Tô Thi Thi nghe xong trong lòng cả kinh, chạy tới vừa thấy. Chỉ thấy Tiểu Vịnh cúi gằm đầu nằm ở  bên trong chỗ cốp xe kia, thân thể cao lớn chen lách trong chỗ cốp xe chật chội kia, một chút khe hở đều không có.

Thật không biết vừa rồi Đại cẩu tử làm sao chen vào được nữa!

“Tiểu Vịnh đây là xảy ra chuyện gì?” Tô Thi Thi cho tới bây giờ chưa thấy qua Tiểu Vịnh không có tinh thần như thế, ngẩng đầu nhìn Bùi Dịch, “Có phải sinh bệnh rồi hay không?”

“Gâu gâu!” Đại cẩu tử ở bên cạnh sốt ruột sủa lớn hơn

“Đi bệnh viện.” Bùi Dịch mặt trầm xuống, đem của cốp xe phía sau kia hoàn toàn mở ra, lấy tay nâng hai chân trước của Tiểu Vịnh.

Tiểu Vịnh phỏng chừng là thật sinh bệnh rồi, đến phản kháng cũng chưa phản kháng, để Bùi Dịch đem nữa người của nó kéo ra ngoài xe.

Tô Thi Thi nghĩ muốn đi  đến giúp đỡ, tay đưa đến chỗ bụng của nó, đang muốn dùng lực, Tiểu Vịnh đột nhiên cúi đầu hướng tới chỗ tay cô muốn cắn“Cẩn thận!” Bùi Dịch một tay kéo lấy Tô Thi Thi đến phía sau.

Sắc mặt anh trầm xuống thêm vài phần đang muốn quát lớn, chỉ nghe bên cạnh đại cẩu tử “Gừ” một tiếng gầm nhẹ.

Tiểu Vịnh lập tức rụt cổ về, đáng thương tội nghiệp nhìn Đại cẩu tử.

“Thực nghe lời.” Tô Thi Thi thổi phù một tiếng, thấy vui vẻ hẳn lên. Chỉ là trong lòng ít nhiều có chút kỳ quái, Tiểu Vịnh tuy bình thường nhìn hung hãn, nhưng mà trừ khi có người thật sự công kích nó mới cắn người, hôm nay là xảy ra chuyện gì chứ?

“Đứng qua một bên đi.” Bùi Dịch là không cho phép Tô Thi Thi lại gần lần nữa sợ cô bị thương, cùng chú Lý đem Tiểu Vịnh năng gần trăm cân đưa vào xe nằm.

“Nếu không, ngươi tiếp tục trở về chỗ cốp xe lúc nãy trốn nằm đó đi?” Tô Thi Thi nhìn Đại Cẩu Tử ngồi xổm ở cửa xe, nghĩ muốn trèo lên lại không dám lên, nhỏ giọng đề nghị.

“Gâu gâu!” Đại cẩu tử cũng không biết có nghe hiểu hay không. Tô Thi Thi vừa mới nói xong, hai chân sau của nó liền co lại lấy đà, roạt một phen liền xông vào bên trong xe.

Tô Thi Thi hết chỗ nói rồi.

Cô yên lặng di chuyển, tiến lên mở ra chỗ kế bên tay lái.

Nhưng mà cô cũng chưa từng quên chính mình còn đang cùng Bùi Dịch chiến tranh lạnh!

Ngồi ở phía sau, Bùi Dịch nhìn đến bóng lưng Tô Thi Thi, mâu sắc trầm trầm, toàn thân tản ra một cỗ lãnh khí. Là Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh sợ tới mức đều không dám kêu rên một tiếng.

Xe rất nhanh liền đến bệnh viện thú y, đã sớm liên hệ bác sĩ từ trước. Bọn họ vừa đến, một đám bác sĩ y tá liền đem Tiểu Vịnh khiên lên cáng cứu thương.

Tô Thi Thi ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng cấp cứu, cúi đầu vuốt ve lông lá xù xì trên đầu Đại Cẩu tử, thỉnh thoảng trò chuyện với nó, không thèm để đí đến người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh.

Bùi Dịch sắc mặt so với vừa rồi càng khó nhìn hơn.

Cô gái nhỏ này cũng dám bắt anh phải nhìn mặt cô à!

Thời gian kiểm tra so với bọn họ tưởng tượng ngắn hơn rất nhiều, không tới nửa giờ, bác sĩ đã đi ra.

“Chúc mừng hai vị.” Bác sĩ vừa ra tới, liền đối với Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch cười tít mắt nói, “Các vị lên chức ông nội bà nội rồi.”

“Cái gì?” Tô Thi Thi chỉ cảm thấy chính mình bị Thiên Lôi nện trúngmột cái, thất thần tại chỗ, hồi lâu phản ứng không kịp.

Thành bà nội?

Cô?

Côg yên lặng quay đầu liếc mắt nhìn  Bùi Dịchmột cái. Sắc mặt của anh hẳn không so với cô tốt hơn là bao.

Thành ông nội...

Tô Thi Thi đột nhiên muốn cười làm sao đây.

“A..., cái kia ý của  tôi là, chó của các vị mang thai rồi. Thực ngại quá, bình thường chúng tôi hay nói với khách đến đây nói như vậy quen rồi...” Bác sĩ ngại ngùng cực kỳ. Hiện tại người nuôi thú cưng đều xem thú cưng đó như con cái của mình, cho nên bọn họ bình thường đều là gọi những người đó là cha mẹ của đám thú cưng kia. Thú cưng của họ có baby, bọn họ sẽ trêu chọc những người này phải làm ông nội bà nội rồi.

Hiện tại tốt rồi, chủ nhân của con chó này hoàn toàn không hiểu những thứ thuật ngữ này...

“Không có việc gì không có việc gì, ông là nói Tiểu Vịnh có tiểu baby rồi hả ? Vậy nó tại sao lại giống như sinh bệnh một dạng?” Tô Thi Thi hỏi.

“Là như vậy. Nó có chút dinh dưỡng không đầy đủ, mà còn hẳn là có chút khuynh hướng hậm hực, cho nên mới trở nên tiều tụy vì bệnh. Bất quá không sao cả, chỉ cần để cho nó bảo trì tâm tình vui vẻ, rất nhanh sẽ không có việc gì rồi.”

“Thú nuôi lần đầu tiên làm mẹ, đều có bộ dạng này.” Vị bác sĩ kia cười giải thích nói.

Chó cũng sẽ hậm hực...

Tô Thi Thi hôm nay đã mở mang kiến thức rồi.

Nhưng mà Tiểu Vịnh tại sao lại dinh dưỡng không đầy đủ? Đoàn gia thức ăn ngon nhiều như vậy...

Tô Thi Thi trong lòng tê rần, khẳng định là trước bị nhốt bên kia mấy ngày, nó không được ăn ngon rồi.

Cô không tin mẹ của Bùi Dịch sẽ khắt khe, khe khắt với thức ăn cảu hai con chó. Phỏng chừng là hai vị tổ tông này cáu kỉnh không chịu ăn cái gì. Khó trách Tiểu Vịnh cùng Đại Cẩu Tử nhìn đều đã gầy rất nhiều.

VỊ bác sĩ nhìn thấy hai vị chủ nhân của con chó này một chútkinh nghiệmchăm sóc thú cưng đều không có, nhịn không được nói:

“Kỳ thật thú nuôi cũng giống như con người chúng ta, cũng là có cảm xúc. Nếu không được quan tâm, chúng nó sẽ tỏ ra uất ức, cho nên chúng ta nên là đối xử tử tế thú cưng.”

“Đúng vậy, hôm nay bên chúng tôi mới có một con mèo cưng bởi vì mắc chứng uất ức mà sinh ra nhiều tật bệnh khác, chủ nhân của nó đang rất đau lòng rồi.” Bên cạnh một vị y tá nói.

“Là chúng tôi sơ sót.” Tô Thi Thi trầm giọng nói.

Cô cho rằng Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh hoạt bát như vậy  sẽ không có loại vấn đề như vậy, đâu nào nghĩ đến sẽ nghiêm trọng như vậy.

Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ nghe đến bên trong truyền đến một trận tiếng “Rầm rầm”, lập tức có rầm rập tiếng bước chân truyền đến, một bóng đen vĩ đại chải quét một phen vọt ra.

Nguyên bản an tĩnh ngồi xổm bên cạnh Tô Thi Thi Đại Cẩu Tử, roạt một phen từ trên mặt đất đứng lên, hướng tới bóng đen kia chạy tới.

“Xong rồi!”

Tô Thi Thi trong lòng sợ hãi, chưa kịp ngăn cản, hai cái bóng một vàng một đen kia liền cấp tốc hướng ra ngoài  xông rai.

Rồi mới - -

Tất cả thú cưng trong bệnh viện thú y đều đã điên rồi!

Lúc Tô Thi Thi bọn họ đuổi theo ra tới, chỉ thấy Đại cẩu tử cùng Tiểu Vịnh ngồi chồm hổm bên cạnh những cái lồng sắt nhớt thtú cưng, vươn móng vuốt một cái, đem lồng sắt kia chồm lên gây ra tiếng vang lớn.

Những con thú cưng bị nhốt ở trong lồng này đều là chó mèo cùng với các loạiđộng vật kỳ kỳ quái quái nhỏ sợ tới mức nhảy loạn trong lồng kêu khóc không thôi.

Có một cái con chó Husky dùng răng nanh cắn lồng sắt, tức giận đến mi mắt  y hệt mấy con gà chọi nhìn thấy đối thủ rồi.

Tô Thi Thi yên lặng che mặt, lặng lẽ hướng phía sau Bùi Dịch né tránh.

Bệnh uất ức?

Nhìn có có chỗ nào giống bị chứng bệnh uất ức kia chứ?

Cô thề, hai vị tổ tôngnày nhất định là lúc trước bị nhốt riết đến nhàm chán, nên giờ muốn làm loạn thôi!

Cô lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh sắc mặt bây giờ đã đen y như đáy nồi rồi, lặng lẽ lôi kéo tay áo của anh: “Làm sao đây?”

Không thấy được bên cạnh những chủ nhân của đám thú cưng này đều đã muốn điên rồi sao?

Bùi Dịch cúi đầu, híp mắt nhìn cô, khóe miệng nhếch lên: “Tô tiểu thư, em đang cầu xin tôi sao?”

Đừng hỏi bạn tại sao chưa đăng truyện, tui đang bận viết sắc đây, viết thật tốn nơron mà kô biết xong kịp để tối đăng không nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.