Chú À! Đừng Nên Thế! - Quyển 1

Chương 296: Chương 296: Đào hố nhảy chung




Edit: ThuyenLeK3

Beta: Ryeo

Trang viên Đoàn gia, trong phòng sách, mấy ngày liền tiếp không khí vẫn luôn rất ngột ngạt đầy áp lực.

Đoàn Kế Hùng thấy những bài báo về Hỗ Minh Phỉ, “ầm” một cái đem tờ báo ném tới trên bàn, quay đầu lạnh lùng nhìn vợ mình.

“Bà rốt cục là đang làm cái gì? Bảo bà phải đi xây dựng quan hệ với Hỗ tiểu thư, mà bà để cho tôi lâm vào tình cảnh như vậy hả!”

Nhậm Tiếu Vi khẽ nhíu mày, mím chặc môi không nói gì.

Ngày hôm qua lúc bà đi trước nên nghĩ đến, con trai của bà sao có thể nghe lời như vậy!

“Hiện tại Đoàn thị có chuyện quan trọng hơn muốn giải quyết, tuyệt đối không thể ở loại chuyện như vậy làm cho phân tâm. Hôn sự của Bùi Dịch bà nên giải quyết chu đáo” Đoàn Kế Hùng hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói.

“Hôn sự của Tiểu Dịch tôi sẽ lo chu đáo. Xem ra là tôi quá dung túng nó, để cho nó càng ngày càng quá đáng!” Nhậm Tiếu Vi vừa nói vừa nắm tay vịn của cái ghế, ngón tay từ từ xiết chặt, trong mắt lóe lên tia tức giận.

“Nếu cần, tôi sẽ cùng nó gọn gàng dứt khoát nói rõ, Tô Thi Thi muốn làm con dâu của tôi, trừ khi tôi chết!” Cuối cùng một câu, vô cùng tức giận.

Bà đã bị hai đứa trẻ này đùa giỡn nhiều lần, đã hoàn toàn tức giận.

“Bà biết là tốt rồi, Bùi Dịch tuyệt đối không thể cưới Tô Thi Thi, nó có lựa chọn tốt hơn.” Đoàn Kế Hùng trong mắt lóe lên tia tàn khốc, “Hỗ gia là nơi phù hợp nhất, tôi tin tưởng Hỗ Minh Phỉ tuyệt đối xứng với nó!”

“Chuyện này không gấp được.” Nhậm Tiếu Vi thở dài.

Nhưng lúc này đây Đoàn Kế Hùng lập trường lại rất kiên định, trong giọng nói một tia giận dữ: “Nó hiện tại cùng Hỗ gia có quan hệ mâu thuẫn căng thẳng nhiều như vậy, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hai nhà chúng ta, nhất định phải sớm để cho nó cưới Hỗ tiểu thư, nhanh chóng làm dịu đi mối quan hệ này, bằng không thì chuyện của tôi, để cho cái công trình...”

Đoàn Kế Hùng nói tới chỗ này, đột nhiên ngừng nói, cũng không muốn ở trước mặt Nhậm Tiếu Vi nói thêm sự kiện kia.

Mà Nhậm Tiếu Vi lúc đang nghe đến cái công trình đó, sắc mặt hơi đổi, nắm tay, ngón tay chợt siết chặc, hai tay trắng bệch, tim đập nhanh bất ngờ không kịp đề phòng lan tràn toàn thân.

Đoàn Kế Hùng mặc dù không có nói rõ, nhưng mà trực giác của bà tự nói với mình, làm cho Đoàn Kế Hùng gấp gáp, công trình kia nhất định không đơn giản. Bà không tự chủ nhớ tới hơn hai mươi năm trước, cái công trình Tứ đại gia tộc hợp tác.

Chính là cái công trình đó, để cho bà bắt đầu cơn ác mộng!

Nhậm Tiếu Vi âm thầm nhắm mắt lại, lúc mắt mở ra, đã khôi phục bình thường.

“Đã nhịn nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể có chuyện vào lúc này, thất bại trong gang tấc!”

Đoàn Kế Hùng thấy bà nói lời nào, chỉ nghĩ rằng bà đã có chủ ý, liền sẽ không tiếp tục cái đề tài này.

Mà bọn họ không biết, Đoàn Tĩnh Đồng vô tình chạy tới tìm bọn họ nên đã nghe hết mọi chuyện.

Đoàn Tĩnh Đồng trong tay cầm điện thoại di động, lui ra ngoài lặng lẽ chạy đến một góc không người nào, gửi cho Tô Thi Thi toàn bộ cuộc trò chuyện lúc nãy.

“Nghe được không?”

Trong phòng làm việc Phó tổng, Tô Thi Thi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, đang xem đến đoạn tin tức mà Đoàn Tĩnh Đồng gởi tới, khóe miệng rút rút.

Lúc này cô đang xem tin nhắn Đoàn Tĩnh Đồng gửi đến, lắng nghe đoạn ghi âm, đây đúng là mới vừa rồi Nhậm Tiếu Vi cùng Đoàn Kế Hùng nói chuyện.

“Đồ trẻ con!” Tô Thi Thi vuốt vuốt cái trán, cắn răng mắng một câu.

Quả nhiên không đơn giản!

Tô Thi Thi hít sâu một hơi, cô thật không muốn nghe đến những lời đối thoại kia!

Rất muốn đánh người!

Bị chính ông nội ruột căm ghét mình, cô cũng sớm đã thành thói quen. Nhưng mà bị mẹ chồng tương lai nói sẽ không bao giờ chấp nhận cô làm con dâu, chuyện này cô làm sao chịu nổi!

Nhưng người em chồng này như khiêu khích cô, tốt bụng lén gởi cho cô đoạn ghi âm đối thoại của bà, muốn cô phải làm sao đây...

Tô Thi Thi khóc không ra nước mắt, này vừa nghĩ, cô đột nhiên cảm giác Đoàn Tĩnh Đồng cùng Hỗ Quân Nhạc hai người này giống nhau.

Hai người này mỗi lần gặp chuyện cũng có thể đem tất cả mọi người lôi vào, cuối cùng ngược lại hung hăng tự đào hố chôn chính mình.

Chết phải chết chùm mới vui!

Bất quá nếu nói, Đoàn Tĩnh Đồng cùng Hỗ Quân Nhạc dáng vẻ hai người có điểm giống nhau. Tô Thi Thi vuốt cằm, như có điều suy nghĩ.

Đoàn Tĩnh Đồng cùng Bùi Dịch mặc dù dáng vẻ cũng có chút giống, nhưng mà Bùi Dịch càng giống với mẹ anh. Đoàn Tĩnh Đồng chẳng qua là mắt chỉ có chút giống Nhậm Tiếu Vi, những thứ khác...

“Giống như cũng không giống Đoàn Kế Hùng.” Tô Thi Thi vừa nghĩ tới vừa lắc đầu, “Đoán chừng là đột biến gien đi.”

Đang lúc này, điện thoại di động của cô rung lên một cái, Đoàn Tĩnh Đồng chờ Tô Thi Thi đã lâu mà không có đáp lại, tức giận truyền tới một giọng nói.

“Các người đều không quan tâm em!”

Tô Thi Thi nhíu mày, trả lời một câu: “Có chuyện gì, nói!”

Nhưng là đợi thật lâu, Đoàn Tĩnh Đồng cũng không phản ứng, đoán chừng là cúp máy.

“Xem ra ở bên kia cũng không được vui.” Tô Thi Thi suy nghĩ. Cô trước muốn đón Đoàn Tĩnh Đồng về ở cùng, nhưng mà Nhậm Tiếu Vi không đồng ý.

Nhưng trước cô thử dò xét qua thái độ của Bùi Dịch, mặc dù Bùi Dịch ngoài miệng không nói, nhưng mà anh hi vọng đón em mình về ở cùng.

“Đành vậy, coi như làm chuyện tốt đi.” Tô Thi Thi suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định làm chút gì đó.

Đoàn Tĩnh Đồng mặc dù nghịch ngợm, nhưng mà cũng rất ngây thơ, bản tính cũng không xấu, cô không muốn để cho nó cuốn vào trong cái thế giới đen tối này.

“Cái công trình đó, cũng không đơn giản đi.” Tô Thi Thi mơ hồ cảm thấy, sẽ có phát sinh chuyện lớn.

“Đem chuyện này giải quyết, vừa đúng đi tham gia cạnh tranh với công ty xây dựng Minh Đỉnh.” Tô Thi Thi quyết định, bấm điện thoại gọi điện cho Bùi Dịch.

Hai tuần lễ này, phòng làm việc của cô đã sửa xong, Bùi Dịch không có lý do gì ở lại chỗ này, liền bị cô đuổi trở về công ty của mình.

“Chủ nhật anh có rãnh không? Theo em đi Đoàn gia, lúc trước bác gái có mời em.” Tô Thi Thi trực tiếp nói.

Bên đầu điện thoại kia trầm mặc một chút, truyền đến giọng nói nhàn nhạt: “Em đến đó làm gì, chào hỏi trước sao?”

Tô Thi Thi bị nghẹn họng.

Người đàn ông này trực giác có thể hay không quá nhạy cảm? Không đúng, cô ở trong mắt của anh chính là luôn gây chuyện sao?

Không bất đắc dĩ.

Nhưng dù vậy, Bùi Dịch vẫn là cùng cô đi về Đoàn gia.

Tô Thi Thi yêu cầu Bùi Dịch lái xe, chẳng qua là đến cửa trang viên Đoàn gia, Tô Thi Thi lại kêu anh ngừng xe.

Tô Thi Thi xuống xe, hướng về phía Bùi Dịch cười đến rất nịnh nọt: “Em có việc đi ra bên ngoài đi dạo một vòng, anh đi vào trước đi.”

Bùi Dịch cặp mắt nhíu lại, nhìn chằm chằm mắt Tô Thi Thi, trong giọng nói hàm chứa một tia tức giận: “Em nên biết bên trong có ai. Xác định để cho anh đi vào trước?”

Tô Thi Thi cổ co rụt lại, theo bản năng liền muốn đổi ý.

Nhưng mà không như vậy, cô làm sao có thể tiến hành kế hoạch của mình?

Tô Thi Thi hít sâu một hơi, hướng về phía anh lộ nụ cười rất mê người: “Bùi tiên sinh, xin mời ngài đi vào trước đi!”

Bùi Dịch sắc mặt trầm xuống, không nhìn Tô Thi Thi nữa, mím môi, không nói một lời khởi động xe.

“Xong rồi, tức giận.” Tô Thi Thi nhìn Cayenne lao nhanh đi, âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

“Đoàn Tĩnh Đồng, chị vì cứu em, thật sự là liều cái mạng già!” Tô Thi Thi bất đắc dĩ thở dài, xoay người hướng tường rào đi tới.

Mà bên kia, Bùi Dịch mặt lạnh, lái xe thẳng vào biệt thự.

Trong sân ngừng một chiếc xe, vừa nhìn liền biết chính là xe của phụ nữ.

Bùi Dịch mâu quang hơi trầm xuống, cất bước đi vào, còn chưa vào cửa, liền thấy Nhậm Tiếu Vi ra đón: “Tiểu Dịch tới đây.”

Bùi Dịch nhìn sang, mắt thấy Nhậm Tiếu Vi bên cạnh còn đứng một người, ánh mắt âm thầm lạnh lẻo.

Quả nhiên tới.

“Bùi Dịch, chúng ta lại gặp mặt.” Hỗ Minh Phỉ mỉm cười nhìn Bùi Dịch, phong thái cao nhã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.