Chú À! Đừng Nên Thế! - Quyển 1

Chương 70: Chương 70: Đối với em tôi là gì?




Edit: KalyVng

Beta: Twinsyl

Trong quán cà phê, chỉ còn lại tiếng thét chói tai của một người phụ nữ.

“A! Tô Thi Thi, tôi muốn giết cô!” Lena gian nan bò vào dưới gầm bàn, cả đầu cũng không dám lộ ra.

Tô Thi Thi bị Bùi Dịch ôm vào trong ngực, trên đầu lại bị áo khoác của anh che lại, không thấy việc bên ngoài, chỉ nghe Bùi Dịch nhàn nhạt nói:

“Đi theo tôi, đừng lộn xộn.”

“Anh...” Tô Thi Thi vốn định bắt anh quay lại đem áo khoác phủ lên người Lena, liền nghe tiếng Lena khóc lớn lên.

“Tô Thi Thi, cô khinh người quá đáng, tôi tới cùng có chọc tới cô sao? Cô đối với tôi như vậy! Cô muốn câu dẫn Hỗ phó Tổng là chuyện của cô, tôi đâu có làm chướng ngại cho cô? Cô tại sao lại ác như thế?”

Tô Thi Thi bấu chặt lưng Bùi Dịch, tức giận nghiến răng.

Năng lực đổi trắng thành đen, quả không thua Đoàn Ngọc Lộ!

Cô đúng là bị đập đầu rồi mới có ý nghĩ muốn cứu cô ta!

“Đem cái bàn kéo ra.” Trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến giọng nói lạnh lùng của Bùi Dịch.

Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, tựa vào trên người Bùi Dịch, cười rộ lên.

Đắc tội ai cũng đừng đắc tội Bùi Dịch!

Tô Thi Thi chỉ nghe đến bên cạnh truyền đến một trận tiếng bước chân, giống như có người đến gần, Ngay sau đó liền nghe đến tiếng Lena thét chói tai.

“Không cần! Hỗ tổng cứu tôi!”

Hỗ phó tổng nhìn cũng chưa từng nhìn Lena một cái, đứng lên cười như không cười nhìn Bùi Dịch.

“Bùi tiên sinh, hân hạnh.”

Tô Thi Thi nghe được giọng nói của anh ta, nhướng mày. Cô cảm giác được thân thể Bùi Dịch khẽ bất động.

“Hỗ tiên sinh, thật có nhã hứng.” Bùi Dịch trên mặt nhìn không ra cảm xúc, đưa tay ra cùng Hỗ phó tổng bắt tay.

Vị Hỗ phó tổng này tuy không có thực quyền, nhưng hai người tại những bữa tiệc rượu bàn chuyện làm ăn cũng từng gặp mặt không ít lần. Huống chi, Bùi Dịch biết thân phận thật của anh ta, dù sao cũng phải nể mặt.

“Tôi cũng không phải đối với mọi người đều có nhã hứng như vậy.” Hỗ phó tổng nhìn Bùi Dịch, ảm đạm cười, đem ánh mắt rơi vào người Tô Thi Thi đang trong lòng anh.

“Tô tiểu thư, chúng ta sau này gặp lại.”

Tô Thi Thi run một phen, đột nhiên có cảm giác rất lạnh.

Cô gần sát Bùi Dịch, cảm thấy được tâm trạng anh không có chút biến động, mới nhẹ nhàng thở ra.

Cô lúc này hiểu Bùi Dịch hai lần trước tức giận, rất có khả năng liền là vì vị Hỗ phó tổng này.

Bùi Dịch mang theo Tô Thi Thi rất nhanh liền rời khỏi quán cà phê, phía sau Tống Trọng Hạo bị mọi việc làm mơ hồ, vừa thấy Tô Thi Thi bị người khác mang đi, vội vàng cầm bản vẽ đuổi theo.”Bùi Dịch, anh đừng làm càn!”

Bên ngoài quán cà phê, Tô Thi Thi ôm cổ Bùi Dịch, hạ giọng nói.

Anh ôm ấp cô làm cái gì? Nơi này là chỗ công cộng nha.

Bùi Dịch không nói chuyện, ôm cô đi về phía trước.

Một lát sau, chỉ nghe có thanh âm mở cửa, trong nháy mắt, Tô Thi Thi đã bị đặt ở ghế sau.

Tô Thi Thi mở to mắt trừng anh

Chết tiệt, cô suy nghĩ lung tung cái gì chứ!

“Nếu em muốn, tôi có thể thành toàn cho em.” Người ngồi bên cạnh kia giọng trầm xuống, Bùi Dịch nhích lại gần.

Tô Thi Thi vội vàng lấy áo khoác, hướng bên cạnh né tránh: “Anh hiểu lầm rồi.”

Cô chăm chú nhìn bên ngoài, nói sang chuyện khác: “Vừa rồi tôi nghĩ muốn anh đem áo khoác che áo cho vị tiểu thư kia, anh che đầu tôi làm gì?”

“Tôi tại sao lại phải đi cứu người không liên quan tôi?”

Bùi Dịch sắc mặt khẽ trầm, cô gái này bị người ta mắng thành cái bộ dạng này còn muốn cứu người sao?

“Cái kia... Nói sao cũng là tôi hại cô ta bị khỏa thân.” Tô Thi Thi nhỏ giọng nói.

Tuy nhiên cô cực kỳ tức giận khi Lena mắng mẹ cô, nhưng cô cũng không nghĩ tới để cho cô ta thảm hại như vậy. Đổi lại thì bất kì người con gái nào đều chịu không nổi như vậy.

“Tô Thi Thi, em bỏ rơi tôi chạy đến đây chính là vì đi gặp họ Hỗ kia?” Bùi Dịch nhớ tới ánh mắt khiêu khích vừa rồi của anh ta, sắc mặt triệt để trầm xuống.

“Tôi đến gặp mặt sư huynh, người kia da mặt dày đi theo tôi muốn sao?” Tô Thi Thi nói xong, xem bên ngoài, “Sư huynh?”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Ngoài xe truyền đến tiếng gõ cửa: “Sư muội, em mở cửa để cho anh đi lên với.”

Tô Thi Thi thừa dịp Bùi Dịch không chú ý, vội vàng mở cửa xe.

Nháy mắt tiếp theo, Tống Trọng Hạo giống con khỉ chạy trốn nhảy lên xe, vỗ ngực nói: “Làm anh sợ muốn chết! Người phụ nữ điên kia thật là khủng khiếp. Loại này phải bị bắt vào trại giam vài ngày!”

Tô Thi Thi tim đập loạn lên, nhìn chằm chằm Tống Trọng Hạo hỏi: “Sư huynh, anh hẳn không là...”

“Không sai, anh vừa mới báo cảnh sát, cảnh sát nói lập tức liền đến.” Tống Trọng Hạo lau mồ hôi, “Cô ta vừa rồi muốn cởi áo của anh, thật sự là quá khủng bố rồi.”

Tô Thi Thi:....

Sư huynh, bịp bợm quả thực đạt tới đỉnh cao.

Tô Thi Thi yên lặng nhìn sau xe. Chỉ thấy nơi xa đã có xe cảnh sát đến.

Nén bi thương... Cô ở trong lòng thay vị Lena tiểu thư kia bi ai vài giây.

Tống Trọng Hạo quay đầu liền đem chuyện kia quên đi, đưa bản thiết kế nói: “Sư muội, vừa rồi cái công thức này anh đã nghĩ ra, nhưng cái cổng vòm này thiết kế lại vẫn có chút không tương đối, chúng ta nên xem lại.”Tô Thi Thi nhìn một chút sang chỗ Bùi Dịch đang ngồi bên cạnh, mặt đã rất đen, quay đầu đối với Tống Trọng Hạo nói: “Sư huynh, chiếc xe này phải đi sân bay, nếu không chúng ta xuống xe trước?”

Vừa dứt lời, Bùi Dịch dùng ánh mắt giết người nhìn qua

“Tô tiểu thư, em lặp lại lần nữa!” Bùi Dịch nghiến răng nghiến lợi nói.

“Không có gì!”

Tô Thi Thi không hề nghĩ ngợi liền làm phản, đối với Tống Trọng Hạo nghiêm trang nói: “Sư huynh, tôi cùng Bùi tiên sinh hiện tại muốn ra nước ngoài đi công tác, nếu không anh chờ em trở lại?”

“Đi công tác?” Tống Trọng Hạo trong mắt mê mang nhất thời biến thành hỏa hoa, “Xuất ngoại, vừa lúc có thể tìm chút cảm hứng. Mang anh cùng đi đi!”

“A?” Lần này đến phiên Tô Thi Thi anh bắt kẹt rồi.

Cô quay đầu nhìn Bùi Dịch, dùng ánh mắt hỏi anh làm sao đây.

“Sư huynh, anh mang hộ chiếu sao?” Tô Thi Thi hỏi.

“Không có.” Tống Trọng Hạo ngây ngẩn cả người.

Tô Thi Thi cười gượng: “Vừa lúc em cũng không có mang.”

Cô nói xong quay đầu nhìn Bùi Dịch lấy lòng: “Nếu không để chúng tôi xuống xe đi, không hộ chiếu cũng không thể...”

“Không cần, chúng ta đi máy bay riêng.”

Tô Thi Thi: ...

Cô vẫn lại là ít nói sẽ tốt hơn.

Tống Trọng Hạo vừa nghe, lập tức an tâm, cúi đầu tiếp tục nhìn bản vẽ, tiếp tục mắt điếc tai ngơ với chuyện xung quanh.

Đợi cho đến lúc xuống xe ở sân bay, Bùi Dịch ở phía trước đi rất nhanh.

Tô Thi Thi bước nhỏ theo sau, lặng lẽ lôi kéo tay áo của anh: “Anh giận sao?”

Bùi Dịch lãnh nghiêm, không nói.

Tô Thi Thi bắt lấy một đầu ngón tay của anh, nói: “Tôi thật sự không biết vị Hỗ tổng kia cũng ở nơi đó. Hắn lừa dối sư huynh tôi đến làm ở công ty hắn, tôi chính là đang buồn bực lắm. Anh cũng đã nhìn ra, sư huynh tôi, người này vừa gặp phải việc suy nghĩ vẽ bản thiết kế không thông, chỉ số thông minh liền bằng không. Anh ấy lần này rõ ràng bị lừa gạt.”

Tô Thi Thi càng nói càng tức giận.

Không được, trở về cô nhất định phải bắt sư huynh cô nghỉ việc ở xây dựng Minh Đỉnh, bằng không sẽ bị cái tên họ Hỗ kia gặm đến xương cốt cũng không còn!

“Em cực kỳ quan tâm sư huynh em.” Bùi Dịch nói như khẳng định, ánh mắt trầm trầm nhìn về phía trước.

“Tôi...”

Tô Thi Thi sửng sốt, giật mình phản ứng kịp. Thì ra là anh ăn dấm chua với sư huynh.

Lưu Thi Thi nói: “Có một số người, tuy mới gặp nhau lần đầu tiên, liền cảm thấy được là bạn tốt, mà còn đời này chỉ có thể là bạn tốt nhất.”

Tô Thi Thi trước mắt giống như hiện ra cảnh tượng năm đó, lần đầu tiên gặp Tống Trọng Hạo.

Cô cười cười: “Khi đó tôi đi nộp bài tập cho giáo viên, bị một bạn học vu cáo hãm hại nói tôi sao chép thiết kế của anh ta. Lúc ấy sư huynh tôi vừa lúc cũng ở đó, anh chỉ là nhìn thoáng qua bản thiết kế, đã nói là tôi bị oan.”

“Bùi Dịch, anh biết không? Khi đó tôi với anh ấy là lần đầu tiên gặp mặt, thậm chí trước đó còn chưa từng nghe nói qua tên của tôi. Nhưng tất cả mọi người đều không tin tôi, là anh ấy đứng ra đảm bảo giúp tôi giải oan. Tôi thừa nhận tôi cùng sư huynh trong lúc đó có một loại cảm giác hiểu rõ nhau, rất nhiều người hâm mộ không nghĩ đó là tình bạn.”

Bùi Dịch dừng bước, thâm sâu nhìn cô, thật lâu sau, hỏi: “Vậy còn tôi? Hiện tại trong mắt em tôi là gì?”

Tô Thi Thi sững sờ nhìn anh, chợt cong khóe miệng, phun ra hai chữ: “Đàn ông!”

Cô nói xong liền hướng tới phía trước chạy đi.

“Đàn ông?”

Bùi Dịch trong lòng giống như bị lấp đầy muối, rồi lại bị rót vào một tầng mật, lại mặn lại ngọt.

“Đàn ông phải không?” Bùi Dịch ánh mắt tối sầm lại. Anh làm cho cô biết, ý nghĩa của hai chữ đàn ông này!

Khi máy bay hạ cánh, đã trải qua mười mấy giờ. Tô Thi Thi vừa xuống đất, mới vừa mở điện thoại, Ôn Ngọc liền gọi đến.

“Thi Thi, cô không cần khổ sở, một... Chỉ là một người đàn ông mà thôi, không cần bận tâm! Cô không cần giữ trong lòng...” Ôn Ngọc khóc nói.

“Hả?” Tô Thi Thi lờ mờ.

Đột nhiên lại xảy ra chuyện gì nữa?

Cả nhà cuối tuần vui vẻ. Bạn mới ngủ dậy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.