Chú À! Đừng Nên Thế! - Quyển 1

Chương 105: Chương 105: Lần này thật sự tìm đường chết




Tô Thi Thi tuyệt đối hối hận rồi.

Cùng Bùi Dịch đấu, cô từ đầu liền không thắng nổi, chỉ tự hành hạ mình thôi!

Hiện tại tốt rồi, trên người anh không ngừng phát ra lãnh khí, cô như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

 Bất quá xem đến bên cạnh Khúc Hồng Mai cúi đầu, bộ dáng đến thở cũng không dám thở mạnh, trong lòng cô ít nhiều thoải mái một chút.

Không phải vu cáo hãm hại nói cô bên người giàu có sao? Cô trái lại muốn cho cô ta xem xem, người giàu có này tới cùng có dễ hầu hạ hay không!

May mà xây dựng Tiệp Khắc cách xây dựng Minh Đỉnh chỉ có hơn 10 phút đi xe, rất nhanh liền đến rồi.

Lúc Khúc Hồng Mai xuống xe, cả người giống như bị hạ đường huyết vậy, không còn chút khí thế. Cô ta chưa từng phát hiện cùng Bùi Dịch tiếp xúc gần gũi chính là khủng bố như vậy!

Tô Thi Thi cũng không tốt hơn chỗ nào, lúc xuống xe vụng trộm lườm Bùi Dịch một cái.

Mà người đàn ông này, sắc mặt trong veo mà lạnh lùng, tuy nhiên trên mặt nhìn không ra cảm xúc, nhưng mà Tô Thi Thi biết, anh thật sự tức giận rồi

Được, lần này thật sự tìm đường chết rồi.

“Tôi lần sau không dám nữa.” Tô Thi Thi chạy đến bên cạnh Bùi Dịch, lặng lẽ lôi kéo tay áo của anh.

Bùi Dịch nhìn cũng chưa từng nhìn cô liếc mắt một cái, mặt trầm xuống nâng bước đi vào trong.

“Bùi tiên sinh, anh nên rộng lượng một chút, đừng giống như đàn bà ...”

Tô Thi Thi còn chưa nói xong, Bùi Dịch liền quay đầu nhìn qua, dơ tay nắm cằm của cô, như có như không nói: “Đàn bà?”

“Tôi... Sai rồi.” Tô Thi Thi sọ làm cho người khác chú ý, khẩn trương hướng bên cạnh anh nhích lại gần, làm bộ như thân mật, nhưng mà  giọng nói lại nghiến răng nghiến lợi, “Nói đi, anh như thế nào mới có thể nguôi giận?”

“Đêm nay đổi tư thế.” Bùi Dịch nhàn nhạt nói.

“Anhi...” Tô Thi Thi sắc mặt trầm xuống.

“Sao vậy?” Bùi Dịch nguy hiểm nhìn chằm chằm cô.

Tô Thi Thi lập tức ha ha cười gượng: “Chú à, tùy người định đoạt.”

“Vốn là như vậy rồi.” Bùi Dịch mãn ý buông cô ra, thuận tay đem cô ôm vào trong ngực, nâng bước đi vào phía trong.

Khúc Hồng Mai đi theo phía sau bọn họ, trong lòng ghen tị muốn chết.

Dựa vào cái gì Tô Thi Thi số mệnh tốt như vậy, cũng là phụ nữ, trong mắt Bùi Dịch cũng chỉ có cô!

“Không đúng, cô hình như là tiểu thư Đoàn gia...” Khúc Hồng Mai ánh mắt tối sầm lại, nói vậy không phải là chú của Tô Thi Thi à!

Hiện tại thân phận của Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi cũng sớm đã lộ ra ngoài, Khúc Hồng Mai tự nhiên cho rằng Tô Thi Thi là vìthân phận tiểu thư Đoàn gia mới có thể để cho Bùi Dịch đối với cô xem trọng nhiều hơn.

Nhưng trong lòng cô ta nghĩ gì, Tô Thi Thi một chút đều không quan tâm.

Hỗ Sĩ Minh đã sớm phái ngừời ở bên ngoài chờ, thấy Tô Thi Thi bọn họ đến liền đến đón đưa bọn đi đến kho hàng. Tới nơi này lần nữa, Tô Thi Thi trong lòng lại vẫn là có chút thổn thức không thôi.

Lần trước nổ mạnh cô trong lòng vẫn còn sợ hãi, không biết bây giờ...

“Không có việc gì.” Bùi Dịch cầm tay cô, ôm cô đi về phía trước.

Tô Thi Thi trong lòng ấm áp. Có anh ở đây, giống như thật sự không sợ cái gì nữa rồi.

“Tô tiểu thư, vật liệu câc vị cần ở kho hàng số 3.” Đến tiếp khách là trợ lý phó tổng  đang đưa bọn họ đi về phía trước.

Lúc đi ngang qua chỗ kho hàng bị nổ mạnh lần trước, bước chân Tô Thi Thi đột nhiên dừng lại, lặng lẽ nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái.

Trong thời gian ngắn như vậy, xây dựng Minh Đỉnh vậy mà lại lần nữa dựng nên một tòa nhà chứa hàng giống như cũ, thật đúng là thần tốc!

“Tô tiểu thư, Bùi tiên sinh, mời đi bên này.” Trợ lý phó tổng thấy Tô Thi Thi dừng lại không đi, lập tức khẩn trương nói.

Tô Thi Thi sắc mặt đỏ lên, cúi đầu có chút không được tự nhiên sờ sờ cái mũi.

Cô cùng Bùi Dịch phỏng chừng đã sớm bị liệt vào sổ đen của bọn họ, cũng khó trách vị trợ lý này khẩn trương như vậy.

“Tô tiểu thư, Hỗ phó tổng điện thoại.” trước cửa kho hàng số 3, trợ lý phó tổng lấy di động đi đến bên cạnh Tô Thi Thi, cực kỳ cung tất kính đưa điện thoại cho cô.

Tô Thi Thi theo bản năng nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, chỉ thấy anh đã đen mặt, khí thế cực kỳ khủng bố.

Tô Thi Thi ngầm thở dài, nhận lấy di động, đưa tới bên tai “Alo” một tiếng.

“Tô tiểu thư đừng quên ước định của chúng ta.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói không rõ cảm xúc của Hỗ Sĩ Minh.

“Đương nhiên.” Tô Thi Thi không quan tâm đáp lại.

“Tôi hi vọng tôi cùng Tô tiểu thư hẹn hò không cần xuất hiện người thứ ba.” Hỗ Sĩ Minh cũng có ngụ ý nói.

Tô Thi Thi nhếch môi, không sợ chết trả lời: “Có bản lĩnh anh tự nói với anh ấy đi? Không có bản lĩnh thì không nên ở chỗ này châm ngòi ly gián.”

Cô nói xong bốp một phen liền cúp điện thoại.

Trong văn phòng phó tổng của xây dựng Minh Đỉnh, Hỗ Sĩ Minh chấn kinh nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động đang hiệ thị bốn chữ “trò chuyện kết thúc“.

Cái người phụ nữ chết tiệt này vậy mà lại dám cúp điện thoại của anh ta, mà còn ở nơi đó nói móc anh ta!

“Tô Thi Thi, cô thật là giỏi lắm!” Hỗ Sĩ Minh giờ phút này giống như là một con sư tử nguy hiểm, toàn thân tản ra lãnh ý.

“Hí...” trước cổng kho hàng số 3, Tô Thi Thi đột nhiên cảm thấy được có chút lạnh, kìm lòng không đậu hướng về phía Bùi Dịch đang đứng ở bên cạnh nhích lại gần.

Đối với sự ỷ lại của cô gái nhỏ này, Bùi Dịch hiển nhiên cực kỳ hưởng thụ, lạnh nhạt ôm cô hướng vào trong kho hàng đi đến. Phía sau, vị trợ lý phó tổng cùng Khúc Hồng Mai vội vã đuổi theo.

“Chậc chậc...” Tô Thi Thi đến chỗ trong kho hàng, đang nhìn đến rực rỡ muôn màu vật liệu kiến trúc khi đó, mi mắt liền nheo lại, cười đến giống Tiểu Hồ Ly trộm được bảo ngọc tu luyện ngàn năm vậy.

“Hỗ điên khừng thật đúng là rất yên tâm. Anh ta là chắc chắn tôi không dám quỵt nợ phải không?”

“Vui vậy sao?” Bùi Dịch cúi đầu nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái.

Cô gái nhỏ của anh trong lòng suy nghĩ cái gì, anh tự nhiên nhìn ra được tới.

Tô Thi Thi mạnh gật đầu.

Trong kho hàng này đều là vật liệu bảo vệ môi trường cực kỳ tốt, rất nhiều thứ có tiền mà không chắc đã mua được vật liệu đặc biệt tốt như vậy. Tô Thi Thi thích thú nhìn thật lâu, không nghĩ tới ở trong này lại thấy được nhiều như vậy!

Đương nhiên thích rồi !

Bùi Dịch nhếch môi, nhàn nhạt nói: “Thích liền đem toàn bộ di chuyển đi.”

Tô Thi Thi trên mặt tươi cười cứng đờ.

Ông chú của tôi ơi, anh nghĩ đây là kho hàng của nhà mình chắc!

“Tôi mua được.” Bùi Dịch phun ra ba chữ.

Tô Thi Thi lập tức liền vui vẻ!

Cường hào, anh thắng rồi !

Tô Thi Thi khẩn trương lấy điện thoại ra thúc giục công nhân đến đây chuyển vật liệu đi.

Bên cạnh, trợ lý Hỗ Sĩ Minh tròng mắt đều trừng to đến nỗi muốn rớt ra luôn rồi.

Anh ta không nghe lầm chứ? Hai vị này thật đúng là xem nơi này là kho hàng nhà mình rồi !

Nhưng mà Bùi Dịch ở trong này, anh ta cũng không dám đắc tội.

Bên kia, Khúc Hồng Mai cảm giác chính mình là cái bình hoa, trong lòng một cái vẻ mắng Tô Thi Thi.

“Cô bảo tôi đi theo chính là muốn tôi tới xem các người ân ân ái ái à?” Cô ta muốn tức chết rồi, hận không thể xoay người rời đi.

“Tô tiểu thư, các người di chuyển vậy liệu trước tiên cần ở bên cạnh kí tên.” Vị trợ lý phó tổng kia trán ứa ra mồ hôi lạnh, nơm nớp lo sợ đem một phần văn kiện đưa tới trước mặt Tô Thi Thi.

Đây là trước khi tới đây, phó tổng đặc biệt phân phó.

Tô Thi Thi hai mắt nhíu lại.

Cô liền đoán được Hỗ điên khùng kia hẳn không dễ dàngnhư vậy để cho cô lấy đi vậy liệu.

May mắn cô có cách đối phó rồi.

Tô Thi Thi hướng về phía Khúc Hồng Mai cười tít mắt vẫy tay: “Khúc tiền bối, phiền toái tới đây một chút.”

Cô nói xong quay đầu đối với trợ lý phó tổng nói: “Khúc tiểu thư tại công ty là tiền bối của tôi, cấp bậc cao hơn tôi. Tôi chỉ là một trợ lý, có một số việc không làm chủ được, ký tên chuyện này anh tìm cô ấy đi.”

“Thi Thi...” Khúc Hồng Mai trong lòng vui vẻ, bị Tô Thi Thi trước mặt Bùi Dịch cùng người ngoài khen tặng như vậy, cái đuôi đều nhanh chóng ngoe ngẩy nữa rồi.

Trước đây cô ta có phải quá đa nghi rồi hay không? Tô Thi Thi này rõ ràng là đánh giá cô ta rất cao!

“Cái này...” Vị trợ lý phó tổng kia cực kỳ khó xử.

Anh ta cũng không nghĩ tới sẽ đột nhiên xuất hiện một người tiền bối gì gì đó, dựa theo trình tự, quả thật nên là do người cấp bậc cao hơn đến ký.

Nhưng cảm thấy được không thích hợp!

“Có vấn đề sao?” Tô Thi Thi vẻ mặt vô tội nhìn trợ lý phó tổng 

“Không...”

Không sao đúng không? Trợ lý phó tổng cũng không xác định được rồi.

Lúc này nhóm người công nhân đã đến nơi. Tô Thi Thi lập tức chạy lên đi chỉ huy bọn họ di chuyển vật liệu.

Vị trợ lý phó tổng kia lén lút đưa mắt nhìn Bùi Dịch, yên lặng  đem lời muốn phản đối nuốt trở vào, đem văn kiện đưa tới trước mặt Khúc Hồng Mai.

Khúc Hồng Mai khinh thường liếc cái người không biết nhìn người kia liếc mắt một cái, cầm lấy bút roẹt roẹt ký hạ tên mình.

Lúc Tô Thi Thi quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Khúc Hồng Mai đem văn kiện đã ký xong đưa trả lại cho trợ lý tiên sinh, trong mắt giảo hoạt chớp lóe rồi biến mất.

Cùng cô đấu sao? Để xem các người chết thế nào!

Trốn ko đc thì thôi. Làm thì làm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.