Chú À! Đừng Nên Thế! - Quyển 1

Chương 284: Chương 284: Mắng giỏi không?




Edit: Mít

Beta: Ryeo

“Tên khốn kiếp này!” Tô Thi Thi nhìn chằm chằm cái tin nhắn này ước chừng một phút đồng hồ, hai mắt màu đỏ tươi, một quyền đập bể bàn.

Bên cạnh, Bùi Dịch đang xem văn kiện, ánh mắt trầm xuống, đứng lên đi nhanh tới chỗ cô: “Xảy ra chuyện gì?”

Tô Thi Thi hốc mắt đỏ lên, đưa tin nhắn điện thoại di động cho anh xem, trong mắt đều là ủy khuất.

“Đừng nóng vội.” Bùi Dịch đưa mắt nhìn nội dung tin nhắn, trong mắt ngoan độc chớp lóe rồi biến mất.

Anh vỗ bả vai Tô Thi Thi một cái, xoay người cầm lấy di động chính mình muốn gọi điện thoại.

“Đợi một chút!” Tô Thi Thi bỗng nhiên giữ chặt tay Bùi Dịch, hướng về phía anh lắc lắc đầu.

“Nếu em không đáp ứng, anh ta có phải hay không còn có thể tiếp tục gây chuyện?” Tô Thi Thi nhẹ giọng hỏi.

Bùi Dịch vẻ mặt bị kiềm hãm, đem cô nhẹ nhàng ôm ở trong ngực, trầm giọng nói: “Không cần sợ anh ta.”

“Em biết.” Tô Thi Thi nói.

Cô vẫn đều biết năng lực Bùi Dịch. Cô tin tưởng Bùi Dịch có thể bảo vệ cô hoàn toàn, nhưng cô không hề nghĩ muốn vĩnh viễn trốn trong vòng bảo hộ của anh.

Cô không muốn trở thành phiền toái của anh, cô càng muốn trở thành người có thể cùng anh sóng vai đứng cùng nhau.

Tô Thi Thi hít sâu một hơi, đột nhiên đoạt lại di động của mình, nhíu mày nghiêng Bùi Dịch liếc mắt một cái: “Làm khó đến tận cửa nhà, tuyệt đối không thể đáp ứng anh ta!”

Tô Thi Thi hung tợn trừng mắt, lập tức cầm điện thoại gọi cho Hỗ Sĩ Minh.

Người phụ nữ này...

Bùi Dịch hai tay ôm ngực, khẽ tựa vào bên cạnh bàn làm việc, dù bận vẫn ung dung nhìn Tô Thi Thi.

Vừa kết nối, Tô Thi Thi không đợi Hỗ Sĩ Minh trả lời liền khai chiến rồi.

“Hỗ tiên sinh, xin hỏi anh rảnh rỗi lắm đúng không hả? Dùng cái trò trẻ con này có ý nghĩa sao? Một người đàn ông hơn ba mươi, lại lấy một con chó uy hiếp người khác, không biết bẽ mặt sao?”

“Tôi nói anh tới cùng là sợ người đàn ông của tôi, cho nên mới quanh co lòng vòng tới bắt nạt tôi sao? Anh cho là anh như vậy, người đàn ông của tôi sẽ sợ anh sao? Tôi nói cho anh biết, như vậy sẽ chỉ làm chúng tôi khinh thường anh!”

“Anh là người như thế, sống trên đời liền là lãng phí lương thực, ô nhiễm không khí. Anh đừng nói chuyện, anh vừa nói, tôi liền cảm giác lỗ tai tôi muốn điếc!”

( Mít: Oimeoi )

Tô Thi Thi oang oang nói, liền một hơi cũng không thở một tiếng, một hơi văng lên dài một chuỗi.

Đầu bên kia điện thoại, Hỗ Sĩ Minh bị cô mắng quá sửng sốt, thật lâu mới phản ứng kịp, sắc mặt tối đen, tức giận đến đỉnh đầu đều nhanh bốc hơi rồi.

“Tô Thi Thi, cô nói lại một...”

“Hỗ tổng, tôi đã suy nghĩ tường tận, quyết định đồng ý cạnh tranh đấu thầu, hẹn gặp lại!” Tô Thi Thi nói xong liền bốp một phen cúp điện thoại.

Hô - -

Vui rồi!

Vô cùng vui!

Hỗ Sĩ Minh sững sờ xem di động hiện bốn chữ trò chuyện kết thúc, chỉ cảm thấy một cỗ khí ở trong cổ họng, trên cũng không phải, dưới cũng không phải, làm anh nổ mạnh rồi.

“Tô Thi Thi!”

“Ầm!” Mobile phone bị nện trên mặt đất, nháy mắt vỡ thành mấy nửa. Hỗ Sĩ Minh tức giận đi qua đi lại, một cước đá chiếc ghế, đem ghế dựa đá ngược đáy lên trời.

“Tô Thi Thi cô giỏi lắm!” Hỗ Sĩ Minh gắt gao nắm bắt quả đấm.

Anh từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, mỗi người nhìn đến anh đều là cung kính, nịnh bợ còn không kịp, đâu nào bị người ta mắng như vậy!

Anh nghĩ tới Tô Thi Thi vừa rồi mắng những lời này, liền máu nóng dâng lên, hận không thể tiến lên làm thịt người phụ nữ kia!

“Đáng chết!” Hỗ Sĩ Minh thật sự bị chọc giận điên rồi. Càng đáng giận hơn là, anh vậy mà một câu đều đã chưa nói xong, toàn bộ cũng chỉ có đứng ở chỗ này chịu bị mắng!

Tức chết anh rồi!

Cao ốc Ngôi sao lầu 16, Tô Thi Thi quẳng xuống điện thoại, vô cùng vui vẻ mà thở phào nhẹ nhõm, quay đầu cười hì hì nhìn Bùi Dịch, chân chó hỏi han: “Em vừa rồi mắng có khí thế không?”

Ặc

Bùi Dịch khóe miệng rút rút, yên lặng nhìn đến nơi khác.

Anh cảm giác về sau vẫn lại là ít trêu chọc cô thì tốt hơn.

Đánh cũng đánh không được, mắng lại mắng không xong, ầm ĩ lại ầm ĩ không thể nào. Chống lại một cô gái miệng lưỡi sắc bén này, hoàn toàn cũng chỉ có kinh ngạc với sự trả đũa của cô mà thôi!

Bất quá, những lời Tô Thi Thi vừa rồi nói câu nào cũng là “Người đàn ông của tôi”, nghe cực kỳ êm tai. Bùi tiên sinh lỗ tai ửng đỏ, trong lòng vui sướng cực kỳ.

Chỉ là - -

Bùi Dịch nghĩ đến cái gì, vù một phen quay đầu, nguy hiểm nhìn chằm chằm Tô Thi Thi: “Người nào cho em đồng ý!”

Tô Thi Thi rụt rụt cổ, lặng lẽ lui về sau.

“Em dám trốn thử xem?” Bùi Dịch ở phía sau cô lạnh lùng nói.

Tô Thi Thi dừng bước, quay đầu đáng thương tội nghiệp nhìn anh: “Đều mắng thành như vậy, không thể không cho anh ta chút ngon ngọt sao? Bằng không anh ta sau này sống chết đả kích kiếm chuyện với em làm sao đây?”

“Em cần đi lấy lòng anh ta sao?” Bùi Dịch giọng nói càng thêm băng lãnh, hiển nhiên không vui rồi.

“Anh không phải nói quảng cáo hình ảnh sao? Em đây đi tham gia cạnh tranh đấu thầu, cũng là biến thành thay mọi người trong người công ty làm quảng cáo, chẳng lẽ không tốt sao?” Tô Thi Thi thật cẩn thận nói.

“Tô Thi Thi, hai chuyện này là khác nhau.” Bùi Dịch hít một hơi thật sâu, trong giọng nói có chút đau kịch liệt.

“Em...”

“Em không cần như vậy.” Bùi Dịch đi lên phía trước, một tay vươn lấy kéo cô vào trong ngực, gắt gao ôm cô.

Cô bé ngốc nghếch này, cho rằng anh không biết sao? Cô đồng ý với Hỗ Sĩ Minh chẳng qua là không muốn để cho anh cùng Hỗ Sĩ Minh xung đột càng thêm căng thẳng mà thôi.

“Anh... Anh không thể giả vờ không biết được sao?” Tô Thi Thi buồn bực nói.

Tại sao mỗi lần cô làm cái chuyện gì người đàn ông này đều có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu.

Cô quả thật không nghĩ muốn để cho chuyện này càng thêm căng thẳng làm khó anh. Cô biết Bùi Dịch vẫn luôn ẩn nhẫn. Anh âm thầm mưu đồ nhiều năm như vậy, khẳng định là có chuyện chính mình phải làm.

Mà vì sự xuất hiện của cô, rất có khả năng làm thay đổi cục diện bàn cờ của anh vốn đang đi đúng hướng chuyển xấu, cô không nghĩ muốn trở thành điểm yếu của anh.

“Vợ yêu, em như vậy làm cho anh cảm thấy chính mình cực kỳ vô năng lực.” Bùi Dịch ôm Tô Thi Thi, thấp giọng nói.

“Bùi Dịch...” Tô Thi Thi hốc mắt bỗng dưng đau xót, đáy lòng ở chỗ nào đó lại bởi vì cách gọi vợ yêu này làm chấn động một cái.

Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, cúi đầu nói: “Vợ chồng cùng tiến cùng lui, đồng cam cộng khổ. Em muốn đứng ở bên cạnh anh, mà không phải ở phía sau anh.”

Bùi Dịch thân thể cứng đờ, thật lâu sau, đem cô một lần nữa ôm vào trong ngực, ôm thật sự cực kỳ chặt.

Anh chống lại Tứ Đại Gia Tộc ở Bắc Kinh trận này tuy chiến tranh không có khói thuốc, hiện giờ đã không có đường lui.

Anh cho rằng trên một đường này toàn bộ đều là lạnh lẽo, đúng là Tô Thi Thi xuất hiện lại cho anh cảm giác được ấm áp.

“Tô Thi Thi, cho anh một thời gian.” Bùi Dịch ôn nhu nói.

“Anh sẽ từ từ buông bỏ.” Một câu này, Bùi Dịch cũng không nói gì.

“A! Em nhớ tới tới một việc!” Tô Thi Thi bỗng nhiên đẩy Bùi Dịch ra, lập tức nhấc mobile phone lên nhìn, miệng nhắc tới, “Em nhớ rõ ngày hôm qua giống như Đồng Đồng có gửi em tin nhắn muốn em thêm nó vào danh sách bạn tốt, em quên rồi!”

Bùi Dịch: “...”

Không khí tốt như vậy! Người phụ nữ đáng chết này có lúc anh thật sự rất muốn bóp chết cô!

Mãi đến anh xoay người nhìn Tô Thi Thi đang quay mặt, thân thể mạnh cứng đờ, lập tức khóe miệng chậm rãi gợi lên quét xuống ý cười, ấm áp cực nóng.

Bên kia Tô Thi Thi làm bộ xem mobile phone, lại đang lén lút lau nước mắt.

Cô bé ngốc này lại lén lút khóc.

Tô Thi Thi quả thật quên Đoàn Tĩnh Đồng gửi cho cô cái tin tức kia rồi. Cô khẩn trương lựa chọn gọi đi.

Vừa mới gọi, không quá hai giây, Đoàn Tĩnh Đồng liền gửi đến đây một tin tức.

Một cây đao đang nhỏ máu, còn có hai quả bom, cuối cùng lại là một cái biểu tượng tức giận phun lửa.

Tô Thi Thi mỉm cười.

Xem ra tiểu tử này ở nhà không hề vui vẻ.

Cô lấy di động, quay đầu nhìn Bùi Dịch: “Chúng ta đi đón nó trở về được hay không?”

Bùi Dịch nhướng mày: “Em không chê nó ầm ĩ?”

Tô Thi Thi cười cong lên mi mắt: “Kỳ thật trong nhà có náo nhiệt cũng vui mà.”

Nói xong, lại cúi đầu cùng Đoàn Tĩnh Đồng hai người gửi biểu tượng chém giết lẫn nhau.

Bùi Dịch nhìn khuôn mặt người phụ nữ nhỏ mang theo ý cười, đáy lòng nơi nào đó giống như là rót vào một dòng nước ấm, ấm đến nỗi anh thiếu chút nữa khống chế không nổi.

Anh biết Tô Thi Thi kỳ thật không hề quá thích tính tình thằng nhóc kia.

Nhưng mà bởi vì Đoàn Tĩnh Đồng là em trai của Bùi Dịch anh. Cô đang thử cùng nó ở chung, thử tiếp thu nó.

“Đồ ngốc.” Bùi Dịch cười lắc đầu.

Mà kế hoạch đi đón Đoàn Tĩnh Đồng, vì nguyên nhân Nhậm Tiếu Vi phản đối phải gác lại rồi.

Sau khi Tô Thi Thi đem Hỗ Sĩ Minh mắng to, ngừng một trận lại đồng ý đi cạnh tranh đấu thầu, Hỗ Sĩ Minh bên kia không ngờ lại yên tĩnh hai ngày.

Hai ngày này, Tô Thi Thi không biết bất kì tin tức gì của Tiểu Vịnh.

Trong nhà mấy con cún con kia bởi vì không có sữa mẹ nuôi nấng, chỉ có thể uống sữa bò, hai ngày này đói kêu oa oa. Không có mẹ cũng không có tâm tình ăn uống gì, mới mấy ngày liền gầy yếu đi.

Ngày hôm đó Chủ nhật được nghỉ, Bùi Dịch mang theo Tô Thi Thi ra ngoài, lúc Tô Thi Thi đang muốn lên xe, rõ ràng nhìn thấy Đại Cẩu Tử trên người mang hai rương chó con theo ra ngoài.

“Muốn dẫn mấy đứa nhỏ cùng đi?” Tô Thi Thi khó hiểu hỏi Bùi Dịch.

“Ừm.” Bùi Dịch thay Tô Thi Thi mở cửa xe, lại cho Đại Cẩu Tử kéo bọn nhỏ của nó lên xe.

Chỉ là xe đi ra đường, Tô Thi Thi nhìn bên ngoài đường phố, dụi dụi mắt.

Sao con đường này nhìn có chút quen thuộc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.