Chú À! Đừng Nên Thế! - Quyển 1

Chương 77: Chương 77: Mặt bị đánh sưng lên




“Tô tiểu thư, phu nhân mời cô qua ăn cơm.” Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, từ gian nhà chính Hồng Cầm nghiêm mặt đi tới, liếc mắt đánh giá Tô Thi Thi, trong giọng nói đều là khinh thường.

“Tô tiểu thư chơi đùa vui vẻ quá nhỉ, uổng phí phu nhân quan tâm việc học tập cảu cô, cố ý nhờ đại tiểu thư mang tài liệu đến cho cô, không nghĩ tới cô vẫn còn không cảm kích.”

Tô Thi Thi trong lòng hơi trầm xuống, âm thầm hít vào một hơi.

Cô coi như bà ta là một người phụ nữ đến thời mãn kinh phát giận đi.

“Sao vậy, Tô tiểu thư vẫn không phục? Chẳng lẽ tôi nói gì sai rồi sao?” Hồng Cầm thấy Tô Thi Thi cúi đầu không nói lời nào, ngữ khí lại lạnh vài phần.

Tô Thi Thi âm thầm nắm chặt tay lại.

Nể mặt Bùi Dịch, cô nhẫn!

Mặc kệ nói thế nào, Hồng Cầm cũng là người đên cạnh chăm sóc  mẹ của Bùi Dịch, cô dù thế nào cũng phải cho bà ta vài phần mặt mũi.

Nhưng mà có người hiển nhiên không hề nghĩ muốn buông tha cô.

“Tô tiểu thư, cô đừng trách dì Hồng tôi lắm miệng. Tôi hôm nay liền ở trong này nhắc nhở cô một câu, muốn làm con dâu của Đoàn gia vẫn lại là được giữ quy củ, bằng không truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của Bùi thiếu gia.”

Tô Thi Thi quả đấm mạnh xiết chặt, móng tay đâm sau vào trong thịt, đâm mạnh đến nỗi cô cảm thấy đau nhức.

“Tô tiểu thư...” Tiểu Ưu khẩn trương nhìn Tô Thi Thi, sợ cô nhịn không được cùng Hồng Cầm gây gổ.

Tô Thi Thi chậm rãi thở ra một hơi.

Được, cô nhẫn!

Cô bài nặn ra một nụ cười máy móc: ”Dì Hồng nói đúng lắm, tôi sẽ nhớ kỹ.”

“Vậy sao? Nhưng mà tôi thấy cô có vẻ một chút cũng chưa để ở trong lòng. Bằng không lúc trước cũng sẽ không ở nước ngoài đối với đại tiểu thư không lễ phépnhư thế.”

Hồng Cầm cười nhạo nói: “Tô tiểu thư, cô nói sao cũng là đại tiểu thư Đoàn gia, muốn trách liền chỉ có thể trách mẹ cô chính mình không bản lĩnh, cho cô...”

“Bà lặp lại lần nữa!” Tô Thi Thi sắc mặt rồi đột nhiên chuyển lạnh, ánh mắt sắc bén trừng mắt nhìn Hồng Cầm.

Cô cái gì đều đã có thể nhẫn, nhưng là tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào nói xấu mẹ cô một câu!

“Mẹ tôi đã chết rồi, bà hiểu không? Bị chôn sống bức tử rồi ! Bà cảm thấy được mình hiện tại ở trong này nói bóng gió xỉ vả mẹ tôi thích hợp sao?” Tô Thi Thi cắn răng nói.

“Cô...”

“Tôi cái gì? Xin hỏi bà là lấy cái thân phận gìtới đối với tôi khoa tay múa chân? Tôi nói cho bà biết, cho dù tôi hiện tại họ Tô, tôi cũng là trưởng nữ danh chính ngôn thuận của Đoàn gia. Bà muốn đem một cái kêu loại Tiểu Tam kia tung hô cung phụng thành chủ nhân tôi không ý kiến, phiền toái đừng kéo tôi vào cùng!”

Cô ngấm ngầm chịu đựng không có nghĩa là cô không còn cách nào khác! Cô kính trọng Hồng Cầm lớn tuổi, nhung mà không có nghĩa là bà ta có thể giẫm đạp trên đầu cô dắt mũi mà đi. Thật đúng là lấy vì tốt cho cô mà ức hiếp cô à!

“Cô... Cô...” Hồng Cầm tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, chỉ vào Tô Thi Thi nói, “Đều nói cô miệng lợi hại tôi còn không tin, hiện tại xem như biết rõ, khó trách lại có thể làm cho lão gia tức giận phải vào bệnh viện.”

“Sao vậy, bà bây giờ còn muốn quản chuyện nhà của tôi?” Tô Thi Thi mặt triệt để kéo xuống.

“Xảy ra chuyện gì?” Nơi xa đột nhiên truyền đến giọng nói của Bùi Dịch.

Tô Thi Thi tim liền đập liên hồi, không nghĩ tới anh nhanh như vậy đã trở về.

Hồng Cầm vừa thấy Bùi Dịch đến, hốc mắt liền đỏ, hướng về phía Bùi Dịch nói: “Bùi thiếu gia người tới vừa lúc. Cậu phải quản giáo lại Tô tiểu thư, thật sự là vô pháp vô thiên rồi!”

Hồng Cầm nói xong liền lau nước mắt đi tới, liền giống như chịu uất ức thật lớn vậy.

Tô Thi Thi đáy lòng lạnh lẽo một mảnh.

Dì Hồng kia bỏ đi trái lại vừa lúc, để lại một cục diện rối rắm cho cô, cô chẳng phải là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bùi Dịch. Thấy anh chau mày, khóe môi nhếch, hiển nhiên là tức giận.

Tô Thi Thi trong lòng se lại, không biết sao vậy, ở một khắc này cảm giác đặc biệt tủi thân.

“Bà ấy nói gì em rồi hả?” Bùi Dịch đi tới, xoa nhẹ đỉnh đầu cô một cái, nhẹ giọng hỏi.

Tô Thi Thi nước mắt liền ào ào rơi ra, cúi đầu hỏi: “Anh không trách tôi sao?”

Hồng Cầm là người bên cạnh mẹ anh, Tô Thi Thi vừa rồi triệt để đắc tội với bà ta, gián tiếp không phải là tương đương đắc tội với mẹ Bùi Dịch rồi sao.

“Em gần đây có vẻ khá lên nhỉ, bị người ta nói vài câu liền khóc.” Bùi Dịch ngón tay khẽ xoa đôi má Tô Thi Thi, lòng ngón tay chạm vào những giọt nước mứt đang rơi xuống kia, mang theo đau lòng.

“Tôi mới không phải bởi vì bị bà ta nói mới khóc.” Tô Thi Thi hít cái mũi, chính mình cũng hiểu được có chút buồn cười.

Bất quá liền là vì một câu thương tiếc của anh, cô liền cảm động thành cái dạng này.

Cũng thật quái lạ.

Bùi Dịch đứng thẳng, đưa mắt nhìn quản gia đứng một bên, giọng nói trầm trầm: “Nói, mới vừa xảy ra chuyện gì?”

Quản gia nhìn thoáng qua Tô Thi Thi, trong lòng run sợ, không dám nói lời nào.

Tô Thi Thi lôi kéo tay Bùi Dịch nói: “Chiến tranh của phụ nữ anh không cần tham gia, bản thân tôi có thể giải quyết.”

Cô nói xong sắc mặt suy sụp vài phần: “Bác gái bảo tôi qua đó ăn cơm.”

Bùi Dịch mày theo bản năng vừa nhíu, vừa định nói để cho cô không cần đi, nhưng mà nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Tô Thi Thi âm thầm quan sát đến sắc mặt của anh, nhìn đến đây, yên lặng thở dài: “Mẹ anh cũng không có nói cho anh cùng đi, cho nên anhi liền ngoan ngoãn ở lại trong biệt thự có được hay không?”“Người phụ nữ này, em không cần...”

“Có một số việc, trước sau cung phải đối mặt.” Tô Thi Thi ảm đạm cười, “Tôi đi thay quần áo.”

Cô nói xong liền chạy ra.

Bùi Dịch sững sờ nhìn bóng lưngcô, mâu trung nhu sắc chớp lóe rồi biến mất, đáy lòng tràn ra một cỗ thương tiếc.

Tô Thi Thi thông minh như vậy, không có khả năng không cảm thấy được mẹ anh không thích cô.

Hiện tại vì anh cố gắng nhẫn nhịn đến như vậy, anh nói không cảm động là không có khả năng.

Lúc Tô Thi Thi đi đến nhà chính, không thấy Bùi Dịch đâu, không biết anh đã đi nơi nào.

“Tôi còn tưởng rằng Tô tiểu thư sẽ không tới.” Tô Thi Thi còn chưa vào cửa, bên trong liền truyền đến giọng nói ôn hoà của Hồng Cầm.

Tô Thi Thi hơi cong môi một cái, hướng về phía bà ta ngọt ngào kêu một tiếng “Dì Hồng”, giống như vừa rồi chuyện không vui vừa rồi từ đầu không phát sinh qua vậy

Lần này thật đến phiên Hồng Cầm kinh ngạc,hai mắtnhìn cô cảnh giác, xoay người rời đi.

Tô Thi Thi khóe miệng tươi cười, thản nhiên bình tĩnh đi vào.

Muốn làm cho cô khó chịu, cô cũng sẽ không để cho bà ta dễ chịu.

Cô vừa muốn đi vào nhà ăn, liền nghe bên trong truyền đến một giọng nói quen thuộc.

“Phu nhân người đừng nóng giận, là bản thân con không cẩn thận. Mà còn cũng khônglàm tốtnhiệm vụ to lớn mà người giao cho con.”

Đoàn Ngọc Tường? Tô Thi Thi nhíu mày, cô không nghĩ tới Đoàn ngọc tường trở về nhanh như vậy.

Phỏng chừng là bọn họ chân trước mới vừa đi, cô ta chân sau liền theo tới rồi.

Cô điều chỉnh khuôn mặt lại một chút, đi nhanh vào, nhìn thấy Đoàn Ngọc Tường khi đó, làm bộ như hoảng sợ lắm.

“Đại tiểu thư, sao vậy mau trở về đến đâynhư thế , không phải cùng Hỗ tổng một chỗ sao? Sớm biết thế này chúng tôi liền chờ cùng trở về.”

“Hỗ tổng?” Nhậm Tiếu Vi ngồi ở bên cạnh Đoàn Ngọc Tường trong mắt kinh ngạc chớp lóe rồi biến mất, nghi hoặc nhìn về phía Đoàn Ngọc Tường.

Đoàn Ngọc Tường sắc mặt cứng đờ, vội vàng lắc đầu nói: “Tôi cùng Hỗ tổng cũng không phải rất quen thuộc, cái kia chỉ là một cái hiểu lầm.”

“Hiểu lầm? Vậy cô nên nói với chú trẻ của mình giải thích rõ ràng. Anh ấy đang muốn nói chuyện này cùng lão gia, giúp các người hoà giải một chút nha.” Tô Thi Thi vẻ mặt lo lắng nói.

“Cô... Cô đừng nói lung tung !” Đoàn Ngọc Tường gấp đến độ mồ hôi lạnh đều đã ào ào tuông ra rồi.

Cô ta trước giờ  thích chỉ có một mình Bùi Dịch, từ đầu liền không nghĩ muốn cùng họ Hỗ kia có cái liên quangì.

Tô Thi Thi rõ ràng là cố ý!

Bởi vì sốt ruột, Đoàn Ngọc Tường nói xong liền đứng lên, chính diện đối mặt Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi vừa thấy mặt cô ta, mi mắt mạnh trợn to. Lần này là thật không cần giả vờ, thực sự bị dọa đến chỗ.

Chỉ thấy Đoàn Ngọc Tường trên mặt cục xanh cục tím, sưng như cái đầu heo vậy.

“Mặt của cô làm sao vậy? Hẳn không phải là bị những cô gái đó dánh chứ?” Tô Thi Thi kìm nén cười, tiến lên đồng loạt bắt được cánh tay Đoàn Ngọc Tường, dơ tay liền hướng tới mặt cô ta sờ soạng.

Cô dùng lực hung hăn ấn lên chỗ bị bầm xanh tím kia, ngoài miệng đau lòng nói: “Tôi vốn định nói với Bùi Dịch để cho anh ấy cho cô cùng trở về chung, như thế thì không. Vị Hỗ phó tổng cũng thật là, sao có trơ mắt đứng  nhìn cô bị mấy người phụ nữ kia khi dễ như vậy!”

“Cô... Tôi cũng không bị người nào khi dễ tôi, đây là bản thân tôi tự té ngã.” Đoàn Ngọc Tường nghiến răng nghiến lợi nói.

Cô ta nào có mặt mũi nói chính mình là bị một đám con gái đánh cho thành cái dạng này, còn không sợ chưa đủ mất mặt sao?

“Được rồi, ăn cơm đi.” Nhậm Tiếu Vi đứng lên ngắt lời hai người đang nói, thẳng tắp địa hướng tới bàn ăn đi đến.

Tô Thi Thi yên lặng đem nói nuốt trở vào.

Tuy Nhậm Tiếu Vi không có nói rõ, nhưng mà thái độ kỳ thật đã cực kỳ rõ ràng, bà là đứng về phía Đoàn Ngọc Tường.

Hiệp thứ nhất, vẫn lại là cô thua.

Nhưng chuyện này mới chỉ là bắt đầu, tiếp tục bữa cơm này là Tô Thi Thi khó ăn nhất từ trước đến giờ.

Trong bữa cơm chỉ có các ba người bọn họ, Nhậm Tiếu Vi cùng Đoàn Ngọc Tường nhẹ giọng nói chuyện với nhau, trò chuyện vô cùng hăng say, nhưng chả thèm đá động gì đến cô

Tô Thi Thi cúi đầu, lặng không tiếng động ăn, trong lòng không có chút cảm xúc gì.

Lúc này, cô đột nhiên rất nhớ Bùi Dịch.

Hôm nay 3 chương rồi nè. Nên thêm ko ta?????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.