Chú À! Đừng Nên Thế! - Quyển 1

Chương 707: Chương 707: Một thùng máu chó mực




“Bùi phu nhân mang theo người đi giúp Ôn tiểu thư báo thù rồi!”

“Nhân viên tập đoàn Hồng thị bị Bùi phu nhân cảm hóa, mỗi người đều đã khóc lóc nức nở, quyết định về sau không lại giúp người xấu làm điều ác nữa.”

“Lãnh đạo Hồng thị cùng với các trưởng bối Hồng gia toàn bộ trình diện, tràng diện một lần không thể khống chế.”

Ngắn ngủn vài phút, các loại tin tức đưa tin lại bay đầy trời. Một số người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, lấy tốc độ cực nhanh liền đem chuyện này tô vẽ đưa tin, như lửa cháy lan ra đồng cỏ lớn thành biển lửa, triệt để lan tỏa.

Tần Phong cùng Ôn Ngọc mới vừa ngồi vào trong xe, liền thấy được mấy tin tức này.

“Bùi Dịch, cậu là cái đồ quản vợ không nghiêm!” Tần Phong hận đến nghĩ muốn đập bể cửa kính xe.

“Thi Thi thật sự trở lại sao? Hiện tại tình huống thế nào a?” Ôn Ngọc thừa dịp Tần Phong không chú ý, lập tức túm lấy điện thoại di động.

“Quân nhi...” Tần Phong bàn tay vươn qua một nửa, lại yên lặng thu trở về.

Để cho cô nhìn xem cũng được, đỡ phải lúc đến được hiện trường không biết như thế nào ứng đối.

Chỉ là chuyện này, nhiệt náo không khỏi có phần quá mức rồi.

Người của tập đoàn Hồng thị bị đuổi chảy ra không còn một ai, dưới lầu hoà mình đứng một đám người. Không biết là người nào rảnh rỗi không có chuyện gì thông báo lãnh đạo thành phố. Hiện tại tốt rồi, tất cả mọi người chạy tới đứng cùng một chỗ.

Hồng Tinh Huy bò xuống hai mươi mấy tầng lầu, mới vừa đi tới cửa liền nhận được một cái tin dữ như vậy, tức giận đến thiếu chút nữa giận sôi lên.

Nhưng đồng thời, hắn càng thêm hưng phấn lên.

“Đều đã đến đây phải không? Tốt lắm, vậy thì nhìn xem là ai mất mặt!” Hồng Tinh Huy trong mắt lóe ra ánh tàn nhẫn, lập tức kéo áo Hồng Kỳ Ngôn, lãnh khốc nói, “Anh em kết nghĩa nhóm người gì đó toàn bộ đều gọi hết đến đây.”

“Nhị thiếu, chuyện này tuyệt đối không thể!” Hồng Kỳ Ngôn gấp đến độ mồ hôi lạnh túa ra ầm ầm, nào dám nghe theo.

“Hừ lá gan quá bé!” Hồng Tinh Huy lập tức đẩy hắn ra, chính mình cầm lấy điện thoại một bên đi ra ngoài, một bên gọi điện thoại.

Hắn mới vừa nói chuyện điện thoại xong, bỗng nhiên một thứ gì đó giống con ong một dạng bay qua trước mặt hắn. Hắn còn không có phản ứng kịp, đã ngửi thấy một cỗ hương vị gay mũi, lập tức liền liều mạng ho khan rồi.

“Đây là... Khụ khụ... Cái... Cái quỷ gì... Khụ khụ...” Vừa mở miệng nói chuyện lại hút vào một hơi khí tức gay mũi, Hồng Tinh Huy lúc này băng bó cổ, khó chịu dường như muốn tắt thở một dạng.

Hương vị này chẳng những kích thích, còn có thể làm cho người ta khó thở.

Khó trách những nhân viên kia toàn bộ đều đã chạy.

“Nhị thiếu... Khụ khụ... Khẩn trương... Khẩn trương ra ngoài!” Hồng Kỳ Ngôn che chở Hồng Tinh Huy khẩn trương chạy ra ngoài.

Bên ngoài, Tô Thi Thi dù bận vẫn ung dung nhìn toàn bộ chuyện này, một chút đều đã không biết là chính mình làm được quá đáng.

“Anh cùng Tần Phong là theo Hồng Hưng Nhiên làm giao dịch như thế nào? Lấy việc có chút giới hạn, trong giao dịch của các người cũng không có nói để cho em trai anh ta thương tổn Ngọc như vậy.” Tô Thi Thi mặt trầm xuống, nghĩ tới Hồng Tinh Huy đem Ôn Ngọc làm cho uất ức dến thế liền hận nghiến răng nghiến lợi.

Ôn Ngọc bị Hồng Tinh Huy làm cho có nhà không thể về. Rõ ràng nhớ Tần Phong như thế, lại chỉ dám ở sau lưng yên lặng nhìn. Năm năm đó, có mấy người có thể giống Ôn Ngọc như vậy, thật cẩn thận dè dặt đứng từ xa nhìn người đàn ông của mình năm năm!

“Ngọc cho tới bây giờ không trêu chọc qua hắn, hắn dựa vào cái gì đối với cô ấy như vậy! Hắn thật đúng là tưởng là nhóm người chúng ta sợ hắn? Bất quá liền là một cái Hồng gia, cùng lắm thì lại một nghèo hai trắng tay thôi, cũng tuyệt đối hẳn không để cho bọn họ bắt nạt Tần Phong cùng Ngọc như vậy!” Tô Thi Thi hốc mắt hồng hồng, nghiến răng nghiến lợi nói.

Chẳng lẽ chỉ là bởi vì Ôn Ngọc phù hợp với khẩu vị của Hồng Tinh Huy, liền phải gặp tai bay vạ gió sao?

Cô chính là nhìn không được!

Bùi Dịch nhìn đến dáng vẻ đau lòng của vợ yêu nhà mình, cũng đau lòng theo, ôm lấy cô, im lặng ủng hộ.

Bọn họ ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, bên kia những người lãnh đạo đều nhanh bệnh tim rồi.

“Tới cùng là chuyện gì xảy ra? Khẩn trương cho người ta rút đi, chuyện này ảnh hưởng quá không tốt rồi.” Thị trưởng mặt trầm xuống, thư ký bên cạnh trái tim mạnh khẽ run rẩy.

“Thị trưởng Vương, hiện tại tình huống này, sợ là che đậy không được rồi. Bùi tiên sinh cùng Bùi phu nhân là ở chỗ này, khuyên không được a.” Thư ký xoa mồ hôi, sốt ruột nói.

Thị trưởng Vương hướng Tô Thi Thi bọn họ nơi đó nhìn một cái, chỉ cảm thấy đau cả đầu.

Hai vị này trước kia làm những cái chuyện gì ông ta cũng tinh tường vô cùng. Vốn tưởng rằng có thể sống yên ổn vài năm, đâu nào nghĩ đến mới năm năm lại xảy ra chuyện như vậy.

Mà còn chuyện bây giờ, tính chất so với trước kia càng ác liệt.

Nhưng ông ta cũng không dám đắc tội vợ chồng Bùi Dịch. Công ty của bọn họ hàng năm nộp thuế đúng là không nhỏ, người nào dám đắc tội thần tài.

Đúng lúc này, nơi xa truyền đến một trận tiếng gầm gừ trung khí mười phần.

“Nó còn dám để cho đám anh em đến đây? Điên rồi phải không?” Đó là một vị Hồng gia lão thúc phụ, đại khái là nghe nói Hồng Tinh Huy kêu đám anh em đến đây, đang tức giận.

Thị trưởng Vương lại nhíu mày, trong lòng đã có lựa chọn, đối với thư ký nói: “Làm cho người ta canh chừng kỹ đường lớn các nơi, không được để cho người Hồng gia có thể đến gần chút nữa. Mặt khác coi chừng kỹ mấy vị trưởng bối khác của Hồng gia, đừng để bọn họ đưa người đến sinh sự.”

Ông ta dừng một chút, có chút buồn rầu nói nói: “Khẩn trương đi đem vị tổ tông kia mời đến đây.”

“Tổ tông?” Thư ký ngẩn người.

Thị trưởng Vương xoa mày, tức giận nói: “Chính là vị Ôn tiểu thư kia!”

Chuyện lần này, nếu không phải là vì Ôn Ngọc, có thể nhiệt náo lớn như vậy sao?

Quậy đến bây giờ, hộp thư cùng đường dây nóng riêng của thị trưởng ông đều nhanh nổ tung rồi. Toàn bộ đều là người dân thay Ôn Ngọc giải oan.

“Ôn tiểu thư cùng Tần tiên sinh đã ở trên đường tới rồi.” Thư ký vội vàng nói.

“Bật đèn xanh cho bọn họ, khẩn trương làm cho bọn họ đến đây.” Thị trưởng Vương nói, dừng một chút, lại nói, “Quản chế tốt giao thông, đừng dẫn tới hỗn loạn.”

“Điểm ấy Bùi tiên sinh có chừng mực. Anh ta đã sớm cho người ở những đoạn đường lân cận chuẩn bị tốt. Ngoại trừ nơi này, những nơi khác hiện tại cũng không có xuất hiện hỗn loạn. Tôi thấy, những phóng viên này đến đây gì gì đó, cũng đều là trước đó an bài tốt. Những người khác, cũng không có một ai hướng nơi này đến đây.” Thư ký nói.

Nếu không là như thế này, hiện tại nơi này một mảnh khu vực giao thông sợ là muốn tê liệt rồi.

“Xem ra là sớm có kế hoạch từ trước.” Thị trưởng Vương thở dài.

Nếu là như thế này, về sau có truy cứu tới, bọn họ nói cái gì cũng không tốt.

Đúng lúc này, Hồng Tinh Huy do Hồng Kỳ Ngôn che chở, từ tập đoàn Hồng thị vọt ra.

Hắn một hơi chạy tới đường cái bên này, đối diện Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch, tức giận đến ánh mắt đều là hồng.

“Bùi Dịch, Tô Thi Thi, các người làm như vậy, không sợ tôi kiện chết các người sao?” Hồng Tinh Huy lạnh lùng trừng mắt nhìn vợ chồng Tô Thi Thi, sắc mặt đáng sợ đến chỗ cực hạn.

Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch vai kề vai đứng, lúc này cũng chỉ là nhàn nhạt nhìn Hồng Tinh Huy, phẫn nộ trong lòng đã sớm dấu đi.

Bùi Dịch bảo hộ vợ yêu nhà mình, lười biếng nhìn Hồng Tinh Huy liếc mắt một cái: “Anh có chứng cớ mà nói, cứ việc đi tố cáo.”

Anh vừa dứt lời, Tô Thi Thi liền tiếp lời nói: “Hồng nhị thiếu nên nghĩ lấy lòng chúng tôi mới tốt, chẳng thế thì chúng tôi tùy thời sẽ tố cáo anh vu cáo.”

Đúng vậy a, bọn họ chỉ là đứng ở chỗ này, từ đầu tới đuôi liền không từng rõ ràng ra chỉ thị hay mệnh lệnh gì. Cũng không nói gì để cho người ta đi đập phá tập đoàn Hồng thị, cũng không ai có thể chứng minh những cái con ong mật cùng người đeo mặt nạ là người của hai vợ chồng bọn họ.

Đúng lúc này, những người đeo mặt nạ kia đột nhiên thu hồi côn điện, một đám thần tốc lên xe. Như là đã sớm diễn luyện tốt từ trước một dạng, đám người vây xem nhìn đến xe khởi động, vậy mà tự động nhường ra một con đường.

Một chiếc lại chiếc xe việt dã lập tức rời đi, tốc độ nhanh giống như khi đó lao đến một dạng. Trong nháy mắt, liền biến mất không thấy.

Tô Thi Thi mỉm cười buông buông tay: “Chúng tôi nghe nói hôm nay nơi này có một màn kịch vui, cứ tới đây nhìn xem. Như thế nào, chuyện này có quan hêh gì với Hồng nhị thiếu anh?”

“Cô!” Hồng Tinh Huy ánh mắt tối sầm lại, đang muốn trở mặt, đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng gầm rú.

Hắn theo bản năng ngẩng đầu, bỗng nhiên thoáng nhìn quét xuống màu đỏ.

Chỉ nghe ào một tiếng, một thùng máu chó mực từ trên trời giáng xuống, lập tức đem Hồng Tinh Huy nuốt hết.

Ngay sau đó, máy bay không người lái chở máu chó mực bay lên cao bùm một tiếng, bộc phát ra một trận hỏa hoa chói mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.