Chú À! Đừng Nên Thế! - Quyển 1

Chương 271: Chương 271: Muốn xảy ra chuyện




“Cái kia, tôi... Tôi nhìn thấy một người bạn cũ, đi qua bên kia chào hỏi đây. Tạm biệt.” Hỗ Quân Nhạc co cẳng chạy.

Tô Thi Thi yên lặng nhìn bóng lưng đang rời đi của hắn, rất muốn để cho hắn mang cô cùng đi!

“Hiện tại làm sao đây” Tô Thi Thi quay đầu nhìn sang Bùi Dịch.

Khiến cô ngạc nhiên hơn chính là, Bùi Dịch vậy mà không phát hỏa?

“Sao lại ăn mặc mỏng manh như vậy?” Bùi Dịch đi tới, cởi áo khoác, liền như thế công khai choàng áo khoác của mình lên trên người Tô Thi Thi, đem nửa người trên của cô bao quấn kín lại.

Tô Thi Thi khóe miệng giật giật, ngón tay nhỏ lặng lẽ khều khều quần áo của anh, nhỏ giọng nói: “Em hiện tại nóng muốn bốc hỏa!”

“Vậy sao?” Bùi Dịch cúi đầu, lành lạnh nhìn cô.

Tô Thi Thi im lặng.

Rõ ràng là cô nên là tức giận, tại sao ngược lại anh lại không vui trước rồi hả?

“Bùi tiên sinh, anh cũng thật biết diễn.” Tô Thi Thi ngoài cười nhưng trong không cười nói.

“Như nhau.” Bùi Dịch để sát vào bên tai cô, cắn răng nói, “Đợi trở về sẽ tính sổ với em!”

“Anh xác định? Vừa lúc, trở về chúng ta cùng nhau thảo luận thảo xem bữa tiệc vũ hội này, nhất là vũ hội có rất nhiều mỹ nữ, đúng không?” Tô Thi Thi ánh mắt như dao găm lạnh lẽo bắn qua.

Hừ, cũng dám cùng cô tính sổ!

Bùi tiên sinh nhất thời yên lặng rồi.

Quả nhiên, cô gái nhỏ của anh ghen tuông còn đáng sợ hơn người bình thường!

Hai người ở bên cạnh lặng lẽ nói chuyện, nhìn từ đằng xa, giống như là hai người đang liếc mắt đưa tình một dạng.

“Quả thực không đem Hỗ gia để vào mắt!” Hỗ Minh Phỉ con ngươi u ám thêm vài phần, nhưng trên mặt lại không hiển lộ nửa phần khó chịu.

Lúc này, người bên cạnh đều đã nhìn bọn họ, cô ta tự nhiên càng thêm không thể để cho người ta chế giễu.

“Tô tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu.”

Tô Thi Thi đang theo Bùi Dịch “Lý luận”, nghe một giọng nói truyền đến, tâm run lên một cái.

Tô Thi Thi ngẩng đầu, lúc nhìn đến Hỗ Minh Phỉ đang đứng gần đó, lòng của cô, vẫn lại là nhịn không được co rúm lại một phen.

Cô gái trước mặt này, thật sự cực kỳ xuất sắc!

Đáy lòng của cô ở một chỗ nào đó, có một loại tên là “Tự ti” gì đó, dâng lên.

(Ryeo: Trời ạ, tự ti cái méo gì? Bà không thấy bà đẹp thôi, chứ anh sắp nhịn hết nổi rồi. Đang muốn khiêng bà đi “ăn” ngay lập tức đó

Dịch: chỉ cô hiểu anh)

“Hỗ tiểu thư.” Nhưng chỉ một cái chớp mắt, Tô Thi Thi liền khôi phục bình thường, mỉm cười nâng ly cùng Hỗ Minh Phỉ như đang mời một cái.

“Thua người không thua trận! Tô Thi Thi, mày quyết không thể yếu ớt!”

“Tô tiểu thư cùng Bùi tiên sinh cảm tình thật tốt.” Hỗ Minh Phỉ cười nhạt, tự nhiên thoải mái, không chút nào nhìn ra ghen tị.

Tô Thi Thi có chút khó chịu, cô tại sao lại nghe ra được lời nói của Hỗ Minh Phỉ chứa đầy hàm ý.

Tô Thi Thi tiếp gần sát vào người Bùi Dịch, im lặng không tiếng động đưa tay ngắt eo của anh, hung hăng xoay chuyển!

“Hí...” Bùi Dịch thân thể cứng đờ.

Cô gái này không biết chính mình lực tay rất lớn sao?

“Tôi cùng vị hôn thê của mình cảm tình như thế nào, không cần người khác tới bình phán. Hỗ tiểu thư xuất sắc như thế, hẳn là sẽ tìm được bạn đời còn hoàn hảo hơn.” Bùi Dịch hàm chứa lửa giận, không khách khí nói.

A...

Lời này nói ra, chung quanh vang lên một mảnh thật lớn hà hơi.

Tất cả mọi người đều đang dựng thẳng lỗ tai lên để nghe ngóng cuộc trò chuyện bên này, không nghĩ tới sẽ nghe được một câu tỏ rõ thái độ như vậy.

Lời này của Bùi Dịch, không phải ám chỉ Hỗ Minh Phỉ tự mình đa tình sao?

“Bùi tiên sinh anh...” Hỗ Minh Phỉ sắc mặt khẽ biến đổi, đang muốn nói chuyện, Tô Thi Thi xen vào nói một câu.

“Dịch, anh nói lời này là có ý tứ gì?” Tô Thi Thi quay đầu, ủy khuất vô cùng nhìn Bùi Dịch, “Anh đã nói chỉ yêu một mình em.”

“Bảo bối, anh đương nhiên chỉ yêu một mình em.” Bùi Dịch sủng nịch vuốt vuốt cái mũi Tô Thi Thi, ôn nhu đến nỗi có thể ngọt chết người nhìn. Vâng hai bạn cứ ngọt chết đi. Tui sắp bị tiểu đường vì ngọt rồi

Ách... Tô Thi Thi tự thấy chính mình có phần nghiêm không được rồi.

Bùi tiên sinh, khả năng phối hợp của anh cũng quá cao rồi!

Tô Thi Thi mặt lập tức liền đỏ. Trước mặt tất cả mọi người ân ân ái ái cảm giác, thật sự - - rất khó xử nha!

“Bùi tiên sinh cùng Tô tiểu thư cảm tình thật tốt ha.” Bên cạnh vẫn yên lặng xem xét, Hỗ Sĩ Minh đi đến bên cạnh em gái mình, cười như không cười nhìn Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi trong lòng run lên, tại sao lại có thể đem người này quên đi chứ!

Cô bỗng nhiên hướng trên người Bùi Dịch nhích lại gần, gắt gao ôm lấy cánh tay Bùi Dịch, như vậy giống như là sợ Bùi Dịch bị cướp đi một dạng.

Mọi người chung quanh thấy ánh mắt Hỗ Sĩ Minh nhất thời càng tập trung xem trò hay hơn. Lúc trước Hỗ Sĩ Minh đi lên muốn cướp cô dâu sau đó lại bị Tần Phong cầu hôn, cảnh tượng kia lại vẫn rành rành trước mắt, mọi người không khỏi suy đoán Hỗ Sĩ Minh có phải hay không thích Bùi Dịch...

Tô Thi Thi cười thầm không thôi, nhìn thấy Hỗ Sĩ Minh tức giận đến không thôi, ôm cánh tay Bùi Dịch nói: “Anh yêu, em nhìn thấy bác gái ở bên kia, em nghĩ muốn qua đó chào hỏi.”

Bùi Dịch gật đầu, ôn nhu vô cùng nói: “Được. Mẹ nhìn thấy em nhất định rất vui.”

Nơi xa đang muốn tránh ra Nhậm Tiếu Vi nghe được bọn họ đối thoại, tao nhã tươi cười thiếu chút nữa nứt da.

Bà hận không thể đem Tô Thi Thi đuổi đi cho khuất mắt, vui mừng mới là lạ!

Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch cứ như vậy đi tới, để lại anh em Hỗ Sĩ Minh tức giận đến nghiến răng kèn kẹt.

Những người khác đều làm như không thấy được gì, nhao nhao tiếp trò chuyện như chưa từng có chuyện gì.

“Anh, Tô Thi Thi là anh mời tới?” Hỗ Minh Phỉ ôm lấy cánh tay Hỗ Sĩ Minh, có chút vui sướng khi người gặp họa nói, “Xem ra, anh không chiếm được lợi ích rồi.”

Hỗ Sĩ Minh liếc mắt nhìn em gái mình một cái, cười nói: “Em chiếm được lợi ích gì sao?”

Hỗ Minh Phỉ sắc mặt cứng đờ, trợn mắt nhìn anh trai mình: “Anh, anh còn nói móc em, vừa rồi thấy bọn họ nhục nhã em, anh cũng không giúp em.”

Hỗ Sĩ Minh ánh mắt tối sầm lại, liếc mắt nhìn hướng Tô Thi Thi bọn họ rời đi một cái, trầm giọng nói: “Em tin hay không, nếu anh dám lên tiếng nói nhiều một câu, bọn họ tuyệt đối dám đem vũ hội này phá cho tanh bành.”

Hỗ Minh Phỉ sửng sốt, nửa ngày, mới hỏi: “Không có khả năng đi?”

Hỗ Sĩ Minh hừ lạnh: “Không có bọn họ không dám.”

Có thể đem anh ta hãm hại thành đồng tính luyến ái, bọn họ còn có cái gì không dám?

“Anh, em đối với cái người tên Bùi Dịch này càng ngày càng cảm thấy hứng thú rồi. Lần này, như của anh ý thôi?” Hỗ Minh Phỉ híp híp mắt, tràn đầy tự tin nói.

Vốn dĩ vũ hội lần này cuả Hỗ gia, chính là Hỗ gia vì để ăn mừng cô ta về nước mới tổ chức, cũng là biến thành bữa tiệc tìm đối tượng cho cô ta. Hỗ Minh Phỉ ngay từ đầu đối với Bùi Dịch là bài xích, nhưng mà hiện tại vừa thấy, cô ta đã thay đổi chủ ý.

“Vừa lúc, anh đối Tô Thi Thi cũng càng ngày càng cảm thấy hứng thú rồi.” Hỗ Sĩ Minh đồng dạng nheo lại mắt, con ngươi lộ ra sự tàn nhẫn độc ác.

Anh em bọn họ tính nết giống nhau, đối với người càng khiêu chiến với mình càng cảm thấy hứng thú!

Nơi xa, một cậu bé dáng vẻ lấm la lấm lét thừa dịp mọi người không chú ý vụng trộm chạy tới trên mặt cỏ, nhìn đến kia một bàn cao lương mỹ vị, mi mắt đều nhanh tái rồi.

“Hừ, không cho tôi ăn thịt! Tôi liền ăn không được sao?” Chui rút phía sau xe ôtô hơn một giờ Đoàn Tĩnh Đồng, vươn ra cách tay béo ụt ịt, hướng trên bàn ăn gắp rất nhiều tôm hùm cùng thịt bò, nhìn chung quanh một chút, đi đến một góc khuất ít người, chọn cái ghế dựa ngồi xuống.

“Gâu gâu!” Đại Cẩu Tử ngậm con cún con thở hổn hển chạy đến trước mặt Đoàn Tĩnh Đồng, đôi mắt cún con đen láy không hề chớp mắt nhìn chằm chằm miếng thịt bò trong Đoàn Tĩnh Đồng.

“Cho mày ăn, không được kêu!” Đoàn Tĩnh Đồng khẩn trương đem một miếng thịt bò vứt đến trên đất.

Đại Cẩu Tử ư ư một tiếng, buông con cún con ra, chụp lấy miếng thịt bò.

“Ư ư ư...” Cùng Đại Cẩu Tử ba ba giống nhau như đúc cún con kia ủy khuất trên mặt đất quay cuồng, muốn tìm ba ba.

“Hư!” Đoàn Tĩnh Đồng hướng bọn nó làm cái động tác chớ có lên tiếng.

Bên kia, Tô Thi Thi vểnh tai nghe ngóng, hỏi Bùi Dịch: “Em giống như nghe được Đại Cẩu Tử đang sủa.”

Bùi Dịch nhướng mày: “Em đem nó đến đây sao?”

“Không thể nào.” Tô Thi Thi lắc đầu, chỉ tự nghĩ chắc do chính mình nghe lầm, chỉ chỉ hướng bên kia nói, “Vũ hội muốn bắt đầu.”

“Uh”m.” Bùi Dịch ôm eo Tô Thi Thi hướng phía trước đi đến.

Nhà của Hỗ gia là một căn biệt viện, Hỗ tiểu thư hôm nay là nhân vật chính, Hỗ Sĩ Minh muốn bảo trì thần bí không thể ra mặt, cho nên do Hỗ phu nhân Triệu Hi Yến làm chủ trì.

Ngay lúc Hỗ phu nhân đi đến trung tâm khuôn viên tổ chức vũ hội, hướng khách khứa chào hỏi, trong hội trường bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng kinh hô.

Lập tức, mọi người chỉ thấy trước mắt bóng đen chớp lóe, một cái thân thể cao lớn mạnh lẻn đến trước mặt mọi người.

Trên đầu đội một cái nón lụa đen, trên lưng mang một cái thùng vuông khoảng 5, 6 chục cemtimét, đầu ngước lên, “Gâu gâu” sủa to một tiếng.

“Chó?” Tô Thi Thi trong lòng giật mình, cùng Bùi Dịch nhìn thoáng qua.

Dáng vẻ của con chó kia tại sao nhìn quen mắt như vậy? Tiếng sửa khi nghe cũng thật sự quen tai, chỉ là nó hiện tại cái tạo hình này...

Tô Thi Thi không tự giác nhớ tới lúc trước đến đây hình như cũng nhìn thấy một người ăn mặc như vậy.

“Không phải đâu...” Tô Thi Thi trừng lớn mắt, trong lòng xuất hiện một cái ý nghĩ không tốt.

Đang nghĩ ngợi, nơi xa lại truyền đến một trận tiếng chó sủa. Lập tức một cái bóng màu vàng lấy tốc độ cực nhanh hướng bọn họ nơi này chạy tới.

“Đại Cẩu Tử?”

“Chó của chúng ta nuôi, thật là chó tổ tông!” Tô Thi Thi lập tức nắm chặt tay Bùi Dịch mạnh căng thẳng.

Muốn xảy ra chuyện rồi!

Tui ngoạn chơi rồi. Mọi việc giao cả cho Mít.

Hình mang tính chất khoe đó. Ai ghen tị thì cứ việc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.